Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 196: Mỉm cười quên đi thù hận



Hạ Nghi Huyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xem như ngươi thức thời."

Vương Tự Bảo cũng biết mục đích Hạ Nghi Huyên nóng lòng muốn thể hiện bản thân.

Không phải chỉ vì để nàng ta sớm được rời xa Hoàng cung, sớm được gả đi sao?

Một vị công chúa rơi vào tính cảnh như bây giờ đúng thật không dễ dàng.

Tuy rằng lúc trước Hạ Nghi Huyên hại Vương Tự Bảo suýt nữa không giữ được tính mạng, nhưng đã nhiều năm trôi qua, những bài học mà Hạ Nghi Huyên nhận được cũng ra trò. Do đó dẫn đến việc không ai chú ý đến hôn sự của nàng ta.

Mười năm trôi qua, có một số sự việc sớm đã đi vào quên lãng.

Vương Tự Bảo đã xem nhẹ việc của Vương Đại nương, huống hồ năm đó Hạ Nghi Huyên chỉ là một cô bé con, nàng hà tất phải giữ mãi không buông. Vì thế quyết định tạm thời tha cho nàng ta. Nhưng cũng phải đáp trả ánh nhìn của Hạ Nghi Huyên, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Sau một hồi âm thầm cầu nguyện trong lòng, Hạ Nghi Huyên bắt đầu lắc mạnh xúc xắc. Kết quả vừa mở nắp ra xem, chỉ được có ba điểm. Như vậy chắc chắn là hết hi vọng rồi, có thể thấy rõ sự thất vọng trên mặt nàng ta.

Người tiếp theo tung xúc xắc chính là Vương Tự Bảo. Vương Tự Bảo vốn không có năng lực thần bài, thánh bài gì, nhưng nàng là người rất có cá tính.

"Được rồi, ta bỏ lượt."

Vương Tự Bảo thật lòng không thích phải biểu diễn cái gọi là tiết mục ở trước mặt nhiều người như vậy. Nàng cũng không muốn dựa vào cơ hội này để đạt được danh hiệu tài nữ gì, càng không muốn tìm nhà chồng. Do đó, đối với nàng mà nói căn bản không hề có ý nghĩa gì cả.

"Không được, ngươi không thể cố ý nhường ta. Ta hi vọng ngươi với ta cạnh tranh công bằng." Ấy thế mà Hạ Nghi Huyên lại tùy hứng, còn muốn cạnh tranh công bằng với Vương Tự Bảo?
Nghe xong khóe miệng của Vương Tự Bảo nhếch lên.

Ai nhường ngươi cơ? Ngươi có phần tự thấy quá tốt bụng rồi đấy.

Trước mặt mọi người nàng đành phải dịu dàng nói: "Ta không quá am hiểu những thứ này cho lắm nên mới từ bỏ. Nếu theo quy tắc cũ, ta bắt buộc phải biểu diễn. Vừa rồi nghe Trang phi nương nương nói, trong lòng ta đã có đáp án. Lần này không phải tùy ý hơn một chút là có thể không cần phải biểu diễn tiết mục sao? Cho nên ta mới quyết định từ bỏ. Ta cảm thấy biện pháp của Trang phi nương nương đưa ra quá hay. Ta tán thành cả hai tay."

Cuối cùng Vương Tự Bảo còn không quên nịnh hót Trang phi. Dù sao để đẩy việc biểu diễn này đi, nàng mất chút liêm sỉ cũng không sao cả.

Trang phi nghe Vương Tự Bảo tâng bốc mình thì vui vẻ ra mặt, bèn mở lời giải vây giúp Vương Tự Bảo: "Nếu Bảo Công chúa đã không thích biểu diễn, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng nữa. Vậy tiếp tục đi xuống, sau khi được sáu người xem ai điểm số cao nhất rồi quyết định ai là người biểu diễn đầu tiên."
Vương Tự Bảo hướng về phía Trang phi gật đầu cảm ơn: "Đa tạ Trang phi nương nương."

Trang phi cười với Vương Tự Bảo nói: "Bảo Công chúa khách sáo rồi."

Hạ Nghi Huyên thấy vậy thì chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.

Sau khi sáu người tung xúc xắc xong, quả nhiên Hạ Nghi Huyên không đứng đầu cũng không đứng cuối, hoàn toàn bị loại bỏ ra khỏi hàng ngũ biểu diễn.

Cuối cùng, người tung xúc xắc cao điểm nhất là đích nữ của La lão Thừa tướng, La An Hà bước lên đánh một khúc nhạc, những người mong muốn được biểu diễn cũng thất vọng ra mặt.

La An Hà năm nay mười sáu tuổi, là tài nữ nổi danh ở Ung Đô.

Nàng mặc một chiếc áo bông màu lam nhạt đơn giản, trên y phục dùng tơ đen để thêu thân cành mạnh mẽ, tơ trắng thêu một đóa hoa mai đang nở rộ. Một cái đai lưng khá rộng có cùng chất liệu quấn quanh đường cong bên hông của nàng, làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu. Mái tóc dài được búi lên cao, bên trên cài một cây trâm ngọc bích quý giá. Khuôn mặt thanh tú chỉ tô một lớp son phấn nhạt, tuy rằng không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng lại rất có khí chất.
Đây là một người không dựa vào mặt để kiếm cơm.

La An Hà bình tĩnh ngồi sau đàn, nhấc ngón tay thon dài đến, tùy ý gảy. Những âm thanh dễ nghe lập tức phát ra.

Thử đàn xong, sau một hồi im lặng, nàng liền bắt đầu nghiêm túc chơi đàn.

Khi khúc nhạc kết thúc, tuy không đạt được hiệu quả dư âm còn văng cẳng bên tai, ba ngày không dứt, nhưng cũng xem như giành được lời khen của mọi người. Dễ nhận thấy bình thường nàng bỏ không ít công sức luyện đàn.

Khi nàng trang nhã đi về phía chỗ ngồi của mình, Vương Tự Bảo chú ý vị La tiểu thư này còn cố ý liếc về phía Vương Dụ Tuần.

Quả nhiên là có mục đích!

Nhưng vị La tiểu thư này cũng được xem là người rất bình tĩnh.

Trước đó vài ngày, rất nhiều tiểu thư năn nỉ người nhà tìm bà mối đến cầu thân Vương Dụ Tuần, nhưng hình như không có người này.
Ánh mắt đầy tình ý ngày hôm nay, đoán chừng rất nhiều người cũng nhìn ra.

Vương Tự Bảo trêu ghẹo nhìn về phía Vương Dụ Tuần cười cười.

Vương Dụ Tuần thấy nàng như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây đúng là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình mà!

Hôn sự của Vương Dụ Tuần quả thực khiến già trẻ trong Hòa Thuận Hầu phủ đều lo lắng.

Có lúc ngay cả Vương Hử và Vương Tông cũng lo lắng theo. Tam thúc bao giờ mới thành thân thế? Từ sáng đến tối luôn có bà mối đến nhà, thật phiền chết đi được.

Tưởng thị còn dự tính năm sau dẫn Vương Tự Bảo đi Vạn Phật Tự một chuyến cầu nhân duyên cho Vương Dụ Tuần.

Vương Tự Bảo tỏ ra khá hoài nghi với việc này.

Các đại phật tổ ở Vạn Phật Tự bận rộn như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn muốn quản vấn đề nhân duyên này nữa sao?
Ở tất cả các thời đại, vấn đề nhân duyên không phải do Nguyệt lão quản lý hay sao? Tuy rằng ở đây khác với thế giới mà nàng biết, nhưng Nguyệt lão người ta cũng đâu có đổi nghề làm việc khác đâu?

Người ta vẫn luôn tận tụy làm việc, chưa từng đổi nghề, cũng chưa hề bị người khác vượt mặt.

Sau khi nữ tử tung xúc xắc xong, sẽ đến lượt nam tử.

Vận may của Thái tử Hạ Lập Huyên bạo phát, lần tung đầu tiên đã được sáu điểm. Đến khi tiểu Lục hoàng tử tung xong, Hạ Lập Hiên vẫn đứng ở vị trí thứ nhất.

Truyen DKM.com

Vừa có kết quả, Hạ Lập Hiên liền nhìn về phía Vương Tự Bảo.

Mọi người còn tưởng rằng hắn sẽ chỉ đích danh Vương Tự Bảo lên biểu diễn tiết mục. Kết quả Vương Tự Bảo thoải mái ngồi ở đó, không ngại ngần chỉ tay về phía Hạ Nghi Huyên.
Khóe miệng của Hạ Lập Hiên cong lên, tiểu nha đầu vẫn không đủ độc ác!

Nếu Vương Tự Bảo đã lựa chọn mỉm cười quên đi thù hận, vậy thì người làm đại ca như hắn cũng không nói gì thêm, bèn đứng lên cung kính nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, hài tử chọn Thất muội lên biểu diễn tiết mục".

Sự không kiêng dè giữa Vương Tự Bảo và Thái tử vừa nãy không khiến Vĩnh Thịnh đế mất hứng, mà ngược lại, việc Vương Tự Bảo có thể buông bỏ thù hận lại khiến Vĩnh Thịnh đế cực kỳ vui mừng.

Dù cho nói thế nào, Hạ Nghi Huyên vẫn là con gái ruột của ông. Nếu đã như vậy thì mượn cơ hội này cho nàng ta danh phận, rồi chọn một người thật thà gả nàng ta đi.

Nếu Huyên nha đầu có thể nhớ kỹ điểm tốt của Vương Tự Bảo thì vẫn còn có thể cứu chữa, còn không thì người làm phụ hoàng như ông cũng xem như tận tình tận nghĩa rồi.
Hạ Nghi Huyên biết Vương Tự Bảo đang cố ý cho mình cơ hội cạnh tranh, dứt khoát phóng khoáng tiến lên, sau khi trao đổi với nhạc công thì lui ra phía sau thay bộ cung trang xanh lục ban đầu bằng bộ váy dài ống rộng màu đỏ chót.

Nàng ta trang điểm lại thật đậm, ở giữa lông mày còn dán một bông hoa màu vàng rất sáng tạo, khiến bản thân trở nên vô cùng quyến rũ.

Nàng ta cởi làn váy thật dài quay trở lại đại điện, đứng ra chính giữa, sau khi tạo dáng xong, còn nhấc mày về phía Vương Tự Bảo khiêu khích.

Vương Tự Bảo cũng không cần biết nàng ta có hiểu không, cực kỳ thân thiện ra dấu cố lên.

Hạ Nghi Huyên nhếch khóe môi, tiếp đến liền theo tiếng nhạc của nhạc công, nhảy múa uyển chuyển.

Nàng ta múa một điệu phi thiên vũ, trong đó có rất nhiều các động tác nhảy lên và xoay tròn, độ khó rất cao.
Hạ Nghi Huyên khổ luyện mấy tháng mới dám thực hiện điệu múa này trước mặt mọi người.

Khi nàng ta thực hiện xong động tác cuối cùng, đứng vững tại trung tâm đại điện, cả sảnh điện bùng nổ những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Nàng ta thành công rồi, không kìm nén được mà rơi nước mắt. Nỗ lực trong thời gian dài như vậy quả nhiên không lãng phí, cuối cùng nàng ta cũng thực hiện được hoàn chỉnh điệu múa này. Đây là việc mà từ trước đến nay nàng ta không dám nghĩ đến.

Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, hai vai của Hạ Nghi Huyên còn không ngừng run rẩy, nàng ta khóc không thành tiếng nói: "Chúc hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu tân xuân đại cát! Vạn sự như ý!"

Vĩnh Thịnh đế thở dài thật mạnh. Ai da! Biết trước có ngày này, thì lúc đầu việc gì phải thế!

Hạ Lập Hiên thấy gương mặt Vĩnh Thịnh đế thả lòng, cũng biết Vương Tự Bảo có lòng muốn tha thứ cho Hạ Nghi Huyên. Vì thế đứng dậy hướng về phía Vĩnh Thịnh đế cung kính nói: "Phụ hoàng, nhi thần thay mặt Thất muội cầu xin phụ hoàng tha thứ. Năm đó Thất muội tuổi còn nhỏ phạm phải đại tội. Hơn nữa muội ấy cũng đã chịu trừng phạt mười năm. Hiện nay muội ấy đã hối cải, hi vọng phụ hoàng cho Thất muội thêm một cơ hội."
Mẫu phi của Hạ Lập Huyên, Lưu Hiền phi sớm đã không còn nhan sắc như trước. Hiện giờ nhìn bà như một phi tần nhiều tuổi, bình thường không thể bình thường hơn, dựa vào lớp son phấn dày cộm để che giấu vẻ già nua của bản thân. Bà căn bản không thể đánh đồng với Trang phi, ngay cả Tần Hoàng hậu cũng không sánh bằng.

Bà chậm rãi đi đến giữa đại điện, cúi lạy Vĩnh Thịnh đế nói: "Đều do năm đó thần thϊếp dạy dỗ không đúng cách, mới khiến Huyên Nhi gây ra đại tội. Tất cả đều là lỗi của thần thϊếp, xin Hoàng thượng trách phạt thần thϊếp, cho Huyên Nhi một cơ hội."

Hiện giờ bà sớm không còn nhận được sủng ái, hi vọng duy nhất chính là con gái của mình có thể có một nhân duyên tốt, gả cho một nhà tốt. Bà cũng xem như được an lòng.

Vương Tự Bảo không khỏi cảm khái. Hậu cung vĩnh viễn đều tàn khốc như vậy, quý phi nương nương xưa kia diễu võ dương oai giờ đây lại cho người ta cảm giác thê lương đến thế.
Vĩnh Thịnh đế ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo đành đứng dậy, sau khi hành lễ nói: "Hoàng biểu cữu, năm đó Bảo Muội còn nhỏ tuổi, không còn nhớ gì nữa cả."

Vĩnh Thịnh đế cười không thành tiếng, tiểu nha đầu này thật giỏi, cứ vậy mà xóa sạch mọi việc.

"Được rồi, Huyên nha đầu, niệm tình con đã có lòng hối cải. Hôm nay trẫm khôi phục danh hiệu công chúa cho con. Đồng thời ban hôn cho con với con trai thứ hai của Ngự sử Lục Vĩnh Niên, Lục Hàng Châu.

Lục Vĩnh Niên và Lục Hàng Châu được gọi tên vội vàng tiến lên quỳ lạy tạ ơn.

"Lục Hàng Châu, hôm nay trẫm sắc phong ngươi làm Thất phò mã, ban chức vụ Phò mã đô úy .

"Tạ chủ long ân!"

Được, Lục Tuyết Oánh trở thành Đại cô tỷ* của Hạ Nghi Huyên, Lữ Hồng Vĩ trở thành Đại cô tỷ phu của nàng ta.
(*) Chị chồng.