Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 141



Editor: Thiên Y

Ngụy Vô Lan nhìn Triển Mộ ở trên giường, thần kinh đang cẳng thẳng lập tức được buông lỏng.

Dựa vào bên tường, anh ta chậm rãi lôi một gói thuốc lá từ trong túi ra. Vừa định đốt lên thì Trương Tiệp trừng mắt nhìn anh ta.

"Anh Ngụy! Nơi này là bệnh viện." Giọng nữ trong trẻo vang vọng trong phòng bệnh.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô gái, Ngụy Vô Lan tức giận thu tay lại, ngồi xuống vuốt mí mắt đang giật giật của mình hỏi: "Cô gặp anh ấy như thế nào?"

Trong ấn tượng của anh ta, Trương Tiệp là một thư ký có năng lực rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, quan trọng là cô ta cũng không che giấu chuyện mình có tình cảm với Triển Mộ.

Ngáp một cái, anh ta nhàm chán nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh giường.

Chuyện tốt đưa đến tận cửa như vậy, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, có ai ngu mà đi từ chối cơ chứ.

Đàn ông gặp dịp thì chơi cũng là chuyện bình thường. Huống chi là một người đàn ông có sự nghiệp thành công, vẫn thường nuôi một người trong nhà, bên ngoài giấu một cô. . . .

Vốn dĩ anh ta cũng cho rằng Triển Mộ sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Nhưng thời gian trước, không biết Trương Tiệp bị cái gì kích thích, đột nhiên đưa lá đơn xin từ chức cho bô phận nhân sự, không lâu sau anh ta nghe được tin tức cô xin vào một công ty khác. Từ đó ấn tượng về ngươi phụ nữ này dần phai nhạt trong mắt của anh ta.

Trương Tiệp mở miệng nhưng không nói, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trong lòng lại cảm thấy cay đắng.

Cách đây mấy tháng, khi Triển Mộ uyển chuyển nói anh không thể tiếp nhận tình cảm của cô ta, còn giới thiệu mấy đối tượng thích hợp cho Trương Tiệp làm quen, trong lòng cô ta chợt tan nát.

Có lẽ anh sẽ mãi mãi không biết, ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy cô ta đã ngưỡng mộ anh thật sâu.

Khi cô ta bước ra xã hội, trong công việc thấy anh bình tĩnh, biết nhìn xa trông rộng thì sự ngưỡng mộ dần dần trở nên sâu đậm hơn theo thời gian.

Đột nhiên, ánh mắt của cô ta ai oán nhìn anh.

Cô ta không hiểu.

Cái người phụ nữ tồi tệ kia, rốt cuộc có gì tốt?

Sự kiêu ngạo của Trương Tiệp khắc sâu vào xương tủy, cô ta không cho phép bản thân cúi đầu cầu xin một chút thương hại từ người đàn ông này, cho nên hôm sau liền cứng rắn đệ đơn từ chức.

Trương Tiệp có lòng tin với bản thân, với năng lực của cô ta bất luận là tới chỗ nào cũng có thể sống rất tốt. Qủa thật cô ta đã làm được, rất nhanh đã tìm được một công việc mới, cũng dần dần quên đi người đàn ông tên Triển Mộ này.

Nhưng tình cảm quả thật rất kỳ dìệu, cô ta càng không muốn nhớ lại thì những giấc mơ lúc nửa đêm, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt của anh.

Đúng lúc cô ta vẫn còn ngây ngốc thì công ty và Thương thị có hợp tác qua lại với nhau, vì vậy cô ta đi theo quản lý tới tham dự tang lễ của chú hai nhà họ Thương.

Trong khoảng thời gian đó, cô ta luôn không tự chủ mà để ý đến từng hành động của Triển Mộ.

Trương Tiệp không có cách nào điều khiển được bản thân mình. Mấy tháng không gặp, cô ta không những không thể quên anh, mà ngược lai còn nhớ anh ngày một sâu đậm hơn.

Cô ta biết hành động này của bản thân sẽ bị coi thường, nhưng ở trước tình yêu, đạo đức, lý trí, dường như tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa.

Hôm nay cô ta muốn thuận theo trái tim mình. Nếu không thể quên được, vậy thì trầm luân thôi.

Cho nên một giây sau khi hai người Thương Trung Tín và Triển Mộ này rời đi, Trương Tiệp không chậm trễ chút nào liền đi theo. . . . . .

Triển Mộ an tĩnh nằm ở trên giường, ngũ quan vẫn anh tuấn như trước, chỉ là sắc mặt và đôi môi có vẻ tái nhợt vì mất máu quá nhiều.

Sau khi lấy đạn ra, bác sĩ tiến hành cầm máu và khử trùng vết thương cho anh. Bệnh viện này có quy mô nhỏ nên trang thiết bị y tế không thể so sánh với tuyến tỉnh, nhưng may mắn là vết thương của anh cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa vì được đưa đến bệnh viện kịp thời nên sau khi bình phục cũng không phả lo lắng sẽ để lại di chứng.

Bầu trời ngoài cửa sổ mờ mịt, một cơn gió lớn thổi tới khiến cánh cửa thủy tinh đã hoen gỉ vang lên tiếng "Cạch cạch". Nhìn thấy trời sắp mưa, Trương Tiệp quay đầu lại muốn bàn bạc với Ngụy Vô Lan, dù sao chỗ này thuộc địa phận quản lý của thành phố B nhưng lại ở ngoại ô, bốn phía đều là bùn đất, một khi mưa to, anh ta muốn lái ô tô rời đi cũng không dễ dàng.

Nhưng vừa quay người lại, liền thấy dáng vẻ đã ngủ say của Ngụy Vô Lan.

Hai ngày nay vì chuyện của Triển Mộ, anh ta cũng không được nghỉ ngơi. Bây giờ đã tìm được người rồi liền yên tâm. Mà một khi con người được thả lỏng, những mệt mỏi bị đè nén liền dâng lên. Ngụy Vô Lan cũng không quan tâm đây là chỗ nào, anh ta gục xuống bàn liền ngủ say sưa.

Nửa đêm, chị Lưu bị tiếng khóc đánh thức.

Chị đứng dậy lần mò một hồi. "Tách" một tiếng, ngọn đèn nơi đầu giường được bật lên.

Nhìn giường ngủ trống rỗng, trong lòng chị hốt hoảng gọi: "Tiểu Lam?"

Trong phòng tắm vang lên mấy tiếng khóc đè nén nghẹn ngào. Nhận ra là tiếng của Thương Lam, chị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Xuống giường bật đèn lớn phòng ngủ lên, chị đứng tại chỗ một hồi, cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, lúc này mới đi tới phòng tắm.

Thương Lam đưa lưng về phía chị đứng ở bên bồn tắm lớn, ôm gối đầu của Triển Mộ khóc nức nở.

Cô vùi mặt vào trong gối, cố gắng hạ thấp giọng điệu của mình.

Nhìn thấy bả vai cô không ngừng run rẩy, đột nhiên chị Lưu nghĩ lại biểu hiện của Thương Lam hai ngày trước, thỉnh thoảng mắt cô lại sưng. Lúc đầu chị còn không để ý, chỉ nghĩ là do buổi tối cô ngủ không ngon . . . .

"Tiểu Lam . . . ." Chị Lưu khẽ vỗ lên bả vai của cô, ánh mắt hơi nhíu lại, hỏi: "Tại sao khóc?"

Lông mi khẽ lay động, Thương Lam hé mở mắt, nhỏ giọng kêu: "Dì. . . . . ."

Mặc dù Thương Lam ngốc nghếch nhưng cũng rất mẫn cảm. Trong lòng cô, chị Lưu không giống như Triển Mộ, đó chính là một người ngoài, nên cô không thể tạo thêm phiền phức cho người ngoài. Giống như cuộc sống của cô khi còn ở nhà họ Thương trước đây, trừ Phùng Nguyên Chiếu và dì Lệ, ngoài hai người nhìn tương đối thân thiết này ra, những người khác cô không dám làm phiền.

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt hiện lên ánh nước, do dự một hồi mới thận trọng hỏi: "Chú . . . . Có phải không không. . . . Không cần cháu nữa không?"

Nụ cười trên mặt chị Lưu cứng đờ, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô trấn an nói: "Nói lung tung gì vậy, cậu chủ thích tiểu Lam như thế, sao có thể không cần em chứ? Khuya lắm rồi mau ngủ đi, nói không chừng sáng sớm ngày mai cậu chủ sẽ trở về."

Thương Lam khóc thút thít ở trong lòng chị, Chị Lưu dỗ dành nhưng không có tác dụng gì. Bậy giờ ngoại trừ Triển Mộ ra, dù là ai cũng không thể nào xóa đi nỗi sợ hãi trong lòng cô. Tất nhiên là cô sợ rồi, dù sao từ đầu Triển Mộ đã hình thành cho cô một suy nghĩ là cô chỉ có thể dựa vào một mình anh. Theo thời gian, cô cũng dần dần sống chung với thói quen này.

Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như Triển Mộ không cần cô nữa, về sau cũng không ai cần cô, vậy thì cô nên làm thế nào?

*****

Kể từ sau khi Ngụy Vô Lan tìm được Triển Mộ thì thả lỏng bản thân, cũng quên không báo tin cho chị Lưu, ở trong bệnh viện tùy tiện tìm một cái giường, nằm ở đó ngủ liền một ngày một đêm. . . .

Chị Lưu cũng có gia đình cần chăm sóc, cho nên chị cũng không thể giành cả ngày 24h với Thương Lam. Thật may là hôm sau khi Ngụy Vô Lan tỉnh lại liền gọi cho chị.

Biết cậu chủ không có việc gì, chị liền yên lòng. Sau khi nói chuyện với nhau mấy câu, chị quyết định đưa Thương Lam về nhà mình trước, ban ngày vừa đi làm vừa có thể chăm sóc được con trai.

Con trai chị Lưu theo họ mẹ, tên là Lưu Bình, là một học sinh cấp 3 đang đúng trong thời kỳ phản nghịch.

Việc phải bỏ thời gian vui chơi để chăm sóc một người ngốc, đương nhiên Lưu Bình luôn tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không dám không nghe lời mẹ mình.

Cho nên trước mặt mẹ mình là một dáng vẻ, sau lưng lại là một bộ dạng khác.

Lúc mới đầu, khi chị Lưu đi ra ngoài làm việc, Thương Lam đói bụng liền đến trước phòng cậu ta gõ cửa, sau đó bị đánh thì không dám đi nữa.

Lưu Bình đánh không giống như Triển Mộ. Cậu ta sợ bị chị Lưu nhìn được, cho nên không dám đụng vào thân thể của cô, chỉ là giật tóc của cô, cũng không quan tâm bụng của cô đã lớn mà kéo cô đẩy ra ngoài rồi đóng cửa phòng.

Cứ lặp lại như thế, Thương Lam sơ hãi, mỗi lần nhìn thấy cậu ta như chim sợ cành cong, nếu có thể thì cố gắng cách càng xa càng tốt.

Lưu Bình nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô thì chột dạ, cậu ta cũng sợ bị nhìn ra, cho nên sau lưng luôn uy hiếp cô, nói những lời tàn nhẫn dọa Thương Lam khiến cô càng sợ hãi, cuối cùng cũng không dám nói gì với chị Lưu.

Chị Lưu cố ý làm đồ ăn cho cô nhưng tất cả đều vào bụng Lưu Bình, về phần cơm trưa của Thương Lam chỉ có một chén mỳ suông được nấu tùy tiện.

Chuyện này chị Lưu không biết gì. Nhìn bên ngoài hai người hoà thuận vui vẻ. chị còn nghĩ tình cảm hai người rất tốt thì trong lòng thấy mừng thầm.

Dáng người Thương Lam rất đẹp, da dẻ trắng mịn, mắt to tròn, là bộ dáng cô gái nhỏ được cưng chiều. Đôi bàn tay nhỏ nhắn như không xương, nắm trong tay không khác gì như đang cầm một khối ngọc min màng.

Lưu Bình đang trong thời kỳ dậy thì, chính là giai đoạn dễ kích động nhất của người đàn ông.

Mỗi ngày Thương Lam đi lại trước mặt mình, nhìn hai khối tròn căng trước ngực kia, cậu ta hận không thể xô ngã cô mà xoa nắn một phen . . . .

Thời gian dài, dù Thương Lam có chậm chạp hơn nữa cũng nhận ra ánh mắt của cậu ta nhìn mình giống như ánh mắt của Triển Mộ, nhưng khác nhau ở chỗ, với Triển Mộ – cô không bài xích, nhưng với Lưu Bình- cô lại rất ghét.

Cho nên mỗi khi chị Lưu không có ở đây, cuộc sống của Thương Lam luôn là có thể tránh liền tránh, có lúc dứt khoát tự giam mình ở trong phòng, dù có đói bụng đến mấy cũng không chịu ra ngoài.

Lưu Bình lớn lên giống ba cậu ta, không cao đến một mét bảy, cũng gầy tong teo không có mấy cân thịt. cậu ta và cha mình không chỉ có bề ngoài tương tự nhau mà ngay cả tính cách cũng không khác biệt lắm anh.

Cũng đều là một kẻ háo sắc.

Hôm nay, sau khi Lưu Bình xem một đĩa phim do bạn mình đưa cho thì chợt cảm thấy toàn thân nóng lên. Đúng lúc Chị Lưu đi ra ngoài bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cậu ta duỗi tay sờ vào bên trong đũng quần, đẩy cửa phòng ra quả nhiên thấy được bóng dáng của Thương Lam ngồi trên ghế sa lon.

Cô đưa lưng về phía phòng ngủ, ngồi ngay ngắn xem chăm chú tiểu Na Tra trên TV, thình lình bị người sau lưng ôm vào lòng.

Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, huống chi trên người cô còn mặc chiếc váy rộng thùng thình của người phụ nữ có thai.

Luồn bàn tay xuống dưới nách cô, đột nhiên Lưu Bình chộp lấy bầu ngực cô, năm ngón tay dung sức nhào nặn khối thịt tròn phía trước.

Thương Lam đau đến mức kêu lên một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng giãy ra.

"Đau. . . . . . Đau. . . . . ." Cô vỗ lên tay của cậu ta kêu gào, sức lực của Lưu Bình không giống Triển Mộ, thực sự rất tàn nhẫn. Đôi tay sờ soạng cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dứt khoát đẩy cô xuống ghế sofa, vén váy cô lên rồi đè lên.

"Khóc lóc cái gì, còn khóc nữa ông đây giết chết cô." Cậu ta chột dạ nhìn về phía cửa, nhà trọ này đã cũ kỹ nên hiệu quả cách âm không được tốt. Cậu ta sợ tiếng khóc của Thương Lam bị hàng xóm nghe thấy nên vội vàng lấy tay che miệng cô lại.

Còn dư một tay liền tiếp tục sờ loạn trên người cô.

Thương Lam cảm thấy ghê tởm với sự đụng chạm của cậu ta. Cô ngước mắt nhìn chằm chằm sắc mặt dữ tợn của Lưu Bình, đột nhiên trong dạ dày cuộn lên, cuối cùng ói lên toàn bộ trên người cậu ta.

6 giờ chiều, khi chị Lưu mua thức ăn về đến nhà, không nhìn thấy bóng dáng Lưu Bình đâu, ngược lại phát hiện Thương Lam đang ngẩn người ngồi ở dưới đất.

Cô tựa vào bên sofa, trên người dính đầy chất nôn, cho dù thấy chị ở cửa cũng không có phản ứng gì, chỉ trầm mặc chọc đầu ngón tay của chính mình.

Chị Lưu buông giỏ thức ăn trong tay, gọi vè phía phòng ngủ. Đợi đến khi Lưu Bình ra ngoài, chị liền quát lớn: "Thằng trời đánh này, cả ngày chỉ lo chơi game. Không phải là mẹ bảo mày trông cô ấy sao? Sao lại nôn thế này?"

Lưu Bình liếc nhìn Thương Lam trên mặt đất, chán ghét nói: "Làm sao con biết. Mẹ, con học tập rất bận bịu, thời gian đâu ra mà trông cô ta. Khi nào chồng cô ta về đây, mau mau đón người về đi, nhìn kẻ thế này đã thấy phiền rồi."

Cậu ta vừa nói vừa lấy tay che áo trên người theo bản năng. Mới vừa rồi Thương Lam phun ra, cũng "Phun" sạch sẽ dục vọng của cậu ta đi. Nhìn thấy bãi nôn trên người cô, cậu ta chợt cảm thấy ghê tởm.

Chị Lưu mắng: "Mày nói gì vậy! Cái thằng trời đánh này, tối nay mày không muốn ăn cơm nữa phải không? Mau mau qua đây nhận lỗi với người ta đi."

Lưu Bình hừ nhẹ, còn muốn nói thêm. Nhưng khi Thương Lam ngẩng đầu nhìn cậu ta thì ánh mắt thay đổi ngay lập tức, cô nằm trên mặt đất nôn một trận nữa.