Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 165: Tra Nam Tiện Nữ Một Nhà



Trịnh Trọng mặt lạnh chỉ thẳng vào Tần Nhất tức giận nói: "Đây đều là Tần Nhất sai, nếu không phải cậu ta hất đầu Zombie về phía Kiều Kiều, Kiều Kiều sẽ sợ hãi kêu lên sao."

Tần Nhất đúng là cố ý, nhưng người có mặt ở đây đều không ai lên tiếng. Dù nhìn ra thiếu niên cố ý thì sao, ngươi có chứng cứ à, ngươi có thể hơn được người ta không?

Tần Nhất nhún nhún vai, vẻ mặt không để tâm, cô vuốt gọn mấy sợi tóc rối lòa xòa trước mặt ra sau, để lộ ra cái trán trắng nõn: "Ừ, anh nói thế nào thì như thế đó."

Lâm Thanh suýt chút nữa cười ra tiếng, Nhất Nhất quá trâu, dù cho đối phương biết là mình cố ý, nhưng đối phương có thể làm gì được mình.

Bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán cũng lộ ra ý cười, nhìn thấy bộ dáng giận không thể nói của Trịnh Trọng, môi mỏng mím chặt nới lỏng mấy phần. Người quen biết anh đều biết, giờ phút này tâm trạng của anh cũng không tệ.

Trịnh Trọng còn chưa lên tiếng cãi lại, Tần Kiều Kiều đã cướp lời trước. Cô ta lôi kéo góc áo của Trịnh Trọng: "Anh Trịnh Trọng, anh đừng trách anh Tần Nhất, em tin tưởng anh ấy không phải cố ý."

Nói xong, Tần Kiều Kiều hướng Tần Nhất thẹn thùng cười.

Tần Nhất đỡ trán, hiện tại cô thật không thể lý giải nổi đường về não của Tần Kiều Kiều. Đầu tiên là cùng Trịnh Trọng mập mờ không rõ, tiếp theo lại tới dây dưa với cô, sau đó còn muốn bắt chuyện với Vân Hoán. Đúng rồi, trong căn cứ còn có một vị hôn phu là Trần Triệt nữa.

Rốt cuộc Tần Kiều Kiều muốn làm ra chuyện gì đây?

Tần Nhất bây giờ hoàn toàn không muốn hiểu Tần Kiều Kiều, nếu không phải thời gian địa điểm không thích hợp, cô thực sự muốn trực tiếp vung đao lên.

Trịnh Trọng nhìn thấy Tần Kiều Kiều thẹn thùng nhìn Tần Nhất, nhất thời có chút đau lòng. Kiều Kiều chính là quá thiện lương, bị dọa đến như vậy rồi còn vì tên tiểu tử thối này tìm lý do.



Trịnh Trọng nắm chặt tay Tần Kiều Kiều, đáy mắt che dấu không được sự yêu thương: "Kiều Kiều, em chính là quá thiện lương."

"Anh Trịnh Trọng."

Tần Nhất nhìn tra nam tiện nữ bày ra bộ dáng tình thâm, vô cùng muốn nôn. Đương nhiên, muốn nôn không chỉ một mình Tần Nhất, ngoại trừ Tần Hàn Mạt, những người khác đều là vẻ mặt ăn không tiêu.

Cao Viễn cau mày, anh ta vô cùng không muốn dẫn theo ba người này, cân nhắc một hồi, anh ta vẫn lên tiếng khuyên nhủ Tần Kiều Kiều: "Đoạn đường tiếp theo hay là cô đừng đi theo chúng tôi nữa. Chút nữa tiến vào sâu trong bệnh viện, không ai trong chúng tôi có thể quan tâm đến cô được, cô vẫn nên trở lại trạm xăng dầu chờ chúng tôi đi."

Tần Kiều Kiều nghe Cao Viễn nói lập tức cuống lên, cô ta không thể không đi được! Có hai tiểu tiện nhân ở đây, cô ta mà không đi chung, e là Tần Nhất sẽ bị người đoạt mất. Hơn nữa còn có Vân đội trưởng ở đó, hai con hồ ly tinh này nhất định sẽ hành động.

"Cao đội trưởng, có phải tôi đã làm sai điều gì hay không? Anh nói ra tôi sẽ ta sửa, nhưng xin anh đừng bỏ tôi lại, tôi còn muốn đi bệnh viện lấy thuốc cho mẹ. Vân đội trưởng, xin anh giúp tôi nói một câu đi mà."

Trong lòng Tần Kiều Kiều cực kỳ chán ghét Cao Viễn, anh ta chỉ là một tên thấp hèn, thế mà luôn tìm cô ta gây phiền phức, thật sự là quá đáng ghét.

Tần Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Hoán, thủy mâu lưu chuyển, mang theo từng tia từng tia dụ hoặc người mà cầu xin.

Mặt Vân Hoán không có biểu tình dư thừa tiến lên một bước, dưới ánh mắt mừng rỡ của Tần Kiều Kiều, nhanh chóng ra tay. Tần Kiều Kiều hét thảm một tiếng, cánh tay phải trật khớp.

Vân Hoán hờ hững nhìn chằm chằm Tần Kiều Kiều, đôi mắt đào hoa yên tĩnh mang theo cảm giác bức bách người và hàn ý lạnh lẽo: "Lần sau còn dùng đôi mắt đó của cô nhìn chằm chằm tôi, gãy, chính là cái cổ của cô."

Tần Kiều Kiều từ nhỏ đã quen được người xem như châu bảo, làm gì đã chịu qua loại đau đớn này. Đợi đến khi cảm nhận được áp bách cùng lệ khí khủng bố trêи người Vân Hoán, cô ta không khỏi kinh sợ run rẩy.