Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 144



"Chú?"

Thương Lam đẩy một tay Triển Mộ ra mới phát hiện không đẩy được, chỉ có thể mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn anh.

Khóe miệng Triển Mộ hiện nụ cười, thuần thục cởi mấy cái nút ở trước ngực cô.

Ánh mắt anh dừng lại trước bộ quần áo xinh xắn của cô gái nhỏ. Bởi vì mang thai nên bầu ngực mềm mại của cô dường như lại lớn hơn một chút.

Anh nuốt nước bọt, trong mắt ánh lên ngọn lửa mơ hồ.

Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, Thương Lam nhìn bộ quần áo bị ném ở trên ghế sa lon liền xoay người lại.

Nghiêng mặt sang bên, cô rụt rè gọi: "Chú?"

Triển Mộ không đáp lại mà nhân cơ hội vỗ xuống bắp đùi cô, sức lực rất nhẹ, nhưng âm thanh lại vang vọng khắp căn phòng.

Cả người Thương Lam khẽ run rẩy, ngay sau đó ngoan ngoãn nâng cái mông của mình lên, thuận lợi để cho anh tụt chiếc quần nhỏ xuống.

Anh xoa nắn hai cánh mông nhỏ mềm mượt trước mặt, rồi sau đó trượt xuống eo đi thẳng đến vùng đất giữa hai chân.

Cảm nhận được sự ma sát trên da khiến cho Thương Lam tê dại, bứt rứt không yên.

"Đừng động." Anh khẽ quát, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm khe hở giữa chân cô gái.

Anh nhìn cẩn thận, chỉ thiếu việc không chôn đầu vào đó. Hơi thở ấm áp phả lên khiến Thương Lam không nhịn được càng run rẩy hơn, hai tay chống đỡ ở cạnh ghế sofa cũng không còn vững nữa.

"Chú. . . . . ."

Từ sau khi mang thai, thân thể của cô trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều. Có khi Triển Mộ chỉ tiếp xúc nhẹ cũng có thể khiến cô mềm nhũn như bông.

Triển Mộ nhìn cô chằm chằm, vạch lối nhỏ kia, bàn tay đột ngột đưa vào khuẩy động ở bên trong. . . . .

Thương Lam không chịu nổi khẽ rên, đầu ngón tay túm chặt vào ghế sa lon, kèm theo tiếng nước nhóp nhép chảy ra, cô vặn vẹo thân thể, khổ sở nức nở nghẹn ngào.

"Thoải mái không?" Anh ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng đâm chọc vào trong khe huyệt kia.

Thương Lam thở dốc, hai cánh tay cũng không chịu nổi, sau một hồi co rút ở bên trong, cô nằm xuống ghế sô pha.

Nhưng lúc Triển Mộ thấy cô sắp đạt đến cao trào thì ngón tay liền dừng lại động tác.

"Chú. . . ." Khóe mắt Thương Lam đỏ hồng, cơ thể uốn éo đáng thương nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì sự thân mật.

Anh bóp lấy cằm cô, cười nói: "Bảo bối, chờ một chút."

Thương Lam khẽ thở dốc, cô uất ức bĩu môi, đột nhiên bò dậy từ trên ghế salon, cơ thể trần trụi trơn mượt dán về phía anh.

"Chú. . . . Khó chịu . . . ." Cô khóc nức nở nói, cảm thấy chỉ ôm lấy anh mới có thể được thoải mái.

Triển Mộ cười ra tiếng, ôm cô như ôm một chú gà con, sau đó nhấc khỏi ghế sofa. Suy nghĩ một lát, anh cầm lấy bộ quần áo hoạt hình rồi mặc vào người Thương Lam.

Không biết bộ đồ này Trình Anh kiếm được ở đâu, có thể nhìn ra được chất liệu may rất tốt, phần da lông màu nâu cầm trên tay có cảm giảm mềm mượt như nhung. Nhìn xuống phía dưới, một cái đuôi dài chấm đất, theo mỗi bước chân của Thương Lam liền đung đưa.

Bộ này rất vừa với người Thương Lam, cô tò mò đi qua đi lại, túm thử đôi tai trên đầu, bỗng cảm thấy thật vui.

"Chú. . . . Chú. . . ." Chỉ vào cái bụng nhỏ, cô cười "Khanh khách", học theo con chuột túi mà nhảy ở trước mặt anh.

"Đừng nhảy." Ánh mắt Triển Mộ căng thẳng, vội vàng giữ cô lại.

Thương Lam ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì tay để trước ngực anh khiến cô không thoải mái mà vặn vẹo.

Dưới bộ quần áo chuột túi này là thân thể trần trụi, mà hai bầu ngực không có vật gì che đậy bỗng dựng đứng lên. . . .

Thương Lam đỏ mặt tựa vào ngực anh thở dốc, đầu ngực bị người nào đó ác ý kẹp ở trong tay, nắn bóp vân vê khiến cô gái nhỏ thấy rung động.

Dường như làm vậy vẫn không khiến anh thấy đủ, đôi mắt hẹp dài liếc về phía ghế sa lon, cuối cùng đưa ra quyết định.

Đột nhiên, hai chân Thương Lam được nhấc lên. Anh bế ngang người khiến cô hoảng sợ ôm chặt lấy bờ vai của anh, làm nũng nói: "Chú. . . . Bắt nạt . . . . Người. . . ."

Cơ thể mềm mại ôn nhu, cộng thêm bộ dạng ngây thơ không rành việc đời, thật sự khiến người khác muốn phạm tội.

Thời tiết nóng bức, Triển Mộ ôm quả cầu lông mượt này ở trong ngực, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô. Sợ làm cô nóng, anh liền chỉnh điều hòa thấp xuống vài độ.

Sau khi tiếng đóng cửa phòng vang lên thì truyền tới âm thanh từ bên trong.

"Chú . . . . Quần áo là dì . . . . Không thể cắt. . . ."

"Chú. . . . Ưmh. . . ."

"Chú . . . . Hư . . . ."

. . . . .

Ban đêm, Thương Lam mệt mỏi đến mức sắp ngất, ôm lấy cánh tay Triển Mộ ngủ thật say.

Anh yêu thương đặt một nụ hôn ở trên trán, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà suy nghĩ.

Kể từ lúc về nhà đến giờ, Thương Lam rất thích dính lấy anh, một tấc cũng không rời. Ban ngày đã như vậy, buổi tối cô phải ôm cánh tay của anh mới có thể ngủ.

Mấy ngày đầu, anh chỉ khẽ động đậy, cô liền lập tức mở mắt, giống như gắn rada trên người anh vậy, đồng thời cũng ôm chặt lấy anh hơn.

Giống như sợ anh bỏ cô lần nữa.

"Cô bé ngốc." Anh vỗ nhẹ gò má của cô, giống như trong tim chảy qua một dòng nước ấm. Không thể phủ nhận, anh rất thích cảm giác cô ỷ lại, dựa dẫm tất cả vào anh.

Tiểu Lam, thật ra em chỉ cần bỏ đi sự cố chấp kia, chúng ta đã có thể trải qua một cuộc sống tốt, so bất cứ ai đều tốt hơn.

Triển Mộ vuốt mặt của Thương Lam, rơi vào trầm tư. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, muốn nói cho cô biết một câu. Nhưng hôm nay, dù anh có nói một nghìn lần, một vạn lần bên tai cô, sợ là cô cũng không hiểu được.

"Bác Thương." Một lát sau, Triển Mộ gọi điện thoại cho Thương Trung Tín: "Là cháu."

"Không ngờ cậu còn sống." Thương Trung Tín cười lạnh, gạt đi tàn thuốc ở trên tay. Nghe thấy câu nào đó, bỗng nhiên ông ném mạnh gạt tàn, quát lên: "Tôi nói lời giữ lời, ngày mai cậu hãy đến công ty bắt đầu làm việc."

Dứt lời, cũng không chờ anh trả lời liền cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng động, Thương Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra. Theo bản năng, cô đưa tay tìm kiếm bên cạnh. Đến khi chạm vào người của Triển Mộ thì thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó lại ôm lấy thật chặt.

"Chú. . . ." Cô mè nheo ở trong lòng anh, thoải mái thở dài.

Dưới ánh đèn, Triển Mộ nhìn dáng vẻ mềm mại như mèo con của cô, không nhịn được mà vuốt mái tóc cô.

Tóc Thương Lam rất tốt, chỉ mới mấy tháng mà đã dài đến bả vai.

Năm ngón tay luồn vào mái tóc đen mượt, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ trên cổ cô.

Mà Thương Lam nửa mê nửa tỉnh, được Triển Mộ "Xoa bóp" càng giống như chú mèo con, thoải mái rầm rì hai tiếng.

Anh cúp điện thoại, không nhịn được mà đánh thức cô.

"Ưmh. . . ." Thương Lam mất hứng, đôi mắt hé mở, tránh né cái miệng như muốn ăn thịt người của anh.

"Chú . . . . Cháu mệt . . . ."

"Ngoan, một lần nữa, được không? Lần này anh sẽ nhẹ một chút . . . ." Anh ngăn cản tay của cô, môi liền tiến tới, dây dưa một lúc liền ngăn lại toàn bộ những lời kháng nghị muốn nói ra của cô.

Mấy tháng sau đó, Triển Mộ không tốn công tìm người trông coi Thương Lam nữa mà dẫn cô ở bên người, tự mình chăm sóc.

Thật ra thì không phải là anh không muốn tìm. Dù sao người đàn ông đi ra khỏi nhà, không tránh việc tiệc rượu xã giao, những chỗ đi đến rồng tôm lẫn lộn. Trong tình huống đó, nếu đưa Thương Lam thi theo quả thật không tiện lắm.

Nhưng anh không có cách nào, chỉ cần thoáng rời đi, nếu cô gái nhỏ này không phải khóc thì chính là quậy phá. Mắng cũng không có tác dụng, còn đánh…. anh nhìn chằm chằm bụng của cô, lại không dám. Cuối cùng chỉ có thể làm công việc như một vú em, chỉ thiếu việc không buộc người dắt bên hông, cùng tiến cùng lùi.

Vì chuyện này, không ít lần anh bị Ngụy Vô Lan cười nhạo.

Mà Thương Trung Tín, kể từ sau khi anh bị thương quay trở về liền bắt đầu làm yếu đi thế lực của anh trong công ty. Những người đi theo anh trước đây anh đều lần lượt bị sa thải bởi các loại lý do, sau , tất cả sắp xếp những người là thân tín của ông, cuối cùng là đặt Phùng Nguyên Chiếu ở bên cạnh anh, nói cho hay là để theo anh học tập, thực chất là đưa tới để giám thị anh thôi.

Vì thế Ngụy Vô Lan không ít lần nóng nảy trước mặt anh. Cũng bởi vì Thương Trung Tín không sa thải anh ta nhưng đẩy đến bộ phận khác. Triển Mộ và anh ta tách ra cũng không sao cả, nhưng cách xa Trình Anh thì ngàn vạn lần không được!

Suốt mấy ngày nay Ngụy Vô Lan cũng không thể gặp Trình Anh khiến anh ta khó chịu. Nhân lúc tan việc liền đi thẳng đến phòng làm việc của Triển Mộ mà xả giận.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong của người đàn ông này, Ngụy Vô Lan chỉ cảm thấy trái tim dâng trào lửa giận, thật sự muốn xông lên níu lấy cổ áo anh mà chửi thề!

"Vô Lan, đừng nóng vội." Triển Mộ bình tĩnh nói, ngoắc tay gọi Thương Lam đến, cũng thuận tay ôm cô vào trong ngực.

Anh vuốt bàn tay mềm mại nhỏ bé của Thương Lam, cười nói: "Cậu yên tâm, Thương Trung Tín không đấu lại chúng ta."

"Anh lấy đâu sự tự tin đó vậy?" Ngụy Vô Lan giận tái mặt, anh ta luôn cảm thấy Triển Mộ rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào.

"Ông ấy còn có thể sống bao lâu chứ?" Anh thân mật vuốt lên mái tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Năm năm? Hay là mười năm?"

"Anh muốn đấu tuổi thọ với ông ta à?" Ngụy Vô Lan mở to mắt, không dám tin hỏi: "Có phải anh bị đánh đến ngu ngốc rồi không? Nếu lão già kia không xảy ra chuyện gì thì cũng phải sống thêm được hai mươi, ba mươi năm nữa, chẳng lẽ chúng ta vẫn tranh đấu à?"

Triển Mộ lắc đầu, cười không nói.

Ngụy Vô Lan nhìn hai người thân mật ở trước mặt, chỉ cảm thấy chói mắt.

"Anh muốn dây dưa thì dây dưa đi, nhưng đừng trông cậy vào tôi. Nhiều nhất là hai năm, nếu tình hình này không thay đổi, ông đây không chơi nữa." Hừ lạnh một tiếng, anh ta đóng sập cửa đi ra ngoài.

"Chú?" Thương Lam kéo vạt áo của anh, lo lắng hỏi: "Anh. . . .Sao thế . . . ."

Triển Mộ không trả lời vấn đề của cô, ngược lại nhíu mày hỏi: "Em gọi Ngụy Vô Lan là gì?"

"Anh . . . ." Thương Lam thành thật trả lời: "Anh. . . . Bảo gọi như vậy."

Trong lòng Triển Mộ rất tức giận, hỏi: "Em gọi cậu ta là anh, sao gọi anh là chú?"

Thương Lam nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu: "Chú?"

"Gọi lại." Anh sát lại gần, xấu xa liếm lên vành tai của cô.

"Chú. . . . Chính là chú. . . . . ." Tính tình Thương Lam cố chấp, cho dù bị ngã đến ngốc nghếch cũng không thay đổi.

Triển Mộ lại trêu đùa cô một hồi, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.

"Vào đi." Khóe miệng anh ẩn hiện nụ cười, cũng thỉnh thoảng nắn bóp, sờ mó, ăn hết đậu hũ của cô.

"Triển tổng! Ở đây có vài tài liệu cần anh ký tên." Trương Tiệp cụp mắt xuống, mặt không thay đổi đóng cửa lại.

"Để đấy đi." Chú ý thấy Thương Lam trở nên yên tĩnh, ngay trước mặt Trương Tiệp, anh liền cắn nhẹ lên môi của cô.

Lướt qua bờ vai của anh, cô nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng lưng của Trương Tiệp.

Không biết vì sao, nhìn thấy chị gái xinh đẹp này, Thương Lam rất không thích. Cô lo lắng giãy ra, ai ngờ sức lực của anh ôm cô càng chặt, cho đến khi cô không nhúc nhích nữa.

"Như vậy tôi ra ngoài trước." Trương Tiệp mất tự nhiên xoay mặt đi, không nhìn hai người nữa.

Sau khi được sự đồng ý của Triển Mộ, cô ta dựng thẳng sống lưng, giống như một con công cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Cánh cửa đóng lại, Triển Mộ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Thương Lam chợt thả lỏng.

Bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi anh sắp rời khỏi bệnh viện đã từng hỏi Trương Tiệp.

"Cô muốn cái gì?" Âm thanh của anh cao ngạo như đang mua bán cái gì đó.

Ánh mặt trời rất đẹp, ánh sáng phản chiếu vào hai người liền chia làm đôi. Cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông mình yêu nhiều năm qua, ánh nhìn dừng trên nét mặt như tạc tượng của anh. Trương Tiệp biết bản thân mình không muốn buông tay. Cô ta nghĩ nếu thử một lần, chẳng lẽ dựa vào điều kiện của cô ta lại thua một kẻ ngu hay sao?

"Tôi muốn trở về Thương thị, tôi nghĩ muốn tiếp tục giúp anh." Một lúc sau, cô ta mở miệng nói, giọng nói trong trẻo vang vọng ở trong hành lang.

Trương Tiệp không cố ý giấu giếm tình cảm của mình, cô ta thích anh. Vì vậy cô ta muốn thể hiện cho anh biết. Cô ta cũng không tin số mạng, nghĩ rằng chỉ cần bản thân chịu cố gắng, một ngày nào đó anh sẽ tiếp nhận mình.

Cô gái nhỏ di chuyển không ngừng ở trong lòng, cô vỗ lên mặt của anh, muốn kéo anh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân mình.

"Có phải em không thích cô ta đúng không?" Anh giữ lấy cằm của cô hỏi, mắt kính trên sống mũi chợt lóe lên tia sáng.

Thương Lam chớp mắt mấy cái, khẽ gật đầu.

Nắm lấy tay cô không buông, anh kề sát lại người mình.

"Tại sao không thích cô?"

Cô bị đau, liền đưa tay đánh lên cổ tay anh, sau đó lắc đầu nói: "Chú . . . . Cháu không thích. . . ."

"Em không thích . . . ." Anh nhắc lại, thuận thế nuốt lấy cái lưỡi của cô.

Cả phòng làm việc truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào của Thương Lam, mà ở nơi cô không nhìn thấy, khóe môi người đàn ông hiện lên một nụ cười xấu xa.