Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 742



Chương 742: Dị dạng (4)

Chuyện của Vân gia năm đó không ai không biết, ngay cả Dương Lâm Hải luôn cho rằng mình là người tốt cũng cảm thấy Vân gia rất vô sỉ.

"Chú..." Vân Diệu bị Dương Lâm Hải nói thẹn quá hóa giận, chẳng qua chỉ là một căn cứ trưởng nho nhỏ lại dám nói hắn như vậy, đúng là không muốn sống nữa!

"Căn cứ trưởng Dương, tôi biết chú quyền cao chức trọng, không phải những dân bình thường như chúng tôi có thể nói này nói nọ, nhưng bây giờ căn cứ phát sinh nhiều chuyện như vậy, có phải chú nên cho chúng tôi một cái công đạo hay không."

Ông cụ phúc hậu ngồi bên cạnh Vân Diệu vuốt bộ râu mép của mình, sắc bén nhìn Dương Lâm Hải.

"Chú nói xem, chẳng qua mới mấy năm đã xảy ra bao nhiêu chuyện, đầu tiên là tiến sĩ Lâm, sau đó là thành phố Z, tiếp đó lại xuất hiện căn bệnh không rõ nguyên nhân, vị trí căn cứ trưởng này rốt cuộc chú có thể làm tốt được sao, sớm muộn căn cứ Kinh Đô cũng bị hủy trong tay chú. Nếu như không có năng lực thì từ chức sớm đi, cứ bám víu lấy thứ không thuộc về mình làm gì, có phải không cần mặt mũi nữa không."
Ông cụ nghĩa chính nghiêm từ nhìn Dương Lâm Hải, nhưng trong đôi mắt nhỏ lấp lóe tia tính kế, thoạt nhìn cũng không phải người tốt lành gì.

Dương Lâm Hải trực tiếp bật cười: "Vân Tùng Bách, tâm tư của ông ai mà không biết, hôm nay các người nói nhiều như vậy, không phải là muốn khiến tôi nhường ra vị trí căn cứ trưởng à, tôi nói cho các người biết, không có khả năng!"

Vân Tùng Bách, ông nội của Vân Diệu, cũng là ông cụ không nói đạo lý nhất.

Năm đó, con trai thứ hai của ông ta qua đời, ông ta giúp con trai cả đoạt đi toàn bộ gia sản của người con trai thứ hai, còn ngược đãi cháu trai của chính mình, loại người này, ngoan độc không có nhân tình.

"Hôm nay, vị trí căn cứ trưởng của chú giao thì giao, không giao cũng phải giao." Vân Tùng Bách cứng rắn nói, thịt mỡ trên mặt một đống, con mắt cũng híp lại.
Ông ta vô cùng có lòng tin, phần lớn người đang ngồi ở đây hôm nay có ý nghĩ giống như ông ta.

"Hử, vậy sao, Vân lão đầu, chúng ta hôm nay đến đây cũng không phải vì để kéo Dương Lâm Hải xuống đài, có phải ông lạc đề rồi hay không." Ông cụ Trần cười mỉm lên tiếng.

"Cái gì?" Vân Tùng Bách hơi biến sắc.

"Ai ya, ông đúng là già rồi, lỗ tai cũng không còn dùng được, chúng ta nói muốn đuổi căn cứ trưởng Dương xuống đài lúc nào, hôm nay chẳng qua là tìm căn cứ trưởng hỏi một chút trận bệnh này giải quyết như thế nào mà thôi."

Ông cụ Trần làm người chính nghĩa, ở đây không ít người đều hướng về ông cụ, không phải sao, ông cụ mới mở miệng, không ít người liên tục hùa theo, ngay cả những kẻ đứng về phía Vân Tùng Bách cũng không dám lên tiếng.

Thế lực của Trần gia so với Vân gia lớn hơn.
Biết không phải là vì kéo hạ bệ mình, sắc mặt Dương Lâm Hải tốt lên nhiều: "Hóa ra là thế, chuyện lần này tôi nghĩ như thế này..."

Lần này Vân Tùng Bách bị mất mặt trước nhiều người như vậy, sắc mặt rất khó coi, quan trọng nhất là còn ở trước mặt người mà ông ta ghét nhất, Trần Hải.

Nhìn Trần Hải và Dương Lâm Hải nói chuyện rôm rả, khóe miệng Vân Tùng Bách bỗng nhiên cong lên quỷ dị, không ai nhìn thấy trong đôi mắt híp kia lóe lên sự ngoan độc.

Dù cho Dương Lâm Hải cùng đám người thương lượng rất nhiều đối sách, thế nhưng trận cảm cúm này vẫn không thể áp chế xuống, ngược lại càng thêm lợi hại.

Trước đó chỉ có người già và trẻ em, nhưng bây giờ nam nữ trẻ tuổi cũng bắt đầu bị lây nhiễm. Trong căn cứ mỗi ngày đều sẽ có người chết, điều này khiến Dương Lâm Hải sầu đến bạc tóc.

Mà Trần gia giờ khắc này cũng không bình yên, vốn dĩ thân thể ông cụ Trần Hải vẫn luôn khỏe mạnh, đột nhiên lại ngã bệnh, sốt cao không lùi, khuôn mặt đỏ bừng, người Trần gia vô cùng lo lắng, thế nhưng biện pháp gì cũng không có.

Lượng thuốc cần dùng của căn cứ rất lớn, không qua mấy ngày, thuốc của căn cứ Kinh Đô liền không đủ. Tuy đã liên tục ra ngoài thu tập, nhưng lại lác đác không có mấy.

Dương Lâm Hải muốn xin sự giúp đỡ của các căn cứ khác, thế nhưng các căn cứ ngày thường trăm phương ngàn kế lấy lòng căn cứ bọn họ nay đều giữ im lặng, căn bản không để ý ông ta.

Dương Lâm Hải vậy mà cảm thấy bi ai, bỗng nhiên ông ta có thể hiểu được cảm thụ khi đó của Tần Miễn.