Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 100



"Ông nói cái gì?" Nam Cung Ảnh hung mãnh tiến đến , kiềm trụ vai bác sĩ , Dạ Như cùng Hạ Doãn Hi khóc nức lên

Âu Dương Dật trong nháy máy có chút xúc động , muốn đem Dạ Như ôm vào trong lòng ngực của mình , giống như lần đầu tiên ôm cô cách đây hai năm về trước

" Nam Cung Ảnh ! Anh đã nói sẽ bảo vệ cô ấy tại sao lại để cho mọi chuyện trở nên như thế này .. Anh nói đi , nói đi " Dạ Như gào thét , cô gần như phát điên tiến đến đánh vào vai của Nam Cung Ảnh , Hạ Doãn Hi một bên cắn ngón tay của mình

Bác sĩ có chút đau đau ở thái dương " Khoan đã , các người hãy nghe tôi nói . Cô ấy không có chết"

"Không chết?!" Mọi người trừng mắt nhìn ông bác sĩ

"Đúng vậy , các người thật là nôn nóng tôi còn chưa nói hết câu mà , còn anh bộ dạng của anh giống như muốn giết người vậy" Bác sĩ liếc nhìn Nam Cung Ảnh , lúc này y tá đẩy Nhan MẠt Hàn từ trong phòng cấp cứu đi ra , bốn người bọn họ đều tiến đến

Bác sĩ vui mừng cười cười , ông đã cứu mạng được một người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết , đây là phẩm đức của thầy thuốc , mạng người là trên hết

"Bệnh nhân cần nghĩ ngơi , mọi người hãy mua cái gì đó cho cô ấy tẩm bổ đi"

Nói xong , bác sĩ nhét khẩu trang vào trong túi áo xoay người rời đi

" Không có chuyện gì là tốt rồi" Dạ Như và Hạ Doãn Hi kích động ôm nhau , lúc này Doãn Thiệu Hàn trở lại

"Ôi đại tẩu của ta ! Sao có thể ra đi như vậy" Doãn Thiệu Hàn chạy đến , bổ nhào ôm Mạt Hàn khóc rống

(JJ thật sự có nghi ngờ về giới tính của anh nha Hàn ca =))))))))))))) ]

Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Bốp " một tiếng đánh trên đầu Doãn Thiệu Hàn , sau đó lạnh lùng nói " Cô ấy vẫn chưa có chết"

Doãn Thiệu Hàn vừa nghe , sửng sốt " Không chết? Thật là tốt quá"

Trở lại nhặt cái bao dưới đất , lấy đồ uống cho mọi người ... Một ly đồ uống thôi , trải qua việc này làm cho mọi người thấy quan hệ của bọn họ thân mật hơn

Trên giường bệnh , Nhan MẠt Hàn vẫn nằm im , đôi môi tái nhạt , Nam Cung Ảnh khoá chặt chân mày , nhìn cô không rời mắt

Dạ Như cùng Doãn Hi ngồi trên sofa , không biết nói thầm cái gì , chỉ biết là Mạt Hàn không xảy ra việc gì nên bọn họ rất vui ... Nhưng vô tình , Dạ Như cùng Âu Dương Dật bốn mắt đối diện với nhau giống như có luồng điện xẹt nhanh qua hai người...

“ Thiệu Hàn , Dật , hai người về nghỉ ngơi một chút đi . Hạ Doãn Hi và Dạ Như , tụi em cũng vậy”

Nam Cung Ảnh đứng lên nhìn đồng hồ trên tường , cầm di động gọi điện cho Vân Tẩu báo là tốt nay sẽ không về , có gì thì đợi trở về sẽ nói sau

"Tôi ở lại" Dạ Như nói xong , giả vờ bày ra một tư thế không muốn đi . Ngày mai là cuối tuần , nên cô cũng có thời gian

Doãn Thiệu Hàn lôi kéo Nam Cung Ảnh , ý là để co Âu Dương Dật ở lại ,, tuy rằng Nam Cung Ảnh không nở rời khỏi Nhan Mạt hàn nhưng vì hạnh phúc của đồng bọn phải hi sinh " Đêm nay tôi về nhà , kêu Vân Tẩu làm mấy món tẩm bổ cho Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh nhìn đồng hồ

"Dạ Như , bạn trai tôi đang đợi , tôi phải đi trước" Hạ Doãn Hi cười cười đi ra khỏi bệnh viện

"Tôi cũng phải đi đây"

Nói xong , Âu Dương Dật chuẩn bị rời đi

Doãn Thiệu Hàn thấy vậy liền nói " Ơ , từ từ , đi đâu vậy , ngươi chẵng lẽ để Dạ Như ở đây một mình? Có còn lương tâm không vậy"

"Này , vậy sao cậu không ở lại?"

"Làm ơn , muốn thấy ngày mai mặt mũi tôi bầm dập bước ra khỏi nhà sao?"

"Cậu.." Âu Dương Dật không còn lời nào để nói , đặt mông ngồi lại trên sofa , hai chân vắt chéo

"Mèo nheo cái gì , Ảnh chúng ta đi trước , tôi cũng phải về xem có cái gì bổ để đem đến cho Nhan Mạt Hàn" Nói xong , không đợi Nam Cung Ảnh trả lời liền kéo hắn ra khỏi phòng bệnh

Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Này! Tôi còn chưa nói lời tạm biệt với Mạt Hàn , cậu kéo tôi đi làm gì"

"Trong lòng nói , trong lòng nói rất giống nhau"