Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 226: Triệu tập



Do Tần Hoàng hậu không đến, cho nên lần này ngoài Trang phi cũng chỉ có mấy cung phi cấp bậc không cao đi cùng.

Đương nhiên những cung phi này chỉ đến làm nền hoặc nịnh hót Trang phi.

Như vậy, Trang phi là người có vị trí cao nhất sau Hoàng thượng ở đây.

Hiện giờ trong ngoài hành cung đều làm việc theo sự phân phó của Trang phi. Trang phi đã hoàn toàn trở thành chủ nhân của nơi này.

Vĩnh Thịnh đế cũng vui với việc nhìn Trang phi giống Hoàng hậu, chỉ huy tới, chỉ huy xuôi các cung nữ và nội thị.

Ông luôn cho rằng bản thân mình đã bạc đãi cô vợ bé nhỏ mà ông yêu thương nhất này.

Cho dù trong lòng yêu thương nàng hơn nữa ông cũng không thể cho nàng tôn vinh của một Hoàng hậu. Ngoài ra ông cũng cảm thấy tiếc khi Trang phi không thể sinh cho mình một đứa con.

Song có lúc trong lòng ông lại thầm vui mừng. Cũng may không sinh con, nếu Trang phi thật sự sinh cho ông một hoàng tử, vậy thì lòng ông có phải sẽ lại nghiêng về hoàng tử mà Trang phi đã sinh ra đó?
Nhưng cũng chính vì nàng chưa sinh con, ông mới có thể yên tâm mà sủng ái nàng như vậy.

Tẩm cung của Vĩnh Thịnh đế và Trang phi tại hành cung đã được các thái giám, cung nữ thu dọn xong xuôi, đến ngay cả nước nóng tắm cũng đã chuẩn bị hết.

Sỡ dĩ hành cung nghỉ mát được lựa chọn xây dựng nơi này vì ở đây có suối nước nóng.

Sau khi Trang phi nhìn thấy suối nước nóng thì vô cùng vui vẻ. Lúc Vĩnh Thịnh đế đi xử lý quốc sự, dưới sự hầu hạ của cung nữ và thái giám, nàng đã ngâm mình trong suối nước nóng.

Khi bàn tay kỳ lưng cho nàng được thay bằng một đôi tay già nua, nàng cảm thấy kinh tởm. Nhưng khi quay đầu lại, khuôn mặt của nàng đã biến đổi thành vẻ mặt cực kỳ vui thích, quyến rũ.

Trang phi dịu dàng nói với Vĩnh Thịnh đế: "Hoàng thượng, người không phải nói muốn đi xử lý quốc sự sao? Sao lại quay về rồi?"
"Nếu trẫm không nói là đi xử lý quốc sự, sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp này của ái phi." Vĩnh Thịnh đế vừa nói, vừa mò mẫm làm càn trên cơ thể quyến rũ của Trang phi.

"Ơ kìa, Hoàng thượng, đừng mà, đừng mà". Trang phi một mặt thì cự tuyệt còn một mặt thì phát ra tiếng thở dốc cực kỳ hưởng thụ.

Điều này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý nghĩ muốn tiến thêm một bước của Vĩnh Thịnh đế.

Vĩnh Thịnh đế tùy tiện cởi long bào đang mặc trên người, còn chưa cởi xong áσ ɭóŧ đã nhảy vào trong hồ nước nóng.

Trang phi cực kỳ phối hợp khi cởϊ qυầи áo của Vĩnh Thịnh đế, rồi lại thẹn thùng giúp Vĩnh Thịnh đế cởi đồ lót.

Vĩnh Thịnh đế mạnh mẽ lưu lại những vết hôn của mình lên khắp cơ thể Trang phi.

Tiếp đó, không chờ Trang phi kịp phản ứng, Vĩnh Thịnh đế đã thô bạo tiến vào cơ thể nàng.
Trang phi chán ghét nhắm chặt mắt lại, nhưng trong miệng lại phát ra âm thanh khiến người khác đỏ mặt.

Điều này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiệt huyết của Vĩnh Thịnh đế.

Trang phi rất phối hợp với các động tác của Vĩnh Thịnh đế, khiến Vĩnh Thịnh đế như được mở cờ trong bụng.

Đây là loại cảm giác thỏa mãn và giải phóng mà Vĩnh Thịnh đế chưa từng được trải nghiệm trên thân thể của nữ nhân trong hậu cung. Cũng chính lẽ đó Vĩnh Thịnh đế mới sủng ái Trang phi đến vậy.

Chỉ là không ai chú ý đến trong chiếc lư hương được chế tác tinh xảo đặt cạnh hồ nước nóng, đang lượn lờ bay lên khói hương nhàn nhạt. Loại khói hương này tỏa ra một mùi thơm có sức hấp dẫn chí mạng với nam nhân.

Loại mùi thơm này có sức mê hoặc đối với nam nhân, bề ngoài thì không có vấn đề gì nhưng khi dùng nhiều có thể khiến nam nhân và nữ nhân đều không thể sinh con.
Mây mưa xong, Trang phi ghé vào khuôn ngực nhăn nheo của Vĩnh Thịnh đế, thẹn thùng nói: "Hoàng thượng, hiện giờ người càng ngày càng lợi hại, khiến thần thϊếp ứng phó không nổi rồi."

"Vậy sao? Trẫm cũng cảm thấy chỉ khi ở cạnh ái phi trẫm mới có thể tìm thấy cảm giác uy vũ mạnh mẽ của mình năm đó." Không phải Vĩnh Thịnh đế chưa từng nghi ngờ Trang phi hạ dược với mình, dù sao khi ở cạnh các cung phi khác, ông chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Nhưng ông đã gọi thái y đến bắt mạch cẩn thận, quả thực không phát hiện ra điều gì. Từ đó ông dần dần buông bỏ cảnh giác đối với Trang phi.

Loại cảm giác khiến nam nhân phát điên này, ông thật sự không nỡ từ bỏ.

"Hoàng thượng, mấy hôm nay người có dự định gì? Thần thϊếp còn biết sai người đi sắp xếp." Trang phi bày ra bộ dạng mọi việc đều nghe theo lời Vĩnh Thịnh đế.
"Đã đến đây rồi còn có thể làm gì, chỉ là để đi dạo xung quanh với ái phi thôi." Vĩnh Thịnh đế có ý cười, rất thích cảm giác được ỷ lại này.

"Chúng ta đã nói rồi nhé, mấy ngày nay Hoàng thượng bớt xử lý chuyện quốc gia đại sự, dành nhiều thời gian bên cạnh thần thϊếp nhé." Trang phi thẹn thùng nói.

"Được, được, được. Trẫm vốn dĩ cùng ái phi đến đây là để giải sầu mà." Vĩnh Thịnh đế luôn miệng chấp thuận.

"Vậy mấy ngày tới, hay là chúng ta tổ chức một buổi cung yến, tiếp đón các đại thần và gia quyến cùng đến đây nhé?" Trang phi tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là được. Nhưng phải để ái phi vất vả rồi." Vĩnh Thịnh đế cảm kích vỗ nhẹ bàn tay trắng nõn của Trang phi mấy lần. truyendkm.com

"Hoàng thượng, việc này có gì vất vả? Có thể giúp đỡ hoàng thượng thần thϊếp cầu còn không được." Trang phi vẻ mặt cảm kích nhìn Vĩnh Thịnh đế. "Nếu như không có hoàng thượng, thần thϊếp sao có thể có tất cả những thứ này?"
"Trẫm cũng cảm tạ trời xanh đã phái tiểu yêu tinh nàng đến bên cạnh trẫm." Nói xong câu này, Vĩnh Thịnh đế liền trở mình đè Trang phi xuống, bắt đầu cuộc tiến công mới.

Cùng lúc đó, trong một gian mật thất ở viện Hạ Lập Vũ đang ở có mấy người tập trung lại tiến hành bàn bạc.

"Rốt cuộc ngày nào chúng ta ra tay?" Người hỏi chính là Tạ Huyền, chàng phò mã ngọc lang của Tứ công chúa Hạ Nghi Như.

Hắn đã đợi ngày này nhiều năm.

Hạ Lập Vũ trả lời: "Việc này cần phải xem phía bên Trang phi chuẩn bị thế nào mới có thể quyết định."

"Toàn bộ lực lượng của chúng ta đã tập kết đủ rồi, chỉ chờ hiệu lệnh của điện hạ nữa thôi." Lần này người nói chuyện là phụ thân của Trình Phác Du, Cẩm Tương hầu Trình Khang Thành.

"Về phía Thái tử Dục Quận vương đã chuẩn bị đầy đủ rồi." Trạng nguyên Khưu Trường Tín nói.
Tuy rằng hoài bão trước kia của hắn là trở thành một trung thần, nhưng tất cả mọi thứ hắn hiện có đều do Tam hoàng tử ban cho. Từ nay về sau hoài bão của hắn cần dựa vào Hạ Lập Vũ mới có thể thực hiện. Hơn nữa, từ xưa đến nay đều là thắng làm vua thua làm giặc. Nếu như bọn họ thành công hắn là người có công giúp vua. Cho nên cuối cùng, Khưu Trường Tín cũng gia nhập vào phe cánh của Hạ Lập Vũ.

"Bên phía Ung Đô cũng đã có Đại Tướng quân Trịnh Sở Vinh, mọi việc đều được bảo đảm." Nếu Vương Tự Bảo có mặt cũng sẽ giật mình sửng sốt với người này, ông vậy mà lại là Thành Tiêu Chí, người cha không mấy tiếng tăm của Thành Uyển, con trai thứ ba của Thành Quốc công.

"Thành hay bại đều nằm ở lần hành động này." Tạ Huyền hơi kích động nói.

Tuy rằng Hạ Lập Vũ cũng rất kích động, nhưng hắn biết kiềm chế hơn Tạ Huyền. Không bao lâu nữa cả Đại Ung này đều sẽ thuộc về hắn. Nhưng trước lúc đó, bọn họ còn có một cửa ải khó khăn tối trọng yếu cần phải đánh phá, chưa đến cuối cùng, không ai biết kết cục sẽ như thế nào.
Ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, cuối cùng không bao lâu nữa sẽ bùng lên rồi.

Hạ Lập Vũ khá bình tĩnh đáp: "Ngày hôm đó nhất định phải phái người theo dõi sát hai người nhà Chu Lâm Khê."

Tuy rằng việc ở quận Phụng Bắc ngoài mặt không liên quan gì đến Vương Tự Bảo, nhưng hắn không tin vô duyên vô cớ phụ hoàng hắn lại cho Vương Tự Bảo làm Trấn Quốc Công chúa.

Tuy rằng mọi người đều suy đoán phong hào Trấn Quốc Công chúa của Vương Tự Bảo này có thể đến từ nhà ngoại Trấn Quốc Công phủ. Nhưng không có bản lĩnh gì, há có thể xứng với hai chữ "Trấn Quốc".

Còn có thái độ kiên quyết của Thái tử Hạ Lập Hiên lúc ở quận Phụng Bắc. Còn có đôi chân của Hạ Lập Hiên là do Y Tiên Cốc điều trị khỏi. Y Tiên Cốc ở đâu? Ở Thiều Quốc? Cho nên chuyện tốt đẹp hồi đó của bọn chúng đều bị hai vợ chồng này phá hoại.
"Chu Lâm Khê chẳng qua chỉ là Thiều Quận vương của Thiều Quốc mà thôi, cho dù hắn có năng lực thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhúng tay vào Đại Ung này." Phụ thân của Thành Uyển, Thành Tiêu Chí rất võ đoán.

"Người của Chu Lâm Khê không nhiều, lúc Nhϊếp Chính vương Thiều Quốc về nước cũng dẫn một đội lớn về, nhưng rốt cuộc thế lực của người này như thế nào, chúng ta cũng không hề biết." Tạ Huyền cũng bình tĩnh lại.

"Mặc kệ, vào ngày tổ chức cung yến, chúng ta chỉ cần khống chế tất cả mọi người ở đại điện là được. Như vậy, cho dù hai người bọn họ muốn làm gì cũng không thoát khỏi tầm mắt của chúng ta." Cẩm Tương hầu Trình Khang Thành nói.

"Bên ngoài hành cung nghỉ mát phải tăng cường canh gác, tuyệt đối không thể để người của bọn chúng vào." Tạ Huyền bổ sung.
Đám người bàn bạc một số chi tiết cần chuẩn bị trong cung yến, rồi lần lượt rời đi theo đường mật đạo.

Trong mấy ngày kế tiếp, các đại thần và nữ quyến tự đi du ngoạn.

Các tòa nhà ở đây không hề nguy nga tráng lệ, tinh xảo đẹp đẽ. Nhưng có nhiều chỗ thiết kế rất đặc biệt, nhất là thiết kế tương tự như suối phun trong hoa viên, vô cùng tuyệt vời.

Mặt khác, mấy suối nước nóng phân bố rải rác ở đây cũng được sử dụng. Dựa trên cấp bậc cao thấp, mỗi người có thể hưởng mức độ hầu hạ tắm nước nóng khác nhau.

Vương Tự Bảo cũng mãn nguyện khi ngâm suối nước nóng mấy lần.

Lúc rảnh rỗi, những bạn bè thân thiết đến hành cung còn thỉnh thoảng qua lại, cảnh tượng phồn vinh vui vẻ hòa thuận, ca múa mừng cảnh thái bình. Nhưng thị vệ tuần tra liên tục bị thay đổi trong mấy ngày này vẫn khiến mấy người Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cảm thấy nguy hiểm đang từng bước đến gần.
Mãi cho đến khi được mời tham dự cung yến, bọn họ liền cảm nhận được đại chiến sắp đến, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Nếu như lúc này, chỉ dựa vào sức mạnh của mấy người bọn họ có lẽ không đủ.

Chu Lâm Khê quyết định liên hiệp với Nhị hoàng tử Hạ Lập Thiện, Tứ hoàng tử Hạ Lập Nghiêu, còn có Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn.

Một khi việc này thật sự bùng lên, những người này đều có khả năng trở thành mục tiêu tấn công của bọn chúng.

Tuy rằng nếu Vĩnh Thịnh đế gặp nạn, Hạ Lập Hiên sẽ trở thành đối tượng bị đả kích, đứng mũi chịu sào. Nhưng nếu có thể tiêu diệt toàn bộ những người này một lần thì đối với Hạ Lập Vũ mà nói, sẽ càng nắm chắc phần thắng.

Dù sao thời gian này, Chu Lâm Khê cũng thường xuyên gặp mấy người này, cho nên, hiện giờ cả đám tụ lại với nhau cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao những người kia ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Biết rõ sẽ khiến đám người đó hoài nghi và hết sức chú trọng, nhưng hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể quang minh chính đại mà đến.