Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 227: Mật đàm



Khi mọi người tập trung lại với nhau, lúc muốn tìm một chỗ bí mật để nói chuyện thì Vương Tự Bảo kiên quyết từ chối.

Mọi thứ ở đây đều là do Hạ Lập Vũ phụ trách xây dựng, không biết ở đâu có mật đạo, không biết ở đâu sẽ có thiết bị nghe trộm có thể nghe trộm bọn họ nói chuyện. Cho nên, bọn chúng sẽ không bài xích việc bọn họ tụ họp lại với nhau, thậm chí còn có thể đang ở một nơi nào đó chờ để nghe trộm.

Chuyện này thật sự đã bị Vương Tự Bảo nói trúng.

Khi biết Chu Lâm Khê mời mấy vị hoàng tử kia mà chỉ trừ lại mình hắn thì Hạ Lập Vũ biết rằng hai vợ chồng Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê nhất định đã nghi ngờ mình.

Nhưng cho dù Vương Tự Bảo đã nghi ngờ hắn, hắn cũng không sợ. Hắn còn đang chờ bọn họ tập trung lại với nhau để bàn bạc đấy.
Ở hành cung nghỉ mát, ngoài nơi các hạ nhân ở, hầu như trong tất cả các phòng ở trong viện đều có lắp đặt thiết bị ống đồng dùng để nghe lén.

Chỉ cần bọn họ tập trung lại bàn bạc với nhau thì người của hắn sẽ rất dễ dàng thu thập được những tin tức mà hắn muốn.

Vốn dĩ Vương Tự Bảo cảnh giác cao độ như vậy chủ yếu là do ở nhiều địa điểm nghe trộm tin tức của Chu Lâm Khê cũng được lắp đặt loại ống đồng này.

Cuối cùng Vương Tự Bảo đề nghị, mọi người chuẩn bị một chiếc du thuyền, đến giữa hồ Bích Thủy để bàn bạc là an toàn nhất.

Mấy người bọn họ cũng biết, hiện giờ nhất cử nhất động của mình đều nằm trong sự theo dõi của đối phương. Muốn che giấu hành tung cũng chẳng ăn thua gì. Vậy chi bằng cứ thoải mái để cho đối phương biết bọn họ đang làm gì đi.
Hành trình đến hành cung lần này có thể nói là chính Vĩnh Thịnh đế tự đưa mình vào bẫy, ngay cả mọi người ở đây đều bị ông ta liên lụy.

Sau khi Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu thu xếp thuyền xong, đoàn người lần lượt lên thuyền.

Khi thuyền đi đến giữa hồ Bích Thủy, tất cả các hộ vệ tản đi khắp nơi, kiên quyết không cho bất kỳ ai tới gần du thuyền.

Là người khởi xướng cuộc họp, Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo sau khi khách sáo với mọi người một hồi rồi ngồi vào vị trí chủ tọa.

Các hoàng tử khác ngồi xuống theo thứ tự tuổi tác. Hai cha con Vương Tử Nghĩa tiếp khách.

Chu Lâm Khê mở đầu nói: "Không biết các vị đang ngồi ở đây có cảm thấy nguy hiểm đang đến gần hay không?"

Hạ Lập Nghiêu là người đầu tiên gật đầu nói: "E rằng những người chúng ta ở đây chạy trời không khỏi nắng." Tiếp theo hắn cười khổ nói: "Lần này đúng là bị phụ hoàng hại thảm rồi."
Nhị hoàng tử Hạ Lập Thiện không rõ nên hỏi: "Rốt cuộc là việc gì vậy? Chúng ta không phải là chỉ đến đây hưởng thụ vài ngày thôi sao? Sao lại nguy hiểm?"

Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nhị hoàng huynh, chúng ta sắp phải rơi đầu rồi, sao huynh vẫn không để tâm như thế?"

"Cái gì? Rơi đầu? Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Nhanh nói cho ca ca biết."

Việc khác đều là việc nhỏ, nhưng việc này là đại sự liên quan đến tính mạng, Hạ Lập Thiện không thể không để tâm được. Hắn cũng tự biết đầu óc mình không nhanh nhạy, nhưng đầu óc của Tứ đệ với cả Ngũ đệ của hắn rất tốt.

"Tam ca dự định sẽ hốt gọn một mẻ." Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn lời ít ý nhiều.

"Lão Tam? Sao có thể được?" Hạ Lập Thiện vẫn tỏ ra ngây thơ ngu ngơ.

Trong nhận thức của hắn, trong số các hoàng tử, muốn nói không có triển vọng nhất thì đầu tiên là hắn, người còn lại chính là lão Tam Hạ Lập Vũ. Tuy rằng danh tiếng của Hạ Lập Vũ hai năm nay rất nổi bật, nhưng Hạ Lập Thiện vẫn không tin lão Tam có thực lực đó.
Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu cũng chẳng muốn giải thích cho ca ca đầu heo của mình, bèn nhìn về phía người chủ trì là Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê nói: "Vẫn là nghe phu thê Bảo Muội nói thế nào đi."

Nếu bọn họ đã tập trung mọi người lại với nhau thì nhất định đã có tính toán mới làm vậy.

Ngoài ra còn có một điểm là bây giờ có vẻ như nếu mấy người bọn họ không tập trung lại với nhau thì không thể giữ nổi mạng sống.

Chu Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo, ý để Vương Tự Bảo nói.

Vương Tự Bảo cũng biết, Chu Lâm Khê là người nước khác, nhúng tay vào sự việc quan trọng của Đại Ung bọn họ hình như không phù hợp. Vì vậy nàng liền nhận nhiệm vụ này, để nàng giải thích với mọi người.

Vương Tự Bảo đứng dậy, chắp tay về phía mọi người nói: "Nhị biểu ca, Tứ biểu ca, còn có Ngũ biểu đệ. Theo lý mà nói, có các vị ở đây thì không đến lượt phu thê muội nói. Nhưng hiện nay sự việc đã liên quan đến sự tồn vong sống chết của chúng ta, liên quan đến tồn vong sống chết của Đại Ung, thậm chí liên quan đến xu thế về sau của đại lục Hồng Vũ, lần này phu thê muội không thể không tiên phong triệu tập mọi người lại với nhau."
"Lúc này không phải là lúc xem nhau như người ngoài gì nữa, tuy rằng chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt nhưng tình cảm giữa chúng ta có lẽ còn thân hơn cả huynh muội ruột." Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu tỏ thái độ nói: "Cho nên, ca ca đồng ý nghe theo chỉ dẫn của muội muội."

Nói thừa, việc liên quan đến sống chết còn xem trọng đến địa vị thân phận gì. Huống chi thân phận của hai vợ chồng Vương Tự Bảo cũng không thấp.

"Biểu tỷ, tuy rằng hồi nhỏ chúng ta có hiềm khích, nhưng những nay chúng ta không hề có mâu thuẫn. Nếu như năm đó đệ đệ có chỗ nào không phải, mong biểu tỷ tha thứ năm xưa biểu đệ không hiểu chuyện." Tâm tình của Hạ Lập Ngôn đối với Vương Tự Bảo cũng hết sức phức tạp.

Hắn và mẫu phi vì Vương Tự Bảo mới đi đến ngày hôm nay. Nhưng hắn lại cảm kích Vương Tự Bảo nhiều hơn hận nàng.
Nếu như không có Vương Tự Bảo, hắn hiện giờ có lẽ sẽ là một thằng khốn, cũng có khả năng đã sớm bị người khác diệt trừ.

Tuy rằng hắn và mẫu phi hắn mấy năm về sau sống không được như ý, nhưng có thể chính vì không như ý như vậy cho nên mấy năm trước lúc Trang phi âm thầm loại bỏ người, mẫu phi của hắn mới may mắn tránh được một kiếp.

Mấy năm này, ngoài mặt hậu cung luôn thái bình, trên thực tế có bao nhiêu người chết không rõ lý do.

Cũng chỉ có phụ hoàng tốt kia của hắn vẫn cho rằng Trang phi yếu đuối dễ bắt nạt như bề ngoài của ả. Phải biết rằng hiện giờ ngay cả Tần Hoàng hậu cũng không thể không tránh.

Trước đây hắn không rõ nên không biết một Trang phi nhỏ bé có thể tạo ra sóng gió. Hiện nay xem ra, trong hậu cung vẫn luôn có một bàn tay vô hình đang âm thầm ủng hộ và giúp đỡ Trang phi.
Lần này, tuy rằng xem ra rất nguy hiểm, nhưng nói không chừng lại cơ hội để bọn họ thăng chức.

Tâm tình của Vương Tự Bảo với Hạ Lập Ngôn cũng phức tạp tương tự. Sau này khi Trình Phác Du xin lỗi nàng cũng từng nói, thực ra Hạ Lập Ngôn năm đó cũng không có ý hại nàng.

Nhưng quả thực tiểu tử này cũng vì mình mà chịu khổ mười năm. Nàng không nắm chắc được Hạ Lập Ngôn, nhưng hiện giờ nhất định phải đoàn kết tất cả các lực lượng. Do vậy, cho dù mang thái độ hoài nghi với người này nhưng hiện giờ là lúc phải gác lại định kiến, gác lại ân oán, nhất trí đối phó với kẻ thù.

"Ngũ biểu đệ, năm đó do việc của biểu tỷ mà khiến đệ chịu khổ, biểu tỷ tạ lỗi với đệ." Thái độ nên có thì vẫn có, Vương Tự Bảo tuyệt đối không phải là người hẹp hòi.

"Được rồi, bất kể là đã từng có ân oán gì. Nếu Bảo Muội đã có thể buông bỏ ân oán với Nghi Huyên thì đường nhiên cũng có thể buông bỏ ân oán với Ngũ đệ. Huống chi năm đó mọi người vẫn còn nhỏ, nếu phạm phải sai lầm thì cũng là không cố ý. Hiện nay chúng ta bàn việc chính sự mới là việc quan trọng." Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu thúc giục.
"Đúng. Tứ ca nói đúng." Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Chúng ta quả thật nên nói chuyện chính sự trước, có thể mọi người đã phát hiện ra chúng ta hiện nay đã trở thành con rùa trong hũ để người ta dễ dàng bắt rồi. Một khi rơi vào trong tay đối phương thì hậu quả không cần nghĩ cũng rõ."

"Vậy sao? Vậy giờ chúng ta trốn còn kịp không?" Nhị hoàng tử Hạ Lập Thiện rất có ý thức nguy cơ, đưa ra kế sách thứ ba mươi sáu.

"Chắc chắn không kịp. Cho dù ban đầu chúng ta không đến hành cung cũng chạy không thoát." Vương Tự Bảo trực tiếp hất một chậu nước lạnh vào Hạ Lập Thiện.

"Thật sao? Vậy rốt cục chúng ta phải làm thế nào? Ta nhất định sẽ nghe theo mọi người." Đây chính là một ưu điểm cực lớn của Hạ Lập Thiện, hắn rất tự mình biết mình.

Nghe Hạ Lập Thiện nói vậy, trong lòng mọi người cũng yên tâm hơn, chỉ cần có nhận thức như vậy là tốt.
"Ta nói tiếp nhé. Ngày kia sẽ là ngày tổ chức cung yến, ta nghĩ ngày đó không chừng chính là ngày mà bọn chúng đã định trước. Tốt nhất chúng ta không được chờ bọn họ ra tay mới hỗn loạn ứng phó. Hiện giờ chúng ta sắp xếp xử lý những thứ mà chúng ta nắm chắc, tập hợp xem có thông tin nào chúng ta có thể sử dụng, cuối cùng sẽ thảo luận rốt cuộc phá giải lần nguy cơ này như thế nào." Vương Tự Bảo đề nghị.

"Được, ta đồng ý với những điều Bảo Muội nói" . Hạ Lập Nghiêu dẫn đầu bày tỏ thái độ nói.

"Ta cũng đông ý." Hạ Lập Ngôn gật đầu phụ họa.

"Ta càng đồng ý, đầu óc mấy người đều tốt hơn ta." Hạ Lập Thiện gật đầu nghiêm túc hơn.

"Bảo Muội, những điều muội và Thiều Quận vương biết chắc chắn nhiều hơn chúng ta. Muội nói trước đi, chúng ta bổ sung sau." Hạ Lập Nghiêu đề nghị.
Vương Tự Bảo nhìn Chu Lâm Khê, thấy Chu Lâm Khê gật đầu đồng ý bèn tiếp tục đại diện Chu Lâm Khê lên tiếng.

"Người mà chúng ta hoài nghi hiện tại Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ, Trang phi, Dục Quận vương Hạ Thần Dục, còn có một người là Tạ phò mã Tạ Huyền. Ngoài ra, còn có một người là…" Vương Tự Bảo dừng lại một lát rồi bật ra ba chữ: "Trình Sở Vinh."

"Cái gì? Ngay cả Trịnh Đại tướng quân cũng là người của bọn họ? Điều này sao có thể?" Khi Vương Tự Bảo nói ra tin tức này, quả nhiên giống như một quả bom nổ khiến mọi người có mặt đều kinh động.

"Đúng vậy, trong này quả thật có Trịnh Sở Vinh. Mấy ngày nay ông ta đã tiến vào đại doanh ở ngoại ô Kinh thành." Trịnh Sở Vinh là đại nguyên soái của cả nước, ông ta có thể ra vào tất cả các quân doanh lớn.

Tuy rằng, trong tay ông ta không có Long Hành lệnh, nhưng nếu cầm lệnh bài giả đến và nói là phụng mệnh Vĩnh Thịnh đế đến để điều binh thì ai sẽ tin là người này nói dối?
"Tại sao? Phụ hoàng coi trọng ông ta như vậy mà." Hạ Lập Ngôn không thể tưởng tưởng nổi hỏi.

Tuy rằng đây là bí mật của người khác, nhưng lúc này nàng cũng không cần phải giúp ai che giấu.

Cho nên giải thích: "Trưởng nữ của Trịnh Sở Vinh mang thai con của Hạ Thần Dục." Truyen DKM.com

Hạ Lập Nghiêu cười lạnh một tiếng nói: " Thảo nào. Người này đúng thật là bất chấp thủ đoạn."

"Việc này có khác gì bán thân đâu?" Hạ Lập Ngôn khinh miệt.