Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 166: Sợ Hãi



Người đàn ông này, người đàn ông này thật đáng sợ! Giác quan thứ sáu của Tần Kiều Kiều kêu gào nhắc cô ta phải mau chóng tránh xa người đàn ông trước mặt. Cô ta có một loại cảm giác rất mãnh liệt, người đàn ông sẽ giết cô ta, nhất định sẽ.

Tần Hàn Mạt kinh hãi, thấy Tần Kiều Kiều bị thương thì vội bước tới. Tần Kiều Kiều như tìm được chỗ chống đỡ, chân mềm nhũn không trụ được liền ngã vào trong ngực Tần Hàn Mạt.

Trêи cánh tay truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, nhưng nó lại không sánh bằng cảm giác run sợ và khủng hoảng trong lòng cô ta hiện giờ.

Sắc môi Tần Kiều Kiều tái nhợt, sâu trong đáy mắt là linh hồn đang sợ hãi.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều." Tần Hàn Mạt gọi mấy tiếng nhưng ánh mắt người trong ngực có hơi tan rã, không thèm để ý đến anh ta. Nhìn thấy trêи khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Kiều Kiều không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Tần Hàn Mạt không kiềm chế được cơn giận dữ gào lên với Vân Hoán: "Anh đã làm gì em ấy?"

Vân Hoán thu lại khí thế trêи người, cao ngạo nhìn Tần Hàn Mạt, vô cùng quý: "Anh thấy cái gì thì là cái đó."

"Hiện tại cô ta có thể yên tâm ở lại trạm xăng dầu."

Câu sau là nói với Cao Viễn. Cao Viễn nuốt nước miếng một cái, âm thầm đè xuống sự khϊế͙p͙ sợ trong lòng. Hai anh em này quả thật một người so với một người càng ngoài dự đoán của anh ta, nhưng mà anh ta thích, đây mới là người đàn ông chân chính.

Cao Viễn ho khan mấy tiếng, nói với Tần Hàn Mạt: "Bộ dáng hiện tại của em gái cậu không quá thích hợp để đi theo, vẫn nên để cô ta lại trong trạm xăng dầu chờ chúng ta đi. Đương nhiên, nếu như cậu không yên lòng cũng có thể ở lại chăm sóc cô ta."

Nói xong, Cao Viễn có chút thâm ý nhìn Tần Hàn Mạt một chút: "Cái này không thể trách Vân đội trưởng, tôi thấy, là em gái cậu cứ nhìn chằm chằm Vân đội trưởng, cậu cũng đừng nên oán giận."

Cao Viễn thật ra rất thích tên tiểu tử Tần Hàn Mạt này. Anh ta từng nghe bạn bè khen ngợi Tần Hàn Mạt, tên tiểu tử này bạo dạn dám liều, dũng cảm đầy hứa hẹn, chỉ là có chút thiện lương với do dự không quyết đoán.



Cao Viễn hôm nay cũng nhìn ra tên tiểu tử này quả thật không tệ, nhưng đụng phải chuyện liên quan đến em gái cậu ta là cả người liền mất đi tỉnh táo, hấp tấp vội vàng, dễ xúc động, thậm chí có không phân biệt được đúng sai.

Có lúc anh ta thật tò mò, hai anh em này thật sự là cùng một cha mẹ sinh ra sao, làm sao em gái lại có loại đức hạnh này chứ.

Tần Hàn Mạt nào còn tâm trạng để ý mấy thứ đó, Kiều Kiều chính là mạng của anh ta, anh ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương em ấy, đây là lời thề của anh ta.

Trịnh Trọng thấy sắc mặt Tần Hàn Mạt không đúng, kịp thời kéo Tần Hàn Mạt lại, anh ta lặng lẽ thì thầm: "Hàn Mạt, tỉnh táo lại, cậu không phải là đối thủ của bọn họ."

Trong lòng Trịnh Trọng hiểu rõ, Tần Hàn Mạt tuyệt đối đấu không lại Vân Hoán, sự khủng bố và phúc hắc của người ta, anh ta đã được lĩnh hội sâu sắc. Tần Hàn Mạt mà đối đầu vơi Vân Hoán, thua thiệt nhất định là Tần gia.

Tần Kiều Kiều cũng lấy lại tinh thần, cố sức nở nụ cười với Tần Hàn Mạt: "Anh hai, em không sao, anh không cần lo lắng cho em. Anh Trịnh Trọng lưu lại chiếu cố em là được rồi, anh đi theo Cao đội trưởng tới bệnh viện đi, mẹ còn đang chờ chúng ta đó."

Bàn tay Tần Hàn Mạt nắm chặt, mắt phượng lạnh lẽo âm trầm, anh ta giao Tần Kiều Kiều cho Trịnh Trọng, hít sâu mấy hơi, khẩn thiết nhìn Trịnh Trọng: "Vậy giao Kiều Kiều cho anh, nhờ anh chăm sóc cho em ấy."

Trịnh Trọng nửa ôm lấy Tần Kiều Kiều, vỗ vai Tần Hàn Mạt: "Cậu yên tâm, tôi và Kiều Kiều chờ cậu quay lại."

Sau khi Tần Kiều Kiều quấy nhiễu một phen rời đi, tiểu đội Vân Hoán và người của tiểu đội Lôi Đình đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là Tần Hàn Mạt triệt để bị bọn hắn không để mắt đến.

Tần Nhất vẫn ôm Tiểu Lam như cũ, khóe miệng như có như không câu lên. Hận ý trong mắt Tần Hàn Mạt đương nhiên cô không có bỏ qua, thế nhưng bọn họ đều là người không dễ chọc.

Nhưng hôm nay, ở chỗ này, Tần Nhất hoàn toàn nhận thức được Vân Hoán không thích nữ sinh đến cỡ nào, điều này khiến cô có chút phiền não.