Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh

Chương 4



15

Ngoại truyện

Tôi đẩy Bách Chí đang định đè lên mình ra, mặt đỏ bừng vì thở không ra hơi.

"Bách Chí! Anh còn không đi làm thi sẽ muộn đấy."

Bách Chí dùng khớp ngón tay xoa xoa khóe môi ẩm ướt của tôi: “Đi, đi chứ!”

Tôi bước xuống xe với chiếc áo khoác vest của anh ấy, nắm lấy cổ tay anh và nói: "Ông chủ, anh không thể làm như vậy được. Nhân viên có trẻ đến đâu thì năng lượng của họ cũng có hạn. Anh thấy đấy, em vẫn chưa đạt được thành tựu của bản thân đã bước lên cái dốc của cuộc đời rồi, tất cả đều bị anh làm cho héo rũ hết rồi ..."

Bách Chí không nhịn được cười, xoa nhẹ đầu tôi: “An An, nói được đấy.”

"Aiza, Bách tổng. Đây là em chỉ đang đưa ra kiến nghị hợp lý trong phạm vi thôi." Tôi tiếp tục nói hươu nói vượn: "Ban ngày làm việc ban đêm tăng ca, 711 cũng không có hệ thống làm việc khổ sai như vậy đâu sếp."

“Tăng ca buổi tối à?” Bách Chí tinh nghịch nhắc lại lời tôi.

"Trần An, không có tư bản nào nhẫn tâm như em đâu."

Thấy tôi không phục, Bách Chí bổ sung: “Có mình em tăng ca đêm à?"

Tôi nghẹn họng.

"Tăng ca xong là ai phục vụ em?"

Tôi nín lặng.

"Là ai lúc không thoải mái liền vừa cắn vừa đá?"

Tôi bịt miệng anh: “Tuổi trẻ bồng bột chưa hiểu hết sự đời.”

Bách Chí cụp mắt liếc tôi một cái: “Hiểu chứ sao không, chỉ tiếc lại là một tiểu vô lương tâm."

[Ông chủ, tiểu vô lương tâm muốn uống cà phê.]

Khi đến văn phòng, tôi ngồi vào bàn rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Bách Chí.

Sau khi yêu đương với Bách Chí, tôi vẫn quay trở lại phòng kế hoạch, mặc dù làm vợ của sếp rất tuyệt nhưng tôi vẫn muốn làm tốt việc của mình.

Sau khi nhận được sự an ủi nhiều lần từ các đồng nghiệp trong bộ phận mà không rõ lý do, tôi mới ngộ ra.

Họ nghĩ rằng tôi vất vả lắm mới được sự ưu ái của ông chủ, nhưng cũng chẳng được bao lâu nên vẫn bị đày về phòng kế hoạch

Tôi thực sự không biết làm thế nào để nói với họ về tình huống thực tế của mình, chả lẽ lại bảo, "Này, mọi người, tôi đang yêu đương với sếp mình."

Thà giết tôi đi còn hơn.

Giờ chỉ còn nước bước đến đâu hay đến đó mà thôi

Nhưng không ngờ một bước này lại chuyển biến đột ngột như vậy.

"Cô Trần?"

“Tiểu, thư ký Lý?” Tôi nhận ra tôi còn ở văn phòng, vội vàng sửa lời: “Có chuyện gì vậy?"

"Cà phê tôi mua cho sếp hơi nhiều nên tôi mang sang cho cô một ít."

Tôi sửng sốt: "Cái gì mà hơi... nhiều..."

Nhìn vào hai cốc cà phê có logo của một quán cà phê đặc biệt sang trọng nào đó, tôi cứng ngắc ngước mắt nhìn Tiểu Lý.

Cậu cười thấu hiểu: "Không phải cô muốn uống cà phê sao? Bách tổng nói mọi người nghỉ ngơi một chút, uống trà chiều."

TÔI:"...."

Toàn bộ mọi người trong phòng: "?"

Sự công khai đột ngột này chẳng khác gì thanh gươm rơi xuống đầu tôi mà không thèm báo trước.

Tôi đình công tăng ca đêm tháng này! !

16

Ngoại truyện hai

Bỏ qua những ánh mắt khó săm soi của tất cả nhân viên, tôi cứng ngắc trả lời Tiểu Lý: “Cảm ơn sự hăng say làm việc của anh, Thư ký Lý.”

Tiểu Lý đẩy kính mắt, cười vô hại nói: "Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm."

TÔI:"...."

Chính xác thì Bách Chí đã trả cho anh bao nhiêu vậy? Tôi sẽ trả gấp đôi nên làm ơn bịt cái mỏ lại giùm với.

Ngay khi Tiểu Lý rời đi, tôi đã bị mọi người bao vây không kẽ thoát.

Tôi bất lực giơ tay, ngay sau khi mọi người cho phép tôi thú tội, tôi mới dám nói: "Chuyện kể thì dài lắm…”

Chị Anne: "Thế em cắt ngắn nó lại."

"Ừm, thật ra mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu."

"Chúng tôi còn chưa kịp nghĩ gì cả."

Tôi nhìn hơn chục cặp mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm, khóc không ra nước mắt.

"Trần An, em có nguyên một buổi chiều để chậm rãi khai báo."



"Anh cố ý!"

Bách Chí buồn cười nhìn tôi bị dính chặt vào ghế phụ: "Vậy sau này anh sẽ không mua nữa?"

Tôi không thể tin được, ứa nước mắt than thở: "Thế anh định làm gì! Ăn xong bỏ chén à!"

"Là tiểu vô lương tâm muốn uống cà phê?"

“Em muốn uống cà phê, chứ không muốn sỉ lẻ cà phê." Tôi yếu ớt vặn lại.

Bách Chí bật cười thành tiếng.

Tối đó.

"Em nói tháng này không làm thêm ngoài giờ là không làm."

Tôi kiên quyết đẩy Bách Chí ra,quyết không để những đường cong cơ bắp của anh mê hoặc.

Bách Chí đang mặc bộ đồ ngủ tối màu, đường viền cổ áo vẫn còn hơi nước từ vòi hoa sen.

"Không tăng ca?"

"Không tăng ca!"

"Được." Bách Chí vươn tay ôm tôi vào lòng, nằm trên giường, mùi sữa tắm sảng khoái thoang thoảng trên chóp mũi.

Tôi ngạc nhiên vì sự tốt bụng đột xuất của Bách Chí, nhưng tôi cũng rất vui vì buổi tối nhàn nhã của mình.

“Xem phim nha.” Tôi đề nghị.

Bách Chí dùng ngón tay nghịch nghịch mái tóc đang rối tung trên người tôi, hôn lên đuôi mắt tôi: “Em muốn xem gì?"

"Không phải gần đây có một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng sao, chúng ta xem cái này đi!"

"Nghe em hết."

Tuy nhiên, không lâu sau khi bộ phim bắt đầu, khi nó đã chuẩn bị bước vào mạch chính.

Tôi lại cảm nhận được lực càng ngày càng siết chặt trên người, khẽ nói: "Ông chủ."

"Chuyện gì vậy?"

Giọng nói trầm khàn khàn khàn của Bách Chí kề sát bên tai tôi, cả đầu anh ấy đặt ở hõm cổ, má trái áp vào một bên cổ.

Tôi cố hết sức làm ra vẻ trịnh trọng: "Nếu anh... không thích, chúng ta có thể đổi sang cái khác!!"

Bách Chí cắn vai tôi, sau đó liếm: “Nhìn anh này, An An.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng anh ấy không thực sự sợ hãi, nhưng tôi không có tý bằng chứng nào.

Tôi nghệt mặt xem phim như một nhà sư già đang ngồi thiền, không tin mình không thể kiểm soát được trong bầu không khí này.

Nhưng sự thật đã chứng minh.

Tôi thực sự không thể kiểm soát nó.

Bàn tay của Bách Chí như thể đang nhảy múa chậm rãi di chuyển dọc theo eo, hơi thở nặng nề dọc theo làn da, khiến người ta rùng mình.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tắt TV, quay người và ngồi lên người Bách Chí.

Anh giống như một vị tướng thắng trận, mỉm cười mãn nguyện mong chờ nhà vua cúi xuống ban thưởng cho mình.

"Đúng rồi, An An."

17

Ngoại truyện ba

"An An."

Bách Chí buồn cười nhìn tôi đang vùi đầu trên sô pha: “Giả làm đà điểu? Hửm?”

Tôi thút thít, "Anh làm sao mà hiểu được cái cảm giác này? Anh không, anh chỉ cười hihi haha sau khi em gọi nhầm thôi."

Lý do là vậy.

Buổi sáng nay, tôi cùng Bách Chí trở về nhà anh.

Khi mới mở cửa, tôi nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, phải cố gắng kìm nén lắm từ 'người đẹp' mới không vuột khỏi miệng tôi, dùng bộ não siêu phân tích của mình trong một giây để suy nghĩ về danh xưng.

Tôi thế mà buột miệng “Em chào chị.”

Tôi thề là tôi đã nghe thấy tiếng Bách Chí cười khúc khích từ phía sau.

Mỹ nhân hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: "An An?"

Đã không biết mình gọi nhầm người, đầu thì gật lia lịa, trong lòng gào thét còn muốn được mỹ nữ ôm ôm, cảm giác thật tốt. A~~

"Cô từ lâu đã kêu Bách Chí mang con trở về cho chúng ta xem xem."

Mỹ nhân cười càng vui vẻ: "Nó đã sớm nói với cô cùng bố nó chuyện tụi con, nhưng lại mãi không cho chúng ta gặp con. Thật đúng là khiến người ta nghẹn chết mà.”

Mới đầu tôi còn phụ họa, nhưng càng nghe càng thấy có gì đó không ổn.

Gì mà ‘Cô và bố nó’

“Bố nó?”

Tôi run run nắm lấy tay mỹ nữ, lại thấp giọng gọi: "Cô?"

Lần này tôi kém tự tin hơn rất nhiều.

Người đẹp cuối cùng cũng không nhịn được, vẻ mặt càng rạng rỡ, cười nói: "An An thật đáng yêu, Bách Chí, có phải con biết mẹ gặp con bé sẽ không nỡ thả người đi nên mới lưỡng lự lâu thế không."

"Con còn chưa nói gì mà."

Bách Chí treo áo khoác của chúng tôi lên móc, bước vào nhà và nói: "Bố đâu rồi ạ?"

“Ông ấy đang mày mò mấy món đồ mà con mang vào thư phòng cho ổng.” Bách phu nhân khẽ đảo mắt, “Mau gọi ông ấy ra ngoài ăn cơm, An An đến rồi.”

Bà Bách giữ chúng tôi lại cho đến bữa tối, khi về đến nhà, tôi đã vùi mình vào ghế sô pha.

"Nghiêm trọng vậy sao?"

Bách Chí đến và ngồi xuống, kéo tôi dậy rồi ôm tôi vào lòng.

"Nó không...ưm.."

Hôn xong, tôi rơm rớm nước mắt than thở: “Anh không thể xoay người em ra trước sao, cổ em đau.”

Bách Chí cười và cắn mặt tôi: "Là lỗi của anh, xin lỗi bảo bảo."

“Phải xin lỗi như thế nào?” Tôi nhéo Bách Chí một cái, hỏi ngược lại.

"An An muốn anh xin lỗi thế nào?"

Bách Chí ôm chặt lấy eo tôi, cúi đầu cúi xuống cắn vành tai, sau đó ngậm lấy vành tai tôi, thì thầm với tôi: “Thế này hửm?”

Tôi khẽ run theo động tác của anh ấy, những ngón tay đang nắm lấy cánh tay của Bách Chí dần cứng lại theo lời anh.

“Nếu không nói, anh sẽ coi đó là ngầm đồng ý. Nhé?” Hơi thở nóng bỏng của Bách Chí phả vào lưng tôi, tay anh bắt đầu di chuyển.

"Tắm, đi tắm ..."

Khó khăn lắm tôi mới lôi được tâm trí ra, đè hai bàn tay đang sờ loạn của Bách Chí xuống.

Ngực Bách Chí run lên, lưng tôi nóng bừng, anh bế tôi bước lên lầu hai.

"Tuân lệnh."

18

Ngoại truyện 4

"An An, dậy đi."
Bách Chí vén rèm, đi chân trần trở lại giường, cúi xuống hôn lên trán tôi.

Tôi bị anh chọc tức, đưa tay ra đẩy, một tiếng vang lên.

Sắc nét và rõ ràng.

Tôi bàng hoàng mở mắt ra, Bách Chí - người đang quỳ một chân trên mép giường, đã bị tôi tát mạnh môt phát vào mông.

Tôi ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp trước mặt, không khỏi xoa xoa qua lại.

Bách Chí: "..."

TÔI. “....”

Nhìn thấy đôi mắt ngày tối lại của người trước mặt, tôi bừng tỉnh ngay lập tức.

"Em đói!"

"Muộn rồi."

Bách Chí túm lấy tôi - người đang cố gắng vùng vẫy cuối, anh đẩy tôi trở lại giường: “Những nhân viên xuất sắc như anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bà chủ.”

Tôi đặt tay lên bờ vai cường tráng ẩn trong bộ đồ ngủ của anh, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ than thở: “Đồ vô liêm sỉ!

Đến chiều chúng tôi cùng nhau ra ngoài.

Tôi được Bách Chí dẫn vào một cửa hàng.

Lúc đầu, tôi hỏi Bách Chí anh định đi đâu, nhưng anh ấy cứ bí mật không nói cho tôi biết cho đến khi anh ấy bước vào cửa hàng.

Tôi nhìn chiếc váy cưới trắng tinh trước mặt mà không nhịn được cười.

"Đẹp không?"

Tôi nghe thấy giọng điệu của Bách Chí rất nhẹ nhàng, kèm theo một chút mong đợi khó nhận ra.

“Rất đẹp” Tôi gật đầu, cười hỏi: “Anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?"

"Nửa năm trước, anh đã đặt làm rồi."

Tôi không kìm được trêu chọc: “Sếp giữ kín ghê.”

Bách Chí mỉm cười ôm lấy tôi.

"Vậy em có muốn cho anh một cơ hội không?"

"Cơ hội gì?"

"Một cơ hội cho phép anh từ vị hôn phu lên làm chồng em."

"Câu này không phải nên nói sau khi em thử váy sao?"

Nghe vậy anh liền dắt tay tôi vào phòng thử đồ, rồi đưa cho tôi bộ đồ trong tay.

"Anh có thể nói vô số lần, chỉ mong em nguyện ý nghe."

Tôi kéo cà vạt của Bách Chí, hôn nhẹ lên môi anh.

Bầu không khí dần trở nên mờ ám.

"Vậy thì còn tùy vào biểu hiện của anh, sếp ạ."

Nói xong, không để Bách Chí kịp phản ứng, liền nghiêng đầu hôn một bên mặt anh, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Bách Chí đứng ngoài cười một tiếng trầm thấp:

"Tiểu tâm cơ."

[Hoàn toàn văn]