Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 160: Thịnh Giang Rất Hài Lòng



Di chứng cưỡng hôn còn chưa hết, bây giờ chỉ có hai người, nếu như Thịnh Hàn Ngọc muốn làm gì thì cô thật sự không có cách nào chống đối.

Cũng may là cô nghĩ nhiều, Thịnh Hàn Ngọc không xấu xa như vậy, anh chỉ cựa người một cái, sau đó nhanh chóng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ!

Thời Du Huyên thật sự rất muốn đánh anh một trận, sao người đàn ông này lại có thể như vậy!

Giận có thể từ từ hết đi, nhưng còn sống cùng thế nào mới là vấn đề.

Trong phòng chỉ có một cái giường, tuy rằng cũng đủ lớn, nhưng ngủ chung trên một giường thì cũng quá kỳ lạ.

Cô muốn đến phòng cho khách ở, nhưng lại nghĩ đến câu “Cùng ăn cùng ở” kia thì không dám đi!

Không thể để cho anh nắm được nhược điểm, ngộ nhỡ cô đến phòng cho khách ở, Thịnh Hàn Ngọc nói cô biết mà cố phạm là vì không muốn ly hôn với anh thì phải làm sao.

Sau đó cô ôm con gấu bông trốn vào tủ quần áo, đóng cửa lại rồi nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cô thức dậy từ trong giấc mơ, mơ màng lười nhác vươn vai, ngoại trừ phần cổ có cảm giác hơi đau nhức thì mọi thứ đều tốt.

Giường rất mềm rất lớn…

Không đúng.

Thời Du Huyên lập tức mở mắt ra, thứ cô thấy đầu tiên chính là trần nhà.



Rồi lại đánh giá cái giường mình đang nằm, rõ ràng ngày hôm qua cô ngủ trong tủ quần áo, sao bây giờ lại nằm trên giường?

Cô xốc chăn ngồi dậy, thấy trên người vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, Thời Du Huyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Không cần nghĩ cũng biết là Thịnh Hàn Ngọc ôm cô ra khỏi tủ quần áo, mà cô lại không có chút cảm giác này, đều do chất lượng giấc ngủ quá tốt.

Thịnh Hàn Ngọc không ở trong phòng, anh đi khi nào cô không biết, nếu đã dậy rồi thì Thời Du Huyên không ngủ được nữa, vì thế rời giường thay quần áo rửa mặt.

Rửa mặt xong cô ra khỏi phòng, vừa ra đã nghe thấy một giọng nói rất quen tai.

Ra đến cầu thang thì thấy trong phòng khách có người, bốn mắt nhìn nhau, Vương Dĩnh Chi lập tức ngừng giả khổ, khiếp sợ đến mức suýt lòi cả tròng mắt ra!

Trừng mắt nhanh chóng trôi qua, bà ta vui mừng quá đỗi chạy lên trên cầu thang: “Con về rồi sao? Cám ơn trời đất cuối cùng cũng tìm được con, ôi, con đừng đi, mẹ có chuyện muốn nói với con…”

Thời Du Huyên xoay người trở lại phòng ngủ rồi “cạch” đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, dù thế nào cô cũng không tin được mới sáng sớm đã thấy Vương Dĩnh Chi.

Thật ra trời còn chưa sáng Vương Dĩnh Chi đã đến rồi.

Thịnh Hàn Ngọc cho người sắp xếp bọn họ ở khách sạn tốt nhất Giang Châu, sau đó lại thuê một đống chung cư có điều kiện không tệ cho hai người ở.

Thịnh Giang rất hài lòng, chung cư đầy đủ mọi thứ, lại không ai ức hiếp bọn họ, hai người sống ở đây rất tốt

Nhưng Vương Dĩnh Chi không hài lòng.