Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 118: Bánh bao



Từ xa Tưởng Thái hậu trông thấy cảnh tượng như vậy.

Tiểu nha đầu này không biết giống ai mà mặt lại dày hơn người bình thường.

Tưởng Thái hậu mỉm cười lắc đầu.

"Cô ngoại tổ mẫu". Sau khi vùng vẫy trong lòng Lâm Khê muốn xuống đất mà không được, Vương Tự Bảo không thể làm gì khác hơn là giữ nguyên tư thế đó để chào hỏi Tưởng Thái hậu.

"Thỉnh an cô ngoại tổ mẫu. Tiểu tử hiện tại không tiện hành lễ với người, đợi lát nữa sẽ lại qua thỉnh an người." Theo lý mà nói, Lâm Khê là con nuôi của Nhàn Vương, cậu nên gọi Tưởng Thái hậu là Hoàng tổ mẫu. Thế nhưng cậu lại gọi theo Vương Tự Bảo.

Chủ yếu là bởi cậu coi Đại Ung là nhà mẹ đẻ của vị tiểu hôn thê nhà mình. Mọi người cũng không uốn nắn mà tất cả đều tùy theo ý Lâm Khê.

Bế Bảo Muội gọi là không tiện? Tưởng Thái hậu buồn cười nhìn Lâm Khê.
Đây cũng là một người da mặt dày, hai người này thật đúng là một đôi trời sinh.

Cuối cùng thấy Lâm Khê chẳng có chút dấu hiệu ngượng ngùng nào, bà khoát tay nói: "Đi nhanh đi, lát nữa cũng không cần qua đây làm phiền ta. Ai gia cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vậy tiểu từ bèn cung kính không bằng tuân lệnh. Cô ngoại tổ mẫu đi thong thả." Giọng nói tùy ý này, căn bản cũng không giống như đang đối diện với Thái hậu một nước.

Vương Tự Bảo nghĩ đến Lâm Khê mang nấm hương tới, vội vàng dặn dò Tưởng Thái hậu: "Cô ngoại tổ mẫu, người mau gọi người đem nấm hương Lâm Khê mang tới rửa đi rửa lại nhiều lần, tẩy sạch muối dính ở phía trên, sau đó lại dùng nước sạch ngâm một khoảng thời gian. Đợi lát nữa con sẽ đích thân ra tay, gói bánh bao nhân nấm hương cho người và Hoàng biểu cữu."
"Được, được, được." Tưởng Thái hậu vội đáp.

"Cô ngoại tổ mẫu, người đi nghỉ một lát trước đi, đợi sau khi nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng ăn bánh bao."

Tưởng Thái hậu cười híp mắt bảo: "Mau đi đi, đợi thêm lát nữa Khê ca nhi không bế nổi con nữa đâu."

Tiểu quỷ dài dòng này.

"Không bế được cũng phải bế." Vương Tự Bảo nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Lâm Khê hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Vương Tự Bảo, nói nhỏ: "Muội yên tâm, ta có thể bế được muội mãi."

Tưởng Thái hậu cười híp mắt nhìn Vương Tự Bảo bị Lâm Khê bế đi.

Vào đến tẩm điện, Lâm Khê ra chỉ thị: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Vâng." Đám người Mỹ Cảnh nối đuôi nhau ra ngoài.

Lâm Khê dịu dàng đặt Vương Tự Bảo lên giường, lại cẩn thận cởϊ áσ ngoài và giày của cô ra, sau đó thu dọn áo khoác của mình rồi cởi giày, xoay người lên giường. Tiếp đó cậu ôm Vương Tự Bảo vào trong lòng. Chỉ mới một ngày một đêm không gặp mà cậu đã nhớ cô đến thế, không biết sau này khi phải chia xa một thời gian dài, cậu làm sao chịu nổi đây.
"Buồn ngủ rồi, ngủ một lát đã."

"Được." Vương Tự Bảo tìm một tư thế thoải mái trong lòng Lâm Khê, ôm lấy cậu bắt đầu ngủ bù.

Đợi đến khi nghe được tiếng thở đều của Vương Tự Bảo, Lâm Khê mở hai mắt ra, hôn Vương Tự Bảo một cái, rồi mới hài lòng ôm cô ngủ tiếp.

Bởi vì còn việc phải làm, nên Vương Tự Bảo không ngủ lâu lắm.

Khi tỉnh lại, cô thấy Lâm Khê vẫn còn ngủ say, bèn cẩn thận tách ra, không ngờ lại bị Lâm Khê ôm chặt hơn. Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng của cậu.

Vương Tự Bảo ghé vào tai Lâm Khê dịu dàng nói: "Lâm Khê, ta phải đi gói bánh bao. Đợi lát nữa chờ huynh tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ cùng ăn."

Lâm Khê "ừm" một tiếng, buông lỏng tay ra.

Vương Tự Bảo hôn một cái trên gò má Lâm Khê, sau đó đứng dậy xuống giường.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vương Tự Bảo mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt, rồi đi tới ngự thiện phòng của Ung Từ Cung.
Mặc dù cô không ở trong cung, nhưng một năm bốn mùa, các công chúa có phục sức gì, cô cũng sẽ có cái đó. Hơn nữa mỗi lần phục sức mới được đưa vào trong cung, đều phải đưa đến Ung Từ Cung để Tưởng Thái hậu lựa chọn cho cô trước, sau đó số còn lại mới phân phát xuống.

Trong những thứ phục sức được chọn này, nếu có món nào thích hợp mặc bên ngoài cung thì sẽ đưa đến Hòa Thuận Hầu phủ. Nếu như không thích hợp, ví dụ như những cung trang này, thì tất cả đều được để lại trong tẩm điện của Vương Tự Bảo ở Ung Từ Cung, đợi lúc cô tiến cung thì mặc.

Sau khi tới ngự thiện phòng của Ung Từ Cung, các đầu bếp nữ bên trong vội vàng tiến lên hành lễ.

"Thỉnh an Bảo Quận chúa nương nương."

Vương Tự Bảo đứng tại chỗ, vô cùng cao quý khoát tay nói: "Đều đứng lên cả đi. Sắc trời bên ngoài không còn sớm, chắc hẳn Hoàng biểu cữu cũng đói bụng rồi. Chúng ta mau chóng bắt tay vào làm, tranh thủ làm xong trước giờ ăn trưa."
"Vâng."

Nói là Vương Tự Bảo tự mình ra tay, nhưng trên thực tế phần lớn đều là Vương Tự Bảo chỉ huy, còn các đầu bếp nữ dựa theo yêu cầu của cô mà làm.

Nhưng để bày tỏ thành ý của mình, Vương Tự Bảo cũng tự mình gói mười mấy cái bánh bao. Mặc dù không đẹp như của các đầu bếp nữ, nhưng cũng không tệ lắm.

Đây là kết quả do Tưởng thị đào tạo trong hơn nửa năm qua.

Theo Tưởng thị thấy, tiểu nữ nhi nhà mình không cần tự mình vào bếp xào đồ ăn, thế nhưng trình tự cụ thể vẫn nên biết. Về phần bánh ngọt, dù không cần dính khói bếp nhưng lại là thứ có thể thể hiện thành ý, bà cho rằng đây là kỹ năng cần thiết để lấy lòng phu quân nhà mình.

Vì vậy, mặc dù bà không cần Vương Tự Bảo phải quá xuất sắc ở mặt này, nhưng nhất định phải có mấy chiêu thức sở trường để sử dụng mới được.
Lâm Khê rất thích ăn các loại bánh bao, bánh chẻo có nhân, Vương Tự Bảo bèn tốn rất nhiều công sức để học. Hiện tại đã sắp tốt nghiệp được rồi.

Chờ bánh bao vào lồng hấp, Vương Tự Bảo sai người hầm vài nồi cháo gạo thơm ngon dinh dưỡng, lại sai người nấu vài nồi trứng gà và trứng muối.

Tiếp đó, cô chỉ huy những người này cắt mấy miếng dưa muối nhỏ.

truyendkm.com

Trứng muối và dưa muối nhỏ đều từ thôn trang của Vương Tự Bảo, trước đó vài ngày cô đã bảo người đưa vào trong hoàng cung để Tưởng Thái hậu được nếm thức ăn tươi ngon.

Bình thường Tưởng Thái hậu ăn nhiều đồ ăn cầu kỳ, tinh tế, khó có được một lần ăn thức ăn bình dân của nhà nông, sau khi ăn xong cảm thấy vô cùng ngon miệng. Sau đó, nhất là lúc ăn sáng, bà sẽ bảo người chuẩn bị những món đó.
Vì vậy, thời điểm tiến cung lần này, Vương Tự Bảo lại mang một ít tới.

Bên phía Quỳnh Lâm Điện, cảnh các tú tài vò đầu bứt tai mà Thượng thư sáu bộ muốn trông thấy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Những thí sinh này vốn đang vô cùng tự tin đối với kỳ thi Đình, nhưng sau khi thấy đề thi, lại phát hiện đề thi lần này vậy mà hoàn toàn không giống với đề thi mình tưởng tượng.

Vương Dụ Tuần lúc đầu cũng kinh ngạc, nhưng dù sao hắn cũng có kiến thức, nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lúc nghe thấy phụ thân mình được phong làm Đại học sĩ nhất phẩm, trong lòng hắn cũng vui vẻ không thôi. Hiện tại đại phòng nhà hắn chỉ còn chờ hắn nữa thôi.

Đại ca nhà mình đã là tướng quân tứ phẩm đi Phụng Bắc, Nhị ca chẳng những có chức quan nhàn tản chính lục phẩm, còn bí mật thay Hoàng đế làm việc, tương lai còn sẽ trở thành người thừa kế Hầu phủ. Em gái bảo bối nhà mình bây giờ đã có thân phận Quận chúa nhị phẩm, sau khi hòa thân, thân phận của cô sẽ cao hơn.
Chỉ có hắn cần phải dốc sức cố gắng.

Nếu đã lựa chọn con đường gian khổ nhất này, vậy thì hắn chỉ có thể không oán không hối hận tiếp tục đi tới đích. Lần khoa cử này chỉ là bắt đầu mà thôi, con đường phía trước còn dài lắm.

Lần này có phụ thân và em gái bảo bối nhà mình giúp đỡ, nếu hắn không trở thành Trạng nguyên thì sẽ có lỗi với lần thiên thời, địa lợi và nhân hòa này.

Những đề thi này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản. Chỉ phụ thuộc vào tích lũy lúc bình thường và sự mẫn cảm với các sự kiện thôi.

Vương Dụ Trạch tự cho rằng, bất kể là tích lũy thông thường hay là giác ngộ chính trị như em gái bảo bối nhà mình nói thì năng lực của hắn cũng không tệ. Vì vậy hắn hoàn toàn thả lỏng, an tâm giải bài thi.

Đợi sau khi đọc xong tất cả các đề bài một lần, hắn lựa chọn trong đó mấy câu rồi bắt đầu trả lời.
Gần sát buổi trưa, các thí sinh tập trung giải bài, vì vậy không thấy đói. Một vài đại thần không có việc gì, đến đây quan sát đã sớm cảm thấy bụng ục ục. Nhất là một đám võ tướng, bình thường ăn nhiều, đương nhiên sẽ nhanh đói.

Thế nhưng xưa nay khi thi Đình, thời điểm làm bài thi thí sinh không được phép ăn uống.

Những người còn lại cũng phải làm theo quy định, ngay cả Hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Vĩnh Thịnh đế ngồi trên long ỷ cũng cực kỳ đói. Thế nhưng một người vừa được gọi là minh quân như ông sao có thể vì ham muốn ăn uống của mình mà phá hủy hình tượng vừa mới xây dựng chứ?

Không có cách nào, chỉ có thể nhịn thôi.

Nhưng mà vẫn rất đói!

Không thể ăn, vậy thì uống ít nước cũng được phải không. Vì vậy đế vương ngồi trên long ỷ dựa vào nước trà để lót dạ.
Thế nhưng uống nhiều nước thì không chỉ khó chịu, mà còn phải đi ngoài nữa.

Cuối cùng sau khi đi ngoài một lần, Vĩnh Thịnh đế bèn ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi trên long ỷ để giảm thiểu chuyện tiêu hao năng lượng.

Lúc bụng của Vĩnh Thịnh đế đang kêu ùng ục liên hồi, Đức Thọ ghé vào bên tai của ông nói mấy câu, khiến Vĩnh Thịnh đế vui mừng đến mức khóe miệng nhướng lên.

Tiếp đó ông đứng lên dặn dò Đức Thọ: "Nhanh, nhanh, cùng trẫm tới phía sau."

Vẫn là Bảo Muội tốt! Giữa trưa còn biết lo lắng cho Hoàng biểu cữu là mình, đưa đồ ăn tới. Hơn nữa người ta còn nghĩ xong biện pháp rồi.

"Bệ hạ, Bảo Quận chúa tự tay gói bánh bao đưa tới cho ngài. Bảo Quận chúa người ta nói, bệ hạ đến phía sau ăn, người khác sẽ tưởng rằng ngài đi thay y phục, sẽ không nói gì cả." Đức Thọ vừa mới báo cáo như vậy với Vĩnh Thịnh đế.
Khi tới phía sau, Vĩnh Thịnh đế đã thấy trên long án bày xong một khay bánh bao nóng hổi, một chén cháo toả mùi thơm bốn phía, một quả trứng muối từ chính giữa cắt ra làm hai phần, một quả trứng gà bình thường và bốn đĩa dưa muối nhỏ xanh biếc ướŧ áŧ.

Quả thực muốn bảo người ta không vui vẻ cũng khó đó!

Vĩnh Thịnh đế vội vội vàng vàng đi tới phía sau long án ngồi xuống. Có nội thị tiến lên hầu hạ ông rửa tay, súc miệng.

Thấy Vĩnh Thịnh đế đã cầm đũa lên, Đức Thọ vội vàng tiến lên định dùng ngân châm thử độc.

Vĩnh Thịnh đế vội vàng khoát tay nói: "Không cần.", sau đó liền há to miệng ăn.

Ông rất tín nhiệm Vương Tự Bảo, căn bản không nghi ngờ Vương Tự Bảo sẽ hạ độc trong thức ăn.

Con người ta lúc đói bụng ăn thứ gì cũng cảm thấy ngon. Huống hồ đây là lần đầu tiên Vĩnh Thịnh đế ăn loại bánh bao làm từ nấm hương này. Hơn nữa mấy cái bánh bao này còn là do cháu gái nhà mình tự tay làm, Vĩnh Thịnh đế thấy vô cùng thơm ngon.
Bởi vì thời gian cấp bách, nên kể từ khi lên ngôi, đây là bữa ăn chóng vánh nhất của Vĩnh Thịnh đế. Sau khi ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn, ông vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Đức Thọ đang ở bên cạnh nhìn chỉ biết nuốt nước bọt.

Bệ hạ à, lão nô cũng đói bụng mà! Ngài chỉ lo ăn như vậy, thật sự ổn sao?