Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh

Chương 3



11

Buổi tối trước khi đi ngủ.

Tôi vác hết từ gối nằm tới gối ôm của mình sang xếp chồng bên chỗ Bách Chí.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh ấy, tôi hắng giọng nói: "Anh cũng nên trải nghiệm cảm giác lên cao đột ngột để mở rộng tầm nhìn chút đi Bách tổng."

Bách Chí ngay lập tức nhận ra rằng tôi đang ghi thù chuyện hôm nay chuyển đến tầng cao nhất, cười lớn một tiếng rồi đột nhiên kéo tôi qua, đặt tôi lên chiếc giường được tôi chất đầy gối.

Tôi nhỏ giọng kêu lên, vì bên dưới toàn là gối mềm lung lay nên tôi phải ôm chặt lấy Bách Chí để khỏi ngã xuống.

"Bách Chí! Em sắp ngã rồi!"

Tôi nhắm mắt thỏ thẻ bên tai anh

Còn chưa kịp làm thêm động tác, liền nghe đến bên tai truyền đến một giọng nói ôn nhu: "Em như bạch tuộc quấn lấy anh, giường có sập cũng không thể ngã được đâu."

Tôi mở to mắt, ngẩng đầu lên phản bác: “Anh mới là bạch tuộc.”

Chưa kịp dứt lời, tôi đã nhận ra tư thế của hai chúng tôi thực sự rất ‘thân mật’.

Tôi vội vàng buông tay chân ra, đẩy anh ta ra, nói: “Em là mỹ nhân ngư rồi, mau tránh ra!”

Bách Chí không những không rút lui mà còn vươn tay ôm tôi chặt hơn, cười nói: "Được rồi, mỹ nhân ngư của anh, siren của anh. "

Nói xong anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi.

Tôi sững sờ.

Trong sáu tháng qua, ỷ vào sự cưng chiều của Bách Chí, từng chút một tôi dần dần thể hiện con người chân thực nhất của mình trước mặt anh ấy điều mà trước đây tôi không bao giờ ngờ tới.

Trêu chọc cười đùa, cho dù anh sa sầm mặt mày, cũng không sợ.

Nửa đêm, thân thể đau đớn, tôi quay qua đẩy anh ra, nức nở: "Bách Chí, em không được khỏe."

Dáng vẻ hiện tại là điều tôi chưa bao giờ thấy trước đây ở bản thân.

Phải chăng trong khoảnh khắc nào đó tôi đã thực sự rung động với anh.

Cảm giác ngọt ngào và chua xót len lỏi rồi dần lấp đầy toàn bộ trái tim tôi

"Chuyện gì vậy?"

Bách Chí nhận thấy sự im lặng của tôi, anh nhẹ nhàng vuốt má tôi: “Nếu em không thích, lần sau sẽ không làm như vậy nữa. Được không?”

Tôi không biết làm thế nào để trả lời anh.

Vui buồn hỗn tạp lẫn lộn trong lòng.

Tôi chỉ có thể vươn tay ra ôm lấy anh khi anh muốn lùi lại, vùi mặt thật sâu vào vai anh.

"Đừng đi được không?"

Tôi lại nghe thấy mình thì thầm khe khẽ lần nữa, lần nữa: "Đừng đi."

Ngày hôm sau.

Bách Chí đã đi làm từ sớm.

Tôi ôm chăn cuộn tròn thành con giun trên giường.

Người phụ nữ thảo mai đêm qua là ai! ! Là ai! ! Không thể nào là tôi! ! Tỉnh, tỉnh ngay!

Cái giá của một buổi tối vận động mạnh chính là một cái eo bị trật khớp

"A!"

Tôi đỏ mặt, không dám nhìn dấu vết mập mờ trên người, dần bình tĩnh lại.

Bách Chí có ánh trăng sáng đặt ngay đầu trái tim.

Tôi chỉ được anh ấy đối xử đặc biệt vì thân phận hôn thê trên danh nghĩa trong hai năm, rốt cuộc thì điều đó cũng không thể kéo dài được lâu.

Tôi biết.

Nếu cô gái xuất sắc đó quay lại với anh, hoặc nếu họ gặp lại nhau.

Thì tất cả mọi thứ tôi mơ mộng đều sẽ như nàng Ariel – tan biến thành bọt biển.

Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bực bội vùi đầu vào trong chăn, một lúc sau, lại lật đật chui ra thở dốc vì thiếu dưỡng khí.

Quên đi, hiện tại suy nghĩ nhiều có ích lợi gì.

12

Ngày kết thúc hợp đồng đang đến gần.

Tôi ngày càng trở nên giống con đà điều, tự an ủi mình, trốn tránh tương lai, nhưng lại không thể buông bỏ sự tốt đẹp mà Bách Chí mang đến cho tôi.

Bứt rứt giằn vặt bản thân

"Làm sao vậy, mấy ngày nay em rất xuất thần."

Bách Chí nhìn ra sự lơ đãng gần đây của tôi.

Anh kéo tôi đến bên cạnh, lòng bàn tay rộng bao lấy tay tôi, dùng những ngón tay thon dài nghịch ngợm các khớp ngón tay của tôi: "Em đang nghĩ gì vậy? Hửm?"

Gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều đến nỗi không khỏi không buột miệng nói: "Em muốn đi."

Bách Chí chỉ nghĩ tôi ở công ty buồn chán nên muốn ra ngoài hít thở.

Hơn một năm trở lại đây, anh ngày càng chiều chuộng tôi hơn.

Tôi cảm thấy nếu không phải vì tôi vẫn khăng khăng đi làm thì tôi chẳng khác gì một con chim hoàng yến mỏng manh bị nhốt trong lồng.

"Em muốn đi du lịch nơi nào?" Bách Chí cười hỏi.

“Không phải...” Tôi không biết nên nói gì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cảm xúc dồn nén mấy ngày gần đây như muốn bùng nổ, “Em muốn rời đi.”

Tôi không dám nhìn sắc mặt Bách Chí đang dần lạnh đi, giống như muốn triệt để cắt đứt ảo tưởng của bản thân, tôi cắn môi lặp lại lần nữa: “Hợp đồng sắp hết hạn rồi, Bách Chí... Em muốn rời đi.”

“Trần An!” Bách Chí cất giọng lạnh lùng gọi tên tôi: “Anh sẽ xem như chưa nghe thấy gì."

Thái độ của Bách Chí khiến tôi buồn bực đến phát khóc.

Cuối cùng tôi vẫn rơi vào nó – thứ tình cảm vốn không hề thuộc về tôi.

“Em chỉ là vị hôn thê... trên danh nghĩa. Không phải sao?” Tôi lẩm bẩm, cuối cùng nén khóc, dùng giọng mũi nói với Bách Chí: “Người anh thích nhất định sẽ quay lại vào một ngày không, vậy sao anh lại cứ cương quyết nhốt em lại bên mình chứ?”

"Dù sao cũng chỉ còn một tháng..."
Lời còn chưa dứt, Bách Chí đột nhiên cúi xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn quá sâu khiến tôi không thở nổi, giãy giụa, nức nở, cuối cùng là thỏa hiệp.

"Bây giờ bình tĩnh lại? Được không?"

Bách Chí giữ chặt mặt tôi trong lòng, ngón tay xoa xoa nơi chân lông mày tôi.

Tôi mím môi: “Em vẫn luôn bình tĩnh, nhưng gần đây em không biết nên nói thế nào về việc rời đi của bản thân…”

Bách Chí đúng thật là một tên lưu manh, anh không thèm nghe lời tôi nói gì cả.

Lại hôn một cái, không đợi tôi nói chuyện, tiếp lời: "Trần An, trong hợp đồng còn có một tháng."

"Em biết, không cần anh nhắc lại."

Hẳn là giờ sắc mặt tôi phải rất tệ.

“Nếu em muốn rời đi trước kỳ hạn.” Bách Chí lại hôn lên khóe mắt tôi, “Thì em phải bồi thường thiệt hại cho anh, An An.”

Tôi tức giận đẩy Bách Chí ra, nhìn anh chằm chằm, nước mắt cuối cùng cũng trào ra: "Được thôi! Trả thì trả! Em không quan tâm! em muốn đi!"

Bách Chí thở dài và nói với tôi, "Em đã quên rằng vi phạm hợp đồng không nhất định là tiền mà có thể thay bằng một điều kiện khác sao?"

Tôi không quan tâm Bách Chí muốn làm gì, tôi chỉ trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ.

Anh tựa hồ muốn nói gì đó, mấy lần đều không thể thốt ra khỏi miệng, cuối cùng ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn trong văn phòng, vùi đầu vào bụng tôi.

"Em dù vi phạm hợp đồng cũng muốn rời đi, nhưng anh lại muốn lợi dụng vi phạm để giữ em lại bên cạnh."

Giọng nói nghẹn ngào của Bách Chí phát ra, mang theo cảm giác bất lực: "An An, anh nên làm gì đây? Nếu anh thay đổi thời gian của hợp đồng. Em sẽ ở bên anh mãi mãi chứ?"

"Bạch Nguyệt Quang của anh thì sao? Lỡ như cô ấy trở về thì sao?"

Lòng tôi tràn đầy chua xót.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng những điều tốt đẹp mà Bách Chí dành cho tôi chỉ là sự ký thác tình cảm không thể gửi đến người ấy của anh, về sau, tôi dần dần phát hiện ra, thậm chí còn mạnh dạn đoán xem liệu có phải Bách Chí cũng thích tôi , dù chỉ là một chút hay không?

Những suy nghĩ này vắt cạn sức lực của tôi, khiến tôi chùn bước.

Nói xong, hồi lâu không thấy Bách Chi đáp lại, tôi không khỏi mỉm cười nói với bản thân vẫn còn chút may mắn trong lòng: Xem này, anh ấy không trả lời được câu hỏi của mày đâu.

Vừa định bỏ cuộc, liền nghe thấy bên dưới truyền đến một giọng nói chua xót: "Quên đi, em thật ngu ngốc!"

13

Cuộc trò chuyện trong phòng hôm ấy kết thúc bằng việc tôi từ không thể tin được chuyển sang suy sụp rồi bật khóc nức nở vì Bách Chí đã nói tôi ngu ngốc, và cuối cùng anh ấy vừa hoảng loạn vừa dỗ dành tôi.

Sau đó, không ai đề cập đến hợp đồng nữa, như thế hợp đồng đó không tồn tại giữa chúng tôi.

Tối đó Bách Chí có bữa tiệc xã giao, tôi không đi theo tham dự mà loay hoay với đống hoa cỏ ở nhà.

Ngôi nhà tối giản mà đầy trống trải sớm đã trở nên sống động qua bàn tay tôi

Khi Bách Chí về đến nhà thì đã gần mười một giờ.

Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người anh nên đã dìu anh vào phòng ngủ.

“Anh không uống nhiều” Bách Chí ôm hôn tôi “Nhưng cảm ơn An An"

Nói xong, anh bước vào phòng tắm.

Tôi vừa đi vừa nhìn Bách Chí ném quần áo rải rác: "..."

Đúng là không nói nên lời, tôi đi theo sau anh nhặt quần áo trên mặt đất và định bỏ chúng vào giỏ giặt, nhưng có thứ gì đó rơi ra từ quần áo của Bách Chí khiến tôi chú ý.

Gì đây?

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền nhỏ quen thuộc.

Mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh đậm vốn ở trên một chiếc vòng tay, chiếc vòng tay này được dệt từ một sợi dây da bò màu nâu sẫm, hai đầu có gắn những chiếc nhẫn bằng bạc sterling có hoa văn phức tạp, một đầu khác của mặt dây chuyền nằm trên chiếc nhẫn...

Tôi không thể tin được vào mặt dây chuyền mà tôi đã mất tích trong nhiều năm.

Tại sao Bách Chí lại có nó?

Tôi ngồi ở mép giường, nhìn Bách Chí vừa tắm xong đang đi về phía tôi: “Bách Chí...”

Bách Chí nhìn thấy mặt dây chuyền trong tay tôi rồi đột nhiên mỉm cười.

“An An.” Anh nhẹ nhàng gọi tên của tôi, thấp giọng cười nói: “Sao em lại cầm kỷ vật ánh trăng sáng để lại cho anh?”

“Gì mà kỷ vật của ánh Trăng sáng?” Tôi cầm mặt dây chuyền, vẻ mặt trấn định, “Đây rõ ràng là quà tốt nghiệp trung học của bà ngoại cho em, sao có thể…”

Những lời tôi sắp xuất ra bị kẹt lại giữa chừng.

Bách Chí chu đáo giúp tôi hoàn thành nốt câu bỏ lửng, anh nắm lấy cổ tay tôi, mơ hồ xoa xoa: “Đúng vậy, mặt dây chuyền của người trong lòng anh, tại sao lại là của em?"

Đầu óc tôi mơ màng, đành phải bối rối ngước nhìn Bách Chí, cố chấp xin anh cho tôi một câu trả lời.

Bách Chí không trả lời tôi, từ từ tiến lại gần, che khuất tầm nhìn của tôi.

Anh đêm nay đặc biệt phấn khích.

Không thể chịu đựng anh ấy như thế này nữa.

Đẩy lồng ngực nóng bỏng của người trước mặt, tôi nhỏ giọng nói nghẹn ngào: “Không cần nữa, Bách Chí, em không muốn nữa.”

Bách Chí làm như không nghe thấy, anh nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của tôi và tăng thêm lực.

Tôi thổn thức một loạt hành động của anh.

Không làm cộng xấu hổ khiến tôi choàng lấy cổ anh, kích động hôn xuống.

Bách Chí ngoan ngoãn giảm bớt sức lực, nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi, giống như đang nâng niu trân bảo quý giá.

Sau khi hôn xong, tôi tựa vào người Bạc Chí nói: “Anh đã biết em từ trước rồi đúng không?"

Mặc dù hỏi nhưng tôi vẫn ngầm khẳng định trong lòng.

Bách Chí không phủ nhận.

"Chúng ta gặp nhau khi nào?"

"Em muốn biết?" Anh hỏi ngược lại.

Tôi gật đầu.

"Không nhớ sao nó lại ở đây với anh à?"

Tôi lắng nghe giọng nói hơi cao mang theo một tia phàn nàn yếu ớt của Bách Chí.

Tôi ngẩng đầu hôn lên cằm Bạch Chỉ: “Em chỉ muốn biết lúc đó mình ngu ngốc như thế nào, để bỏ lỡ một người đẹp trai như vậy.”

Khi Bách Chí nghe những lời này của tôi, thắt lưng của anh ấy hơi đọng.

Tôi hoảng hốt thốt lên một tiếng, mặc cho tôi cào cấu anh như nào, Bách Chí vẫn đòi hỏi tôi như điên.

14

"Còn nhớ những gì anh đã nói với em về sáu năm trước... Người anh thích đã bỏ trốn mà không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào không?"

Tôi bí mật đảo mắt và gật đầu.

"Lúc đó anh đang ở California." Bách Chí ôm lấy tôi, chậm rãi nói: "Công ty lúc này vẫn là một studio nhỏ, vì một số nhu cầu kỹ thuật, anh và bạn đã đến trường đại học Pitzer"

Tôi kinh ngạc nhìn lên khi nghe thấy những lời anh nói: "Đó là ngôi trường em học khi còn là du học sinh trao đổi.”

Bách Chí mỉm cười, siết chặt vòng tay ôm lấy tôi, nói tiếp: “Ừ, An An, hôm đó tình cờ là ngày diễn ra cuộc thi hùng biện ở trường đại học.

"Anh đã xem em đánh đòn phủ đầu khiến cậu bạn đồng hương của em hoàn toàn á khẩu." "Khi em rời khỏi sân khấu, cậu ta đã rất tức giận chạy lên sân khấu và lôi kéo em lại để tranh luận, sau đó cậu ta còn muốn đánh em nhưng người bên cạnh em đã nhanh hơn một bước..."

"Là anh đánh hắn? !"

Tôi hoàn toàn bị sốc.

“Em không thể nghĩ là anh đã đỡ thay em sao?” Bách Chí bất đắc dĩ.

"Không không không. . . Nguyên nhân chính là anh đánh người sau liền bỏ đi, sau này em mới biết được đó không phải người trường em, giảng viên phụ trách cũng đã tìm anh rất lâu.”

Tôi không tin nói.

Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy chuyện này quá kịch tính, vì vậy quay đầu lại hỏi Bách Chí: “Chỉ vì chuyện này thôi á?"

“Chỉ vì chuyện này thôi á?" Bách Chí dùng ngữ khí kỳ quái lặp lại lời của tôi, “An An, em lúc đó rất dũng cảm đấy biết không? Anh vừa đỡ em đứng dậy, em liền muốn xông lên cùng người ta tranh luận, lại còn tránh tay anh ra, còn nói cái gì mà anh đẹp trai tránh ra để cho hắn biết thế nào là sức mạnh tiềm tàng của một con người đi đến giới hạn cuối cùng.”

Tôi đỏ bừng mặt, bịt miệng Bách Chí: “Anh đừng nói nữa.”

Bách Chí liếm ngón tay của tôi khiến tôi sợ đến mức vội vàng buông ra.

"Dám làm mà còn không cho nói? Mới đến công ty không phải rất liều lĩnh sao? Phản đối quy tắc khắc nghiệt, ông chủ kêu làm thêm giờ thì trù ông chủ trọc đầu,sớm muộn công ty cũng phải đóng cửa?"

Tôi trốn dưới chăn, âm thầm gào thét, cố gắng thoát khỏi sự xấu hổ khiến tôi chết đi sống lại này, nước mắt giàn giụa trả lời: “Làm sao anh biết được!!!”

“An An.” Bách Chí ôm chặt lấy tôi, cúi đầu thì thầm bên tai: “Hồi còn ở California, anh ngưỡng mộ em, khâm phục dũng khí và suy nghĩ của em, vừa đến công ty là anh đã nhận ra em. sự thật rằng em là cô gái nhỏ muốn đi lên và chiến đấu hết mình, sau đó anh nghe em phàn nàn với bạn bè của mình, thầm nghĩ đến biểu cảm của em khi nhận ra anh hẳn sẽ vô cùng đặc sắc."

"Cho đến bây giờ, anh vô cùng biết ơn vì anh và em đã ký bản hợp đồng đó,cho dù chũng chỉ là mớ giấy lộn ngớ ngẩn."

"Điều này khiến anh dần dần hiểu hơn về em, tiếp cận em và yêu em sâu sắc."

"Anh thích em, An An."

"Anh Yêu Em."

Tôi giật tung chăn ra.

Lật người cưỡi lên Bách Chí, hung hăng chỉ vào anh nói.

"Đổi ngày hợp đồng cho em!!"

Bách Chí nắm lấy cánh tay tôi.

Gắng để tôi không ngã xuống.

"Được."

Tôi thấy nồng đậm ý cười trong mắt anh