Trọng Sinh Vi Quan

Chương 603: Hạng mục bị dừng



- Béo, tôi mấy năm nay theo một tiền bối học công phu, chỉ cần luyện được là có thể đảm bảo cơ thể luôn mạnh khỏe, tinh khí tràn đầy.

Không đợi Hứa Lập nói xong, Lý Tân đã mở to hai mắt nói:

- Ý của ông có phải là nội công không?

Nhìn bộ dạng của Lý Tân, Hứa Lập cũng có thể hiểu. Con người ở đời này có mấy ai không đọc truyện kiếm hiệp, ai cũng muốn học các tuyệt thế võ công. Mặc dù bây giờ đã trưởng thành, biết truyện là hư cấu nhưng giấc mộng đó sẽ theo con người ta tới tận già.

Hứa Lập cười nói:

- Tỉnh lại đi, đây không phải thế giới trong truyện võ hiệp, đây là thực tế. Nhưng công phu này nếu có chút thành tựu mặc dù không thể đi trên mặt nước, bay trên không như trong truyện nhưng có thể đảm bảo ông luôn đầy tinh thần, cho ông ra vẻ thế ngoại cao nhân cũng không có vấn đề gì. Ít nhất có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt của ông.

Nói tới đây Hứa Lập nhỏ giọng nói vài tiếng bên tai Lý Tân.

Lý Tân nghe xong không nhịn được hét lớn:

- Còn có tác dụng này ư? Nếu để Đăng pháo biết sợ hắn sẽ bay về trong đêm.

- Mai ông báo với mấy người bọn họ, đặc biệt là Nhị tử xem y có thời gian rảnh thì về luôn một thể. Vừa lúc trong thời gian này tôi cũng ở Bắc Kinh cũng có thể dành thời gian dạy mọi người, tốt nhất làm mọi người đều cảm nhận được khí.

Hứa Lập trọng điểm nhắc tới Nhị tử vì Nhị tử ở trong quân đội dùng võ nhiều hơn, ảnh hưởng tới cơ thể nhiều hơn. Chỉ có sớm giải quyết vấn đề thì mới có thể cam đoan Nhị tử về già không đau yếu.

- Ông yên tâm, tôi cam đoan bắt bọn họ về hết, chuyện tốt này có ai muốn bỏ qua chứ.

Lý Tân vỗ ngực nói chẳng qua hắn thoáng cái lộ ra bản sắc “anh hùng” của mình.

- Túc tử, ông có thể dạy tôi trước không, tôi cũng sớm học thành.

Hứa Lập nhìn mắt Lý Tân đang híp lại, hắn đẩy Lý Tân ra nói:

- Cút ngay, tôi còn không biết ông ư, một tên háo sắc, ông muốn học sớm để ức hiếp Tiểu Huệ hả? Tôi phải gọi cho Tiểu Huệ để cô bé đó xử lý ông.

- Đừng đừng, tôi, tôi đâu dám ức hiếp cô ấy, tôi cùng lắm chỉ là làm cho Tiểu Huệ thoải mái thôi mà, lúc ấy tôi không phải là …

Lý Tân rất yêu Vương Huệ, hắn lại thường xuyên bị Vương Huệ cấu véo khi mắc sai lầm nên muốn tìm cách thay đổi tình hình một chút.

- Được rồi, đừng có tỏ tình cảm trước mặt tôi.

Hứa Lập nhìn thoáng qua Lý Tân, nói:

- Tôi đi đây, ông về nhà đi nếu không Tiểu Huệ lại suy nghĩ.

Mấy ngày tiếp theo cứ tới trưa, tối là Hứa Lập vây quanh cái bàn, cái chai. Hứa Lập dù uống nhiều cũng có chút mệt mỏi, tiếp tục uống như vậy chỉ sợ hắn phải vào bệnh viện.

Nhưng ăn uống vài ngày cũng không phải là uổng công, hắn làm quen với hơn trăm người, hơn nữa những người này có thể do Lý Tân đứng ra giới thiệu cho hắn thì không phải người không có chức quyền, đều là tinh anh trong chính trường, thương trường. Trong này còn có không ít lãnh đạo ở thành ủy, ủy ban thành phố Bắc Kinh, thậm chí còn có cả thường vụ thành ủy.

Hiện nay những người này mới chỉ gặp mặt Hứa Lập, mới là quan hệ xã giao nhưng vì nể mặt Lý Tân nên cũng kéo Hứa Lập vào vòng tròn của mình.

Mà quen được những người này, Hứa Lập cũng có chút tự tin. Ở đây là Bắc Kinh không phải Cát Lâm. Ở Cát Lâm hắn còn có đám người Văn Thiên, Cát Binh chiếu cố nhưng ở đây thì hắn chỉ có một mình. Hắn đã trở mặt hoàn toàn với Anh Phàm thì không thể không đề phòng.

Cuộc sống an nhàn rất nhanh trôi qua, Anh Phàm mở ra tấm màn che mặt bắt đầu gây rối cho Hứa Lập.

Sáng hôm đó Hứa Lập vừa tới văn phòng đã nhận được điện thoại của Cát Binh. Câu đầu tiên Cát Binh đã đầy tức tối nói:

- Hứa Lập, gần đây lãnh đạo mấy ban ngành trong tỉnh nhiều lần tới chõ tôi phản ánh tình hình, nói một ít hạng mục vốn đã đàm phán xong với các bộ ngành trung ương nhưng đột nhiên bị thông báo tạm thời dừng lại. Ngay cả Bộ thủy lợi cũng gọi điện thoại cho tôi nói hạng mục công trình thủy lợi ở tỉnh ta do vấn đề tài chính nên phải tạm hoãn, tôi thấy có vấn đề trong này.

Hứa Lập mới đầu là sửng sốt không biết Cát Binh có ý gì nhưng hắn có apu lại ngay.

- Là do đám người Anh Phàm bắt đầu ra tay?

- Sợ không chỉ là một mình Anh Phàm, hắn không có năng lực lớn đến vậy, đâu thể điều động nhiều bộ ngành đến thế. Cái Trường Thông không phải một mực vẫn ở Bắc Kinh sao? Hắn theo Mã Tuấn Tùng nhiều năm, mỗi lần Mã Tuấn Tùng quay về Bắc Kinh về cơ bản đều dẫn theo hắn, hắn cũng có không ít bạn bè tại Bắc Kinh. Hơn nữa tôi sợ nhất đây là ý của Mã Tuấn Tùng, thậm chí Mã Tuấn Tùng tự mình nói chuyện với lãnh đạo vài bộ ngành. Hiện nay áp lực bên phía chúng ta là rất lớn. Tổng tài chính các hạng mục bị dừng lại cũng lên tới hàng tỷ, liên quan đến tất các mặt như giao thông, thủy lợi, nông nghiệp. Nếu như không thể mau chóng giải quyết thì tôi sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đến lúc đó không chỉ có cậu bị phê bình, thậm chí ngay cả chủ tịch tỉnh Văn cũng sẽ bị liên lụy. Chủ tịch tỉnh Văn Thiên vừa gọi cho tôi bảo y sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp nhưng cậu cũng phải chú ý một chút.

Hứa Lập không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng tới mức này. Mã Tuấn Tùng muốn nhúng tay vào mâu thuẫn giữa mình và Anh Phàm, khiến vấn đề phức tạp hơn. Như vậy cũng khiến văn phòng Bắc Kinh thành sân khấu đấu đá của bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh Cát Lâm.

Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:

- Chủ tịch tỉnh Cát, tôi sẽ vận dụng quan hệ tranh thủ liên lạc các bộ, để được bọn họ ủng hộ.

- Ừ, tôi cũng biết công việc của cậu ở đó khó làm, lại có Mã Tuấn Tùng nhúng tay thì chỉ dựa vào mình cậu sợ là rất khó mở cục diện. Hơn nữa cậu phải chú ý phương thức công tác, cố gắng làm vài công tác bên ngoài còn vấn đề chủ yếu đợi chủ tịch tỉnh Văn Thiên nghĩ biện pháp. Dù sao các bộ ngành bây giờ đều không quá thích văn phòng đại diện các tỉnh.

Hứa Lập hiểu ý của Cát Binh. Mình bây giờ chỉ là một chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh tại Bắc Kinh mà thôi, mà người quyết định dừng các hạng mục đều là lãnh đạo cấp bộ, Hứa Lập không thể nào trực tiếp gặp mặt người ta được. Trừ khi là chủ tịch tỉnh Văn Thiên ra mặt mới có thể nói chuyện thẳng với người ta. Huống chi Cát Binh mặc dù chỉ nói là các bộ ngành không thích văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm nhưng thực tế là khi các đơn vị này gọi về Cát Lâm đều nói vấn đề là do văn phòng đại diện tỉnh gây ra. Nếu không Cát Binh sẽ không nói thế.