Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 197: Thiều quận vương xuất hiện



Hạ Nghi Huyên liếc trộm Lục Hàng Châu, thấy hắn khôi ngô tuấn tú, nho nhã bỗng thấy có cảm tình.

Vì thế cũng vội vàng quỳ lạy tạ ơn nói: "Tạ ơn phụ hoàng!"

Việc thúc đẩy đôi nhân duyên này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của mọi người.

Chỉ có điều cuối cùng cũng được xem là một kết cục vui mừng.

Trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, Hạ Nghi Huyên cố ý đi đến trước mặt Vương Tự Bảo, nhíu máy nói: "Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta, ta sẽ cảm động rơi nước mắt. Đừng quên, ta có ngày hôm nay cũng là do ngươi ban tặng."

Vương Tự Bảo không để bụng còn thành khẩn nói: "Bởi vì ta, có thể làm cho ngươi tốt lên một chút, ta rất vinh hạnh, đừng tâm tâm niệm niệm nữa. Ngoài ra, cơ hội chỉ có một lần, hi vọng ngươi có thể nắm chắc. Nhà Lục Ngự sử đúng thật là một nhà tốt."
"Hừ! Cho dù ngươi nói thế nào, ta vẫn sẽ ghét ngươi." Nhìn dáng vẻ không lưu tâm của Vương Tự Bảo, Hạ Nghi Huyên càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt.

"Như nhau, như nhau. Ta cũng không thích gì ngươi. Con người ngươi không đáng yêu một chút nào." Sau khi nói xong, Vương Tự Bảo còn bổ sung thêm một câu: "Nói một câu cảm ơn có thể chết sao?"

Hạ Nghi Huyên nghe nàng nói như vậy bật cười: "Hi hi".

Nàng ta hùng hồn nói tiếp: "Chết thì không chết, nhưng nếu nói câu này xong trong lòng ta chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên không nói vẫn tốt hơn." Sau đó lại bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi nói: "Nếu người đã ghét ta như vậy, vậy thì cứ tiếp tục ghét là được rồi."

"Ghét ngươi vốn dĩ không cần lý do gì, nghĩ cái là thấy rất ghét rồi. Nhưng mà…" Vương Tự Bảo dừng một chút rồi làm ra vẻ vô cùng đau lòng nói: "Ai da, người đáng yêu như ta mà vẫn tiếp tục ghét ngươi thì không có lý rồi!"
Hả? Sau khi sửng sốt, Hạ Nghi Huyên lập lời thề son sắt: "Ta bất chấp có thiên lý hay không thiên lý, dù sao ta cũng quyết định ghét ngươi cả đời."

Vương Tự Bảo lại dùng ngữ khí cực kỳ mất mát nói: "Ai da! Con người không thể thập toàn thập mỹ! Nử tử tốt như ta cũng không thể người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Làm người đúng thật thất bại!"

Hạ Nghi Huyên nghe những câu tầm phào của Vương Tự Bảo, ghê tởm đến mức nổi cả một lớp da gà: "Bớt đỏng đảnh đi, có tin ta đánh ngươi không?"

"Xì" Vương Tự Bảo khinh thường nói: "Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao? Từ nhỏ mấy người bọn ngươi xúm lại còn không đánh nổi ta. Hiện giờ chỉ dựa vào ngươi? Nói thật ta còn lười ra tay. Như vậy cảm thấy thắng chẳng vẻ vang gì."

Căn bản không phải là tuyển thủ cùng một đẳng cấp, được không?
Hạ Nghi Huyên biết mình nói không lại, đánh cũng không thắng Vương Tự Bảo, thế là để lại phẫn nộ rồi nói lẩm bẩm bước về phía chỗ ngồi của mình.

Mười năm mỉm cười quên đi thù hận.

Đằng đẵng mười năm.

Tiếp theo đó, tiểu thư của các nhà tiếp tục bốc thăm và biểu diễn tiết mục.

Về phía nam tử, Hạ Thần Dục từ bỏ cơ hội rút thăm. Những người còn lại Vương Tự Bảo đều không thân quen lắm, vừa rồi nghe Vương Tự Bảo chủ động rút lui biểu diễn tiết mục nên họ cũng ngại chọn nàng biểu diễn.

Người tung xúc xắc được điểm số cao nhất đành phải tìm một số bằng hữu thân thiết và còn đồng ý biểu diễn lên đại điện.

Đến lượt Trình Phác Du, hắn tung được số điểm cao nhất.

Khi thấy hắn nhìn vào mình, Vương Tự Bảo liền biết lần này có lẽ trốn không được rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tự Bảo sau khi trưởng thành, khỏi phải nói lòng Trình Phác Du phức tạp như thế nào.

Từ nhỏ không biết vì sao hắn rất thích tranh đua hơn thua với nữ nhi được người ta nuông chiều này. Đến khi dần dần lớn lên hắn mới hiểu, đó là muốn nhận được sự chú ý của nàng, muốn nàng để ý đến hắn, cũng muốn nàng thích hắn như cách mà hắn thích nàng.

Đáng tiếc, hắn và nàng ngay từ đầu do nguyên nhân từ mẫu thân hai bên mà đứng ở hai phe đối lập. Có lẽ cho dù hai người họ yêu thương nhau, cuối cùng muốn có kết quả tốt đẹp cũng gặp khó khăn trùng trùng.

Có một số việc một khi đã bỏ lỡ sẽ không thể vãn hồi. Tương tự có những việc còn chưa kịp bắt đầu đã được định sẵn kết cục.

Đoán chừng cơ hội sau này gặp được Vương Tự Bảo không nhiều nữa. Hôm nay hãy để hắn buông thả một lần.
Tuy rõ ràng biết Vương Tự Bảo không bằng lòng, Trình Phác Du vẫn muốn Vương Tự Bảo biểu diễn tiết mục cho hắn xem.

Vì vậy hắn đứng lên, nhìn về phía Vương Tự Bảo nói: "Thực xin lỗi! Tuy biết rằng hơi miễn cưỡng, nhưng ta vẫn muốn Bảo Công chúa biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem. Còn biểu diễn tiết mục gì, tùy theo ý của công chúa."

Dù sao bất kể là biểu diễn cái gì, diễn hay hay không hay, hắn đều thích.

Vương Tự Bảo bị chọn trước mặt nhiều người thế căn bản không thể giả vờ không nghe thấy, liền ung dung đứng lên.

Nàng nhanh chóng nghĩ xem phải trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, từ bên ngoài đại điện có tiếng nội thị hộ vọng vào: " Thiều Quận vương Thiều Quốc đến!"

Vương Tự Bảo nghe xong liền bĩu môi.

Xì, ngày trước trên tivi thấy nam chính thường xuất hiện vào những thời khắc mấu chốt, Vương Tự Bảo đã cực kỳ nghi ngờ, trước khi tình tiết phim trở nên căng thẳng người đó đã đi đâu?
Đối với việc Chu Lâm Khê đến bây giờ mới xuất hiện, Vương Tự Bảo hoàn toàn có lý do để tin rằng tên này cố tình chọn thời điểm này mới xuất hiện.

Bởi vì tên này rõ ràng là cùng nàng tới Ung Cung. Cho dù trước đó vì hắn phải gặp Vĩnh Thịnh đế bàn chuyện mà hai người phải tách nhau ra một thời gian thì Vĩnh Thịnh đế cũng đã đến đây rất lâu rồi.

Phong cách ăn mặc của Chu Lâm Khê mấy năm nay đều dựa theo phong cách của Vương Tự Bảo.

Đương nhiên là do Vương Tự Bảo cố ý mặc quần áo tình nhân. Vì để người khác nhìn vào đều thấy hai người cực kỳ hợp nhau.

Bởi vậy, lần này Chu Lâm Khê cũng mặc trường bào màu tím nhạt, eo thắt một chiếc đai lưng tinh xảo có cùng chất liệu với y phục, bên trên thêu hoa văn như ý cát tường, đồng thời dùng hạt trân châu lớn như hạt đỗ tương điểm xuyết.
Phía bên trái thắt lưng có đeo một miếng ngọc bội màu xanh băng có hoa văn, bên phải thì lại đeo một cái hà bao, đều tương tự như của Vương Tự Bảo

Dưới chân cũng mang đôi giày tinh xảo màu trắng, chỉ có điều bị che giấu bên trong trường bào. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com

Khi Chu Lâm Khê cầm theo cuốn sách đi cùng với sáu vị quan viên Đại Ung chậm rãi bước vào, mọi người mới có thể nhìn rõ hắn.

Hắn đội mũ được làm từ vàng nguyên chất, mái tóc đen nhánh nửa buộc nửa xõa, mày kiếm mắt sắc, mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng. Thật là một vẻ đẹp hoàn mỹ tinh xảo.

Dáng người hắn cao lớn mà rắn rỏi, đôi chân thon dài.

Đây là điểm khiến Vương Tự Bảo cảm thấy hài lòng ở Chu Lâm Khê. Có lúc nàng thầm trộm vui mừng: Tướng công tương lai của nàng thật sự là loại hình oppa chân dài mà nàng thích.
Chu Lâm Khê có dáng đi từ tốn, khóe miệng từ đầu đến cuối mang theo ý cười khiến những nữ tử chưa chồng ngước nhìn đều phải choáng váng.

Không ngờ người đẹp trai trên đời này không chỉ có một mình Vương Dụ Tuần.

Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Chu Lâm Khê đều nhìn vào vị hôn thê của hắn, không thèm nhìn đến người bên cạnh một cái. Các nữ tử khác mê mệt hắn đến đâu cũng không liên quan đến hắn.

Chu Lâm Khê không vội vàng hành lễ với Vĩnh Thịnh đế. Hắn trực tiếp đi đến trước mặt phu thê Vương lão hầu gia, cung kính hành lễ với hai người: "Tổ phụ, tổ mẫu."

Vương lão hầu gia vuốt chòm râu cười ha hả nói: "Không cần đa lễ."

Lý thị cũng mỉm cười gật đầu.

Chu Lâm Khê lại đi đến trước mặt phu thê Vương Tử Nghĩa, sau khi hành lễ, cung kính gọi một tiếng: "Nhạc phụ, nhạc mẫu."
Tuy rằng Vương Tử Nghĩa cực kỳ không hài lòng với tên tiểu tử sắp cướp con gái của mình này, nhưng trước mặt nhiều người như vậy vẫn rất nể mặt hắn mà nói: "Hiền tế không cần đa lễ."

Tưởng thị cũng mỉm cười gật đầu.

Tiếp theo Chu Lâm Khê lại lần lượt hành lễ với mấy người Vương Dụ Phổ, Vương Dụ Tuần. Thuận đường còn hành lễ cả với ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu phủ Trấn Quốc Công của Vương Tự Bảo. Thái độ thân thiện mật thiết này khiến các quan viên của Thiều Quốc đi cùng đều phải trợn mắt há hốc mồm.

Đây, đây vẫn là Thiều Quận vương lãnh khốc vô tình kia sao?

Sao đến địa bàn của Đại Ung lại biến thành bình dị gần gũi đến thế?

Tuy nhiên khi nhìn thấy dung mạo thật của Vương Tự Bảo, họ mới biết tại sao Thiều Quận vương lại cự tuyệt nhiều nữ tử Thiều Quốc vậy.
Mấy nữ tử đó quả thật không thể so sánh với vị hôn thê của người ta.

Sau khi chào hỏi hết người thân và bạn bè của Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê mới quay người lạnh lùng nhìn Lễ bộ Thị lang của Thiều Quốc, không kiên nhẫn thúc giục: "Còn không nhanh đến hành lễ với Hoàng thượng Ung Quốc? Nhân tiện đừng quên nói mục đích phụ vương ta sai các người đến Ung Quốc."

Biểu tình và thái độ này mới chính là cái mà đoàn người bọn họ quen thuộc, nỗi hoài nghi Chu Lân Khê có phải bị đánh tráo hay không hồi nãy lập tức biến mất.

Đúng là phân biệt đối xử!

Bởi vì Chu Lâm Khê là sứ thần ngoại quốc, hắn không cần phải hành đại lễ thăm hỏi Vĩnh Thịnh đế. Nhưng nể mặt Vương Tự Bảo, hắn vẫn rất thân hiện chắp tay nói: "Hoàng biểu cữu!"

Đây là gọi theo cách gọi của Vương Tự Bảo.
Hắn cũng nhập gia tùy tục quá rồi!

Nhưng mà Vĩnh Thịnh đế vẫn rất thân thiết trả lời: "Khê ca nhi đi đường vất vả rồi, nhanh!" Vĩnh Thịnh đế vốn đã sai người chuẩn bị riêng ghế ngồi cho Chu Lâm Khê và Nam Phong Dực lát nữa sẽ tới. Nhưng lại thấy thằng nhãi này đã ngựa quen đường cũ cầm tay vị hôn thê nhà mình, ngồi bên cạnh Vương Tự Bảo, đành phải thu hồi cánh tay đã đưa ra, ngượng ngùng nói: "Ngươi tự nhiên vậy là tốt, dù sao ngươi cũng quen thuộc hơn so với những người khác."

Đám đại thần ở Thiều Quốc biết vị hôn thê của Thiều Quận vương là người Ung Quốc, nhưng không ngờ Thiều Quận vương lại quen thuộc với đám người Ung Quốc này đến vậy.

Điều này chủ yếu là do những người này không hề biết, Chu Lâm Khê bên ngoài tuyên bố đi Y Tiên Cốc dưỡng bệnh nhưng trên thực tế mấy năm nay đều ở Đại Ung, hơn nữa còn từng sống nhiều năm ở nhà nhạc phụ của mình.
Lễ bộ Thị lang Thiệu quốc dẫn theo một hàng quan viên bái kiến Vĩnh Thịnh đế theo nghi thức ngoại giao xong, cao giọng tuyên bố mục đích đến đây lần này: "Hoàng đế bệ hạ Ung Quốc, hôm nay chúng ta đến đây là phụng chỉ của Hoàng đế Thiệu Quốc và Nhϊếp Chính vương thiên tuế, đến chính thức cầu thân Trấn Quốc Công chúa của Hòa Thuận Hầu phủ Ung Quốc!"

"Chậm đã!" Lễ bộ Thị lang của Thiều Quốc còn chưa nói xong đã bị một người thô lỗ cắt ngang.

Tất cả mọi người quay đầu lại nghển cổ nhìn về phía cổng đại điện.