Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 959



Câu trả lời này chính là câu trả lời ma Dạ Âu Thần muốn nên anh khẽ ừ.

Kièu Trị lập tức xoay người xuống giường, vưa mặc quần áo vừa nói: “Nói thật, đêm qua là Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc anh đúng không?”

Dạ Âu Thần không trả lời nhưng mà ánh mắt sắc bén chìm xuống.

“Cô ta thực sự điên rồi mới có thể làm ra loại chuyện này.”

Dạ Âu Thần sợ Kièu Trị nói tiếp nên cắt ngang lơi anh ta:”Lát nữa gặp nhau ở nhà Uất Trì.”

Sau đó anh cúp điện thoại.

Nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh tút tút Kièu Trị ngồi ngây ngẩn tại chỗ, trong mắt lại không thể che dấu sự cay đắng.

Đoan Mộc Tuyết…

Trước kia lúc anh ta chưa biết khuôn mặt thật của cô ta thì thật sự rất thích cô ta.

Lúc ấy anh ta cảm thấy tên của cô ta thật sự đúng với ngươi, cô ta sạch sẽ, cao quý lại tuyệt đẹp giống như là tuyết trắng ở trên trời.

Sau này…

Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà hoảng sợ.

Kièu Trị cười giượng tự nói với mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tuổi trẻ ai mà không có lúc nhìn nhầm ngươi, trước kia mặc dù anh ta thích Đoan Mộc Tuyết rất lâu nhưng sau này trải qua những năm này anh ta cũng đã có thể nhìn rõ cô ta không phải sao?

Anh ta cảm thấy may mắn vì ngày đó đã đi tìm Đoan Mộc Tuyết, nếu không anh ta vĩnh viễn cũng không biết trong lòng của cô ta bản thân mình lại là người mà cô ta không chịu nổi.

Nghĩ tới đây Kièu Trị tiếp tục dọn dẹp sau đó đi ra ngoài.

Nhà Uất Trì.

“Tiểu Tuyết không sao, đừng khóc.”

Ông cụ Uất Trì đứng ở bên cạnh giường dỗ dành Đoan Mộc Tuyết.

Lúc này Đoan Mộc Tuyết đã khóc sướt mướt, trên trán của cô ta được băng bó một lớp băng gạc dày, đôi mắt cũng khóc đến nỗi sưng lên nhưng vẫn không dừng lại.

“Ông làm gì vậy?”

Ông cụ Uất Trì bị cô ta khóc đến nỗi thực sự tâm phiền ý loạn, ông ta quay đầu trách cứ bác sĩ gia đình đứng ở bên cạnh: “Ông chữa trị vết thương cho tiểu Tuyết thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ con bé vẫn còn khóc?”

Bác sĩ gia đình độc quyền của nhà Uất Trì không còn cách nào nhìn cảnh tượng này rồi thở dài nói: “Thưa ông, tôi đã xử lý xong vết thương của cô Đoan Mộc Tuyết, cô Đoan Mộc Tuyết khóc như vậy…Đại khái là bởi vì…”

“Bởi vì sao?”

Bác sĩ gia đình lại nhìn Đoan Mộc Tuyết, ông ta sợ những lời nói của mình sẽ lại kích thích cô ta, bởi vì lúc trước khi ông ta nói trên trán Đoan Mộc Tuyết sẽ để lại sẹo thì đã lập tức kích thích cô gái xinh đẹp này.

Cho nên khi đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Uất Trì Thần ông ta cũng châm chước một lúc sau mới nói: “Vết thương ở trên trán của cô Đoan Mộc Tuyết…Có thể sau này sẽ để lại sẹo.”

“Cái gì?”

Uất Trì Thần nheo mắt: “Để lại sẹo?”

Đoan Mộc Tuyết nghe xong thì nước mắt rơi lại càng nhiều hơn. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ta không ngừng vang vọng ở trong phòng, bác sĩ chỉ có thể khẽ an ủi cô ta: “Cô Đoan Mộc Tuyết cô đừng buồn, tôi biết trời sinh con gái đều thích chưng diện cho nên sau này xem như trên trán có sẹo cũng có thể sử dụng phẫu thuật để xóa bỏ vết sẹo.”

Uất Trì Thần nghe nói cũng vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy tiểu Tuyết, bây giờ khoa học kỹ thuật phá triển như thế không giống như trước kia…Không sao, sau này xem như để lại sẹo thì ông nội Uất Trì cũng sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để cho cháu làm phẫu thuật đảm bảo sẽ giống như lúc trước.”

Đoan Mộc Tuyết vẫn khóc, nước mắt rưng rưng lôi kéo tay áo của Uất Trì Thần: “Ông nội, vốn dĩ anh Thần đã không thích cháu, nếu như lần này để lại sẹo thì anh Thần khẳng định sẽ chán ghét cháu.”

Nhắc đến Dạ Âu Thần, trong mắt của Uất Trì Thần có chút tức giận, phẫn nộ nói: “Cái thằng quách con này thật sự là quá đáng quá, lại làm còn bị thương thành ra thế này, Tiểu Tuyết… Con yên tâm, Ông nội Uất Trì tuyệt đối sẽ làm chủ cho con, nó dám làm con bị thương thành bộ dạng thế này, thì nó phải chịu trách nhiệm!”

Nghe thấy Uất Trì Thần nói vậy, Đoan Mộc Tuyết đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi: “Ông nội Uất Trì, vậy khoản thời gian này con có thể ở lại nơi này được không? Con sợ ông nội và anh hai cháu biết thì sau này sẽ…”

Nói đến đây, cô ta rất thông minh không tiếp tục nói tiếp nữa, Uất Trì Thần liền nói tiếp: “Cháu cứ yên tâm ở đây, là cháu ngoại của ông đã hại cháu bị thương thành ra như vậy, ông nội Uất Trì là người nói đạo lý, sẽ không mặc kệ cháu đâu, hơn nữa, cháu là cháu dâu tương lai của ông nội Uất Trì, chỗ của ông và anh của cháu để ông đi giao phó.”

“Cảm ơn ông nội.”

Biểu hiện của Đoan Mộc Tuyết hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng gian xảo, ông nội Uất Trì chắc là không biết cô đã bỏ thuốc cho Dạ Âu Thần, dù cho có biết thì sao, đến lúc đó cô ta cũng sẽ không thừa nhận, dù sao tách trà đó là do người giúp việc của nhà họ Uất trì của bọn họ mang đi, cô ta đã mua chuộc người giúp việc đó rồi, người giúp việc đó đã lấy tiền của cô ta, dù cho có chết cũng sẽ không nói ra.