Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 225: Tới hành cung



Hạ Thần Dục lưỡng lự nói: "Biết đâu làm như vậy có thể sẽ khiến cả nhà nàng bị cuốn vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ta không nỡ rời xa nàng, càng không nỡ rời xa đứa bé trong bụng, hay là nàng đừng cho mọi người biết cha đứa bé là ai. Tương lai nếu như có một ngày ta xảy ra chuyện, nàng còn có thể giữ lại cốt nhục cho ta."

"Không, Dục lang, nếu như chàng thật sự xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình, ta và con nhất định sẽ đi theo chàng." Trịnh Tương Quân nói như lập lời thề.

Bất kể ở thời đại nào, một khi nữ nhân đã rơi vào lưới tình thì đều trở nên mù quáng. Trịnh Tương Quân cũng không phải ngoại lệ.

Cuối cùng Hạ Thần Dục miễn cưỡng nói: "Vậy thì, phải làm phiền nhạc phụ rồi."

"Nhạc phụ?" Thấy Hạ Thần Dục cười mờ ám, Trịnh Tương Quân bỗng cảm thấy xấu hổ, "Đáng ghét, chúng ta còn chưa thành thân đâu."
Khóe miệng Hạ Thần Dục mang theo ý cười: "Con cũng đã có rồi, còn xấu hổ cái gì."

Nói xong, Hạ Thần Dục lại cúi người đè lên Trịnh Tương Quân.



Sau khi chọn một ngày tốt, Vĩnh Thịnh đế dẫn mọi người xuất phát về phía hành cung nghỉ mát.

Do tình hình sức khỏe của Tưởng Thái hậu cho nên lần này bọn họ không đi lâu, lộ trình cả đi cả về được định là một tháng. Hơn nữa Vĩnh Thịnh đế cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần bệnh tình của Tưởng Thái hậu có thay đổi bất thường, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở về Ung Đô.

Hoàng đế xuất hành cần gì?

Đương nhiên là cần phải phô trương.

Người đầu tiên khởi hành có lẽ đã sang đến huyện kế tiếp rồi thì người cuối cùng mới vừa xuất phát.

Nếu như ai làm Hoàng thượng cũng xuất hành như đánh trận lớn thế này, những người đi theo phải chịu khổ rồi.
Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê còn đỡ, chỗ ngồi ở phía trước, nhưng với tốc độ đi như thế này, đúng là không chịu nổi, không nhanh hơn đi bộ là mấy.

Thế là đôi vợ chồng trẻ ở trên xe ngựa ôm nhau ngủ.

Vừa mới sáng sớm đã phải đến chờ xuất phát, hai người bọn họ chưa hề nghỉ ngơi đủ.

Đến buổi trưa lại xuất hiện vấn đề đoàn người ăn uống rải rác kéo dài.

Nhiều người như vậy tuyệt nhiên không thể nào tìm tửu lâu, tửu quán để ăn uống. Hoàng đế cũng không thể cấp cơm cho từng người một. Do vậy mỗi người đành phải tự mình giải quyết.

Mấy ngày trước, mỳ ăn liền do cửa hàng Bảo Ký bán ra, bất kể là hàng sắp sản xuất hay hàng sắp hết hạn đều bị người ta giành mua hết.

Đúng thật phải gọi là giành nhau mua! Người đến muộn chỉ có thể cụt hứng quay về.
Trên đường đi, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cũng chuẩn bị không ít mì ăn liền.

Nhưng loại mì ăn liền này do không có chất bảo quản nên hạn sử dụng lâu nhất cũng chỉ được một tháng. Do đó, bọn họ cũng không bốc đồng chuẩn bị quá nhiều.

Khi đoàn quân dừng lại nghỉ, Vương Tự Bảo sai mấy người Lương Thần đi cùng chuẩn bị thức ăn và bếp mà nàng và Chu Lâm Khê cần dùng, rồi bảo bọn họ lui xuống để mình tự giải quyết.

Nàng và Chu Lâm Khê gọi thêm Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần đến, rất thảnh thơi ngồi trên xe ngựa ăn lẩu .

Lần này Tưởng thị không đi cùng, hai cha con Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần nhập thành một hội với nhau.

Cũng may xe ngựa của Vương Tự Bảo khá riêng tư.

Mấy người vừa ăn vừa thì thầm nói chuyện.

"Lần này mẫu thân không đi cùng chúng ta thực ra cũng tốt. Nếu xảy ra chuyện gì phụ thân và Tam ca cũng có thể ứng phó." Vương Tự Bảo nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Tử Nghĩa gật nhẹ. Nếu có thể thì ông cũng không muốn đi. Bản lĩnh của ông không cao lắm.

"Đến hành cung nghỉ mát, bốn người chúng ta cùng ở với nhau nhé?" Vương Tự Bảo tiếp tục nói.

Mấy người đều đồng loạt nhìn về phía nàng.

"Không những ở cùng nhau mà hành động cũng phải đợi nhau. Như vậy sẽ dễ chăm sóc lẫn nhau." Vương Tự Bảo kiên trì nói.

Chu Lâm Khê đồng ý: "Như vậy cũng tốt, tránh lúc thật sự xảy ra chuyện chúng ta còn phải phân tâm."

"Phía mẫu thân và phía cô ngoại tổ mẫu, con thu xếp ổn thỏa chưa?" Vương Tử Nghĩa quan tâm hỏi.

"Vâng, mấy người cùng tiến cung với mẫu thân lần này đều là ám vệ. Phía cô ngoại tổ mẫu cũng đã có sắp xếp. Ngoài ra phía bên Thái tử biểu ca cũng có chuẩn bị rồi." Vương Tự Bảo nói xong, thở dài nói: "Con vẫn cảm thấy lần này sẽ rất nguy hiểm."
"Lần này hoàng thượng tùy hứng quá". Vương Tử Nghĩa lại thở dài.

"Như vậy cũng tốt, người khác nói gì ông ấy cũng không nghe. Để ông ấy đến nhìn tận mắt, tự mình cảm nhận là trực tiếp hơn cả." Vương Dụ Tuần cũng kịp thời nói một câu.

"Khê ca nhi, phía bên con nhận được tin tức gì chưa?" Vương Tử Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lâm Khê.

"Bên phía Định Quốc đã chuẩn bị xong binh mã tiến đến biên giới, hễ Đại Ung loạn là bọn chúng sẽ thừa cơ Nam tiến. Thiều Quốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Đại Ung vượt qua khủng hoảng, Thiều Quốc sẽ cùng Đại Ung đối phó với Định Quốc. Nhưng nếu như Đại Ung nội loại, Thiều Quốc chúng ta cũng sẽ nhân cơ hội "chia một chén canh"*. Cho nên, nhạc phụ, người và tổ phụ cần phải có tính toán phù hợp mới được." Trong lúc rối bời này, đầu óc Vĩnh Thịnh đế thật sự có vấn đề rồi.
(*) Chia một chén canh分一杯羹: Bắt nguồn từ điển cố trong cuộc chiến của Hạng Võ và Lưu Bang. Hạng Võ vì muốn buộc Lưu Bang xuất chiến mà bắt trói Thái Công - cha của Lưu Bang, đe dọa nếu Lưu Bang không đầu hàng thì sẽ gϊếŧ cha. Thấy thế Lưu Bang đã nói: "Ta và ngươi cùng khởi binh chống Tần và từng kết nghĩa anh em, vậy cha ta chính là cha ngươi, nếu ngươi muốn bỏ cha ngươi vào chảo để nấu, thì hãy chia cho ta một chén canh". Vì vậy câu này ám chỉ việc chia sẻ lợi ích.

"Đáng lo lắng thật, con thấy lần này cho dù Đại Ung có thể vượt qua cửa ải khó khăn, có lẽ cũng sẽ tổn thất lớn đến nguyên khí." Vương Tự Bảo có chút lo lắng nói.

Vương Tử Nghĩa gật đầu: "Xung quanh hành cung có động tĩnh gì không?"

Chu Lâm Khê trả lời: "Quan viên, người dân địa phương, còn có một số quý nhân, thế gia liên quan mấy hôm nay đều rất bận rộn, đoán chừng cũng đang chuẩn bị cho việc này."
Đây cũng chính là đề bài xuất hiện trong cuộc thi cải cách năm đó.

Ông bỗng chốc yêu cầu những quý tộc và dân chúng bình thường nộp thuế bằng nhau, người ta há có thể đồng ý một cách dễ dàng. Qua hai năm nay, làn sóng phản đối càng ngày càng lớn, nhưng Vĩnh Thịnh đế lại bị số liệu thu nhập quốc khố mà các quan hộ bộ trình báo lên che mắt.

Ông chỉ nhìn thấy thu nhập từ thuế địa phương tăng rõ rệt, nhưng không hề thấy mặt trái của nó, cục diện biến động hết sức căng thẳng.

Thời gian trước, Vĩnh Thịnh đế còn nghe lời Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ và Khâu Trường Tín, dự định sẽ tiến hành luật thuế cải cách này trên toàn quốc.

Ông muốn tạo ra một đội quân có quy mô lớn có thể so với Hộ Bảo quân của Vương Tự Bảo. Việc này đòi hỏi nhiều bạc để chống đỡ.
Thực ra ý định ban đầu của Vĩnh Thịnh đế là tốt, nhưng ông lại bị người ở dưới che mắt, trước mặt ông mọi người luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Lần này nếu như thi hành cải cách thu thuế trên quy mô lớn, vậy những người phản đối không phải là con số nhỏ.

Thế gia, quý nhân há lại có thể dễ dàng nhượng lại tiền tài đã đến tay mình?

Nhưng hiện giờ Vĩnh Thịnh đế đã không thể khuyên nhủ.

Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com

Điều này đi ngược lại hoàn toàn với cách giải quyết công việc của Vĩnh Thịnh đế năm xưa, khi ông còn biết nghe lời khuyên.

"Bên phía hành cung có động tĩnh gì không? Vương Tử Nghĩa tiếp tục hỏi.

Thời gian này Chu Lâm Khê liên tục bận rộn, ngoài việc bên Thiều Quốc còn luôn luôn phải để ý đến việc bên phía hành cung. Đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu Chu Vĩnh Hồng đồng ý để Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo ở Đại Ung. Hiện nay tình thế của Đại Ung có liên quan tới hướng đi của ba nước.
Thực ra, đối với hai cha con Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê mà nói thì đây là tình cảnh mà họ không muốn thấy nhất.

Suy cho cùng tình hình của Thiều Quốc hiện giờ vấn chưa chắc chắn, nếu Đại Ung rối loạn trước, những nước cờ mà hai cha con họ sắp đặt ở Thiều Quốc đều phải thay đổi.

Điều đầu tiên bọn họ phải làm là bảo đảm sự an nguy của Thiều Quốc, tiếp đó mới có thể suy xét đến ý nghĩ cá nhân.

Chu Lâm Khê nghiêm túc nói: "Hạ Lập Vũ chính là kẻ tìm người thiết kế hành cung, hắn cũng là người chủ trì xây dựng, trong đó không thể không có mờ ám. Nhưng người của chúng ta đã ra vào hành cung nhiều lần, từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm ra lối ra vào như các loại đường hầm."

Chính vì thế, Chu Lâm Khê không hề nắm chắc lần hành động này.

Hiện tại bọn họ thật sự rất bị động, ngoài việc biết đối phương sẽ hành động ra, tuyệt nhiên không biết đối phương rốt cục sẽ hành động như thế nào.
Vương Tự Bảo suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: "Nếu như chúng ta không tìm ra đường hầm ở trong hành cung, chúng ta hãy tự tìm thông đạo có thể an toàn rút lui, không cần phụ thuộc hoàn toàn vào người khác."

Mắt mấy người Chu Lâm Khê sáng lên. Đúng vậy, nếu thật sự không được, bọn họ tự thu xếp đường lui cho mình, như vậy càng đảm bảo hơn.

Thế là mọi người vừa ăn vừa nghiên cứu làm sao để lựa chọn sử dụng đường lui. Cuối cùng định ra mấy phương án, Chu Lâm Khê liền sai người đi thu xếp.

Cứ như vậy, chuyến xuất hành này khiến mấy người Vương Tự Bảo không thể an lòng.

Nhưng việc gì đến cũng phải đến.

Sau khi đoàn người đến hành cung, theo sự sắp xếp của Lễ bộ, mọi người bị chia nhau ra ở. Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần mặc kệ người khác nói thế nào, kiên quyết không ở chỗ mà người khác sắp đặt, bọn họ nhất định muốn ở cùng một viện với vợ chồng Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Bởi vì chuyến này bọn họ mang theo không ít tùy tùng, cho nên quan viên Lễ bộ không thể không cấp cho bọn họ một viện nhỏ bên cạnh để tùy tùng bọn họ ở.

Mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh ở trong phòng Vương Tự Bảo làm phân công công việc sự phân phó của Vương Tự Bảo, mỗi người phụ trách một đầu. Vì vậy, khi sắp xếp phòng vợ chồng họ đều khá trật tự.

Hầu hết mỗi người hầu vừa đến nơi liền mang những đồ vật mà họ thu dọn ở Bảo Châu Viện ra, đặt vào vị trí giống y như trong Bảo Châu Viện là được.

Đồ trước đây đặt ở hướng Đông thì giờ vẫn đặt hướng Đông, trước đây đặt trong tủ thì giờ vẫn đặt trong tủ.

Dù sao cũng bày biện mọi thứ như ở Bảo Châu Viện.

Bằng cách này, bọn họ hành động cực nhanh, hơn nữa còn rất trật tự.

Khi Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần đến thăm, thấy phòng của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đã được thu dọn xong. Hai người bọn họ không ngừng trầm trồ khen ngợi cách thức này.
Đúng là bớt phiền phức.

Sau khi Chu Lâm Khê tới đây đã lập tức phái người đi điều tra địa hình xung quanh viện họ ở. Một khi xảy ra chuyện, bọn họ có thể kịp thời rời đi.

Đương nhiên, trong khi bảo vệ mình, họ cũng cần phải chú ý bảo vệ vị Hoàng đế không khiến người khác bớt lo là Vĩnh Thịnh đế kia mới được.

Mà lúc này Vĩnh Thịnh đế đang chìm đắm trong nữ sắc không muốn dứt ra.

Lần xuất hành này, Tần Hoàng hậu và những người khác ở hậu cung đều tìm mọi cách để né tránh.

Nói thừa, người ta chơi chiêu bài xây hành cung cho cô vợ nhỏ của mình, bọn họ hà tất phải đi xen vào.