Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 353: Di tích đá xanh (1)



Tô Bằng xách Vô phong kiếm, cẩn thận mà thong thả ở trong rừng rậm nguyên thuỷ này đi tới.

Mặc dù biết rất rõ ở đây có thể là thế giới trong Huyễn Giới thạch, nhưng Tô Bằng vẫn không dám khinh thường, bởi vì thế giới này thật sự quá chân thực, Tô Bằng cũng không biết, chết đi trong này, sẽ là hậu quả gì.

Vẫn nên cẩn thận là hơn.

Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy, chậm rãi đi tới.

Tô Bằng thong thả tiến lên ở trong rừng rậm nguyên thủy, đi đại khái hơn một trăm mét, đột nhiên, hắn ngừng lại.

Tô Bằng dừng ở chỗ này, nhìn khắp bốn phía, bốn phía vẫn là bộ dạng rừng mưa nguyên thuỷ, tựa hồ không có gì dị thường.

"Là tinh thần ta nhạy cảm sao?"

Thấy cảnh vật chung quanh không có gì dị thường, trong lòng Tô Bằng nghĩ.

Hắn vừa rồi đột nhiên cảm giác ở đây tựa hồ có chỗ nào không đúng, ngọc bội ác ý không nhắc nhở mình, nhưng mà Tô Bằng luôn cảm giác nơi này có vấn đề, nhưng khi nhìn một hồi, dường như không phát hiện gì cả.

"Có thể là quá nhạy cảm rồi."

Tô Bằng nghĩ, hắn xách Vô phong kiếm, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà, Tô Bằng vừa đi hai ba thước, đột nhiên, hắn cảm giác dưới chân mình đột nhiên siết chặt, vật gì đó bao lấy cổ chân của hắn, kéo cả người hắn lên không.

Thân thể của hắn, bị một cỗ lực mạnh thoáng cái bắn lên bầu trời!

Tô Bằng phản ứng không chậm, hơn nữa lại có tâm pháp Dung Nham Kính Hồ gia trì, mặc dù thân thể bị bắn lên không trung, nhưng hắn cũng không bối rối, mà lại nhanh chóng co người lại, đồng thời Vô phong kiếm quơ cạnh cổ chân mình, lập tức cảm giác chém trúng thứ gì đó.

"Băng!"

Từng tiếng vang lên, thứ như dây thừng trói chặt cổ chân Tô Bằng, bị Tô Bằng một kiếm gọt đứt.

Thân thể Tô Bằng từ không trung rơi xuống, trên không trung hắn liền thi triển thân pháp, khiến mình đáp đất vững vàng.

Đợi đến khi Tô Bằng đáp xuống đất, đầu tiên là hắn nhìn về phía không trung, chỉ thấy một bóng xanh từ trong rừng rậm rút về, sau đó không thấy bóng dáng.

Mà Tô Bằng nhìn về phía cổ chân của mình, chỉ thấy trên cổ chân mình, có một sợi dây cỡ cánh tay, dây này sinh trưởng vô cùng kỳ lạ, giống như là một bộ vỏ tự nhiên, vừa rồi thứ này chôn ở dưới lá rụng, Tô Bằng không cẩn thận giẫm lên đó, dây leo lập tức có phản ứng, đem mình kéo lên bầu trời, nếu không phải mình phản ứng thần tốc, thứ này không biết sẽ bắn mình tới chỗ nào.

"Còn tưởng là dây thừng thợ săn thả, hóa ra là dây leo... Có điều những dây leo này, thoạt nhìn cũng có chút cổ quái."

Tô Bằng nhìn dây leo trên mắt cá chân, hắn giãy hai cái, rút chân từ trong ra ngoài, sau đó ngồi xổm xuống đè dây leo này, chỉ cảm thấy thứ này rất dẻo dai, phảng phất là dây thừng, lại giống như là cánh tay người.

"Rừng rậm này có vẻ cổ quái, nên cẩn thận là hơn."

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ. Hắn càng thêm chú ý, tiếp tục đi trong rừng mưa nguyên thuỷ này.

Tô Bằng đi một đoạn, phát hiện ở đây tựa hồ rất lớn, mình đi lung tung thế nào, cho dù đi thêm một ngày, cũng chưa chắc có thể ra ngoài.

"Huyễn Giới thạch này quả thật rất lợi hại, một mảng lớn rừng nguyên thuỷ, quả thực giống như thế giới hiện thực. Trước kia nghe Thi Thanh kia nói, khối Huyễn Giới thạch đầu tiên của hắn là một khe sâu lớn, hoàn toàn thông qua phải mất nửa ngày. Còn tưởng hắn nói ngoa, lúc này xem ra, hắn quả thật không nói ngoa."

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, đi tiếp vậy, mình trong một ngày cũng chưa chắc có thể từ nơi này ra ngoài, phải nghĩ một biện pháp.

Tô Bằng nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhắm mắt lại, đem nội lực của mình vận chuyển tới lỗ tai, cẩn thận lắng nghe thanh âm trong rừng rậm nguyên thuỷ này.

Các loại thanh âm trong rừng rậm nguyên thuỷ bắt đầu truyền vào trong tai Tô Bằng rõ ràng, Tô Bằng nghe được trong rừng tiếng gió thổi kiều mộc phát ra, hạt mưa trên tán cây kiều mộc, sau đó là tiếng nhỏ hơn, thanh âm tí tách khi vào trong rừng mưa, nghe được trên cây cối, còn cả thanh âm côn trùng dưới bùn đất bắt đầu khởi động...

Còn cả, tiếng nước chảy róc rách từ phía xa truyền đến.

Những thanh âm này dần dần thành hình ở trong đầu Tô Bằng, trong ý nghĩ Tô Bằng chậm rãi xuất hiện một bộ bản đồ địa hình xung quanh đây.

Như vậy qua một hồi lâu, Tô Bằng đột nhiên mở con mắt ra, nhìn về phía một phương hướng.

Ở hướng kia, đại khái ngoài ba bốn dặm, hẳn có nước chảy.

Tô Bằng nhanh chóng di động, hắn chuẩn bị theo nguồn nước tiến lên.

Tô Bằng thi triển thân pháp, nhanh chóng di động ở trong rừng mưa này, rất nhanh, đã tìm đến chỗ nguồn nước.

Đó là một con sông đại khái ** mét, không ngừng chảy xuôi trong rừng mưa, màu nước có chút khó coi, đáy không trong, tựa hồ không cách nào dùng để uống.

Có điều Tô Bằng lúc này cũng không khát nước, cũng chẳng định vào trong nước sông, trong rừng mưa này, cùng phía dưới nhánh sông có đồ gì, hắn cũng không biết, vào bên trong mới là mạo hiểm, càng đứng nói đến việc uống nước trong đó.

Chỉ là theo nguồn nước đi xuống, nói không chừng, sẽ có thể tìm được một số thứ thú vị, Tô Bằng cảm giác thế giới này hẳn không phải chỉ là một cảnh rừng mưa nguyên thuỷ như vậy thì thôi, nhất định sẽ có thứ gì đó, người bán Huyễn Giới thạch cho mình cũng nói, trong Huyễn Giới thạch này, tựa hồ có mấy đại yêu tồn tại, Tô Bằng muốn tìm thử, có thể tìm đại yêu mà người kia nói hay không.

Tô Bằng liền theo nhánh sông này, không ngừng đi vào chỗ sâu trong rừng mưa, rất nhanh, Tô Bằng đã đi thêm ba bốn dặm.

Phán đoán của hắn tựa hồ là đúng, phía trước rừng mưa, tựa hồ có chút biến hóa.

Chỉ thấy hạ du sông này, sau khi đi đại khái hai ba dặm, đột nhiên có chút biến hóa, Tô Bằng trong rừng mưa, phát hiện dấu vết của một số người lưu lại, trên mặt đất có ít gạch đá tồn tại, những gạch đá này, không nên xuất hiện ở loại cảnh như rừng mưa nguyên thuỷ này, ngược lại giống như là vật tàn lưu của loại kiến trúc nhân loại nào đó.

Tô Bằng theo những dấu vết này, một đường tìm tới, đi không bao lâu, liền phát hiện một địa phương đặc biệt.

Nhìn cảnh vật trước mắt, Tô Bằng bất giác líu lưỡi.