Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 117: Thăng chức



Tại sao lại có nhiều đề thi như vậy?

Hơn nữa những đề thi này còn không phải là nội dung trong "Tứ thư ngũ kinh", sao lại giống những đề tài tương đối nan giải hoặc là phải tranh luận không ngớt trên triều đình gần đây vậy?

Cái này, rốt cuộc Hoàng đế đang muốn làm gì vậy?

Vĩnh Thịnh đế nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tất cả mọi người thì thầm đắc ý. Ông gọi Vương Tử Nghĩa vốn không nên vào triều nay lại đứng ở hàng đầu: "Hoà Thuận Hầu Thế tử Vương Tử Nghĩa ra khỏi hàng."

Nghe thấy Vĩnh Thịnh đế cho gọi, Vương Tử Nghĩa vội vàng đi đến giữa đại điện cúi lạy.

"Có vi thần."

Vĩnh Thịnh đế nhìn về phía mọi người đang ngồi, trịnh trọng tuyên bố: "Lần cải cách thi Đình này Vương Tử Nghĩa Vương ái khanh có công lớn, vì thế Trẫm đặc biệt gia phong Hòa Thuận Hầu Thế tử Vương Tử Nghĩa làm Đại học sĩ chính nhất phẩm, chủ quản khoa khảo. Hy vọng khanh không phụ lòng phó thác của Trẫm, duy trì thái độ làm việc công bằng, công chính, trả lại cho thiên hạ một kỳ khoa cử trong sạch."
"Tạ chủ long ân! Thần nhất định không phụ sự phó thác của Ngô hoàng, duy trì thái độ làm việc công bằng, công chính, trả lại cho thiên hạ một kỳ khoa cử trong sạch." Trong lòng Vương Tử Nghĩa cũng hết sức kích động.

Từ chỗ tiểu nữ nhi nhà mình, ông đã biết có thể mình sắp nhận được công vụ thật sự, nhưng không ngờ lại lập tức quyết định hàm nhất phẩm. Thăng liền hai cấp so với tước vị Hầu Thế tử nhị phẩm của mình. (Trên chính nhị phẩm còn có nhất phẩm, rồi mới đến chính nhất phẩm)

Thực ra lần này nếu không phải Vương Tự Bảo sục sôi nhiệt huyết nói chuyện cải cách thi Đình với Vĩnh Thịnh đế, nếu không phải Vương Tự Bảo xác định Vĩnh Thịnh đế là minh quân, thì ban đầu Vĩnh Thịnh đế chỉ muốn cho Vương Tử Nghĩa một chức vụ Học chính chính nhị phẩm mà thôi.
Bây giờ thứ nhất là ông đang rất vui vẻ, thứ hai là Vương Tử Nghĩa nương theo tiểu nữ nhi nhà mình đưa ra cải cách thi Đình, vì vậy, Vĩnh Thịnh đế bèn quyết định thăng chức cho Vương Tử Nghĩa, ban cho ông chức vị Đại học sĩ chính nhất phẩm.

Mới bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi đã lên làm quan to nhất phẩm, từ xưa đến nay không có mấy người. Vương Tử Nghĩa lần này xem như một bước lên trời.

Vĩnh Thịnh đế vui mừng gật đầu nói: "Tốt, cuộc thi này ta để Vương ái khanh tuyên bố quy tắc thi Đình và tuyển chọn."

"Thần tuân chỉ." Sau khi dập đầu, Vương Tử Nghĩa đứng dậy.

Ông hướng về phía các thí sinh cất cao giọng nói: "Trên cơ bản tổng cộng có mười đề thi. Các ngươi không cần phải trả lời tất cả mười đề thi này mà chỉ cần tiến hành trả lời những đề bài mình cảm thấy hứng thú và tương đối am hiểu là được. Lần kiểm tra này không đánh giá chiến thắng dựa vào số lượng, mà dựa vào nội hàm và cách nhìn trong bài luận của các ngươi. Hơn nữa không phải tất cả câu hỏi đều có thể dùng đúng sai để luận bàn, vì vậy các ngươi không phải sợ mình trả lời sai, chỉ cần lúc giải bài cố gắng hết sức làm sáng tỏ rõ ràng quan điểm của mình là được. Thời gian làm bài thi là năm canh giờ. Bây giờ bắt đầu trả lời câu hỏi. Ngoài ra trong khoảng thời gian này, người nào muốn xuất cung, xin giơ bảng ra hiệu. Đã nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi." Các thí sinh cùng lên tiếng trả lời.

"Cheng", một tiếng chiêng vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Vương Tử Nghĩa sợ những thí sinh phía sau không thấy rõ bảng câu hỏi, bèn đặc biệt đề nghị Vĩnh Thịnh đế viết nhiều hơn vài tấm, đặt rải rác giữa các thí sinh. Hành động nhân văn này đã giúp Vĩnh Thịnh đế và Vương Tử Nghĩa nhận được thêm sự khen ngợi từ các thí sinh.

Với đề bài lần này không chỉ các thí sinh cảm thấy mới mẻ, mà ngay cả các vị đại thần cũng đều hứng thú bắt đầu tự mình trả lời câu hỏi ở bên dưới.

Vĩnh Thịnh đế nhìn thấy cảnh này thì lại càng kích động hơn. Ông dứt khoát bảo quan viên Lễ bộ cho các đại thần muốn giải bài một tờ giấy thi, để bọn họ trả lời từng câu ở phía trên.

Để cổ vũ bọn họ trả lời đề thi, cũng để khảo sát xem trong những người này có ai ngọa hổ tàng long hay không, Vĩnh Thịnh đế lại tung ra một khoản tiền thưởng cực lớn: "Các vị ái khanh, nếu có ai trả lời tốt trẫm sẽ khen thưởng, thậm chí còn có khả năng thuyên chuyển chức vụ và lên chức. Thời gian khảo hạch của các khanh cũng quy định là năm canh giờ đi."
Những người vẫn khổ sở vì không thể lên chức, lại bị cấp trên chèn ép trong thời gian dài, nghe xong lời nói của Vĩnh Thịnh đế thì nóng lòng muốn thử.

Cuối cùng Vương Tử Nghĩa đề nghị mở cửa bên cạnh điện ra, để đại thần tham gia khảo hạch và cống sĩ khóa này cùng tiến hành kiểm tra đánh giá như nhau.

Mặc dù lần khảo hạch này của các đại thần vô cùng ngẫu nhiên, nhưng từ đó càng có thể nhìn ra tài nghệ thật sự của những đại thần này.

Với tư cách là một cuộc thi nghiên cứu khoa học đặc biệt, cuộc thi khóa này sẽ được ghi lại trong sử sách, hơn nữa còn trở thành một đề tài thảo luận được quan tâm của đời sau.

Vương Tự Bảo trong hậu cung vẫn tương đối có lòng tin với năng lực của Tam ca nhà mình. Nhất là phong cách giảng giải của Vương Tử Nghĩa khá phong phú, phóng khoáng. Vương Dụ Phổ, Vương Dụ Tuần và một vài đường huynh đệ khác nếu như có thời gian cũng sẽ cùng họ nghe giảng.
Lúc này Vương Tự Bảo đang vừa ăn vừa tán gẫu cùng Tưởng Thái hậu.

"Bảo Muội à, lần này cha con có thể thăng chức làm Đại học sĩ nhất phẩm chính là dính ánh sáng của con đấy." Tưởng Thái hậu nói xong, vui mừng ôm Vương Tự Bảo vào trong lòng mình.

"Cô ngoại tổ mẫu, những lời này của người nói sai rồi. Con là học trò do cha con đích thân dạy dỗ, những thứ con nói đều là cha con dạy con. Vì vậy, vẫn là cha con lợi hại nhất." Vương Tự Bảo đẩy tất cả công lao cho Vương Tử Nghĩa. Hơn nữa, một nữ hài tử như cô cần những công lao này có ích lợi gì?

Lúc nghe phụ thân mình trở thành quan to nhất phẩm, Vương Tự Bảo vừa giật mình vừa kiêu ngạo, ngoài ra còn có một xíu đắc ý.

Nước lên thì thuyền lên, cô đã trở thành con gái của quan đứng đầu hàm nhất phẩm.

"Đúng vậy, vẫn là cha con lợi hại." Tưởng Thái hậu nói xong, vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của Vương Tự Bảo.
"Cô ngoại tổ mẫu, người nói xem sau khi nghe được tin tức này, liệu mẫu thân con có sướng đến phát điên hay không? Bà sẽ được thăng lên làm nhất phẩm theo cha con rồi." Cái này gọi là vợ con hưởng đặc quyền, sau khi Vương Tử Nghĩa thăng chức, Tưởng thị tự nhiên cũng lên chức theo.

"Mẫu thân con cũng là một người có phúc. Chẳng qua phúc khí này vẫn là sau khi có con mới có."

Ban đầu tình cảm phu thê của Tưởng thị và Vương Tử Nghĩa không được tính là tốt. Hết thảy đều là sau khi có Vương Tự Bảo, hai người mới trở nên càng ngày càng tốt hơn.

Bây giờ đối với Tưởng thị, phu thê ân ái, con cái đều xuất chúng không nói, trượng phu lại từ một người bị người ta cho là tầm thường không có chí tiến thủ, nhảy vọt thành quan đứng đầu hàm nhất phẩm trong triều.

Thử hỏi, hiện tại còn có ai hạnh phúc hơn bà nữa không?
Vương Tự Bảo làm nũng nói: "Không phải vì con đâu. Chúng con đều là bởi có cô ngoại tổ mẫu che chở nên mới càng ngày càng tốt." Sau khi nói xong, cô nằm úp sấp trong lòng Tưởng Thái hậu.

Những lời cô nói đều là sự thật. Nếu không có Tưởng Thái hậu, nhất định sẽ không có Vương Tự Bảo và Hòa Thuận Hầu phủ ngày hôm nay.

"Ồ? Cuối cùng mọi chuyện lại thành công lao của bà lão này rồi." Tưởng Thái hậu nói xong bèn bắt đầu cười ha hả.

"Đó là chuyện đương nhiên rồi." Vương Tự Bảo nói xong câu này, nằm sấp trong lòng Tưởng Thái hậu, nũng nịu nói: "Cô ngoại tổ mẫu, con nhớ Tiểu Thiểm của con rồi. Lần này vào cung con không đem nó vào theo."

"Chỉ là nhớ con chồn nhỏ kia sao? Chẳng lẽ không nhớ người tặng con chồn nhỏ hả?" Tưởng Thái hậu cố ý trêu ghẹo nói. Tối qua, sau khi nghe nói không thể về nhà trong mấy ngày, tiểu nha đầu này đã bắt đầu tỏ ra uể oải.
Cô nói nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, nhớ tổ phụ, nhớ tổ mẫu, nhớ các ca ca tẩu tẩu còn có điệt tử, bây giờ còn nói nhớ con chồn nhỏ. Duy chỉ không nghe cô nói nhớ Khê ca nhi.

Nhưng người bị xem nhẹ này, mới chính là người được nhớ thương nhất.

Sau khi đứa nhỏ này đính hôn với Khê ca nhi, hai đứa chưa từng xa nhau bao giờ. Bây giờ có lẽ là cô nhớ cậu bé kia rồi.

"Cô ngoại tổ mẫu bảo Khê ca nhi đưa chồn nhỏ tới đây là được rồi."

Vương Tự Bảo nghe thấy bèn vui vẻ ngồi thẳng người dậy, kéo cánh tay Tưởng Thái hậu, ra sức lắc lắc: "Cô ngoại tổ mẫu là tuyệt nhất. Người tốt nhất là phái người bảo Lâm Khê đưa cả nấm hương qua đây. Đợi lát nữa con sẽ đích thân làm bánh bao nhân nấm hương cho người và Hoàng biểu cữu. Cuộc thi này phải kéo dài cả một ngày, con phải an ủi Hoàng biểu cữu thật tốt."
Vương Tự Bảo không hề che giấu tâm trạng vui sướng của mình.

Hoàng biểu cữu bảo cô đợi sau khi thi Đình kết thúc mới xuất cung. Nhưng nếu cần phải đợi tới ngày công bố Hoàng bảng thì phải cần tới mười ngày. Nói cách khác, cô sẽ có mười ngày không được thấy Lâm Khê ư? Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Vương Tự Bảo gảy gảy đầu ngón tay của mình, ôi chao mười ngày thật sự rất lâu đó!

Lúc này mới vừa qua một đêm mà cô đã mà bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi. Nếu như là mười ngày thì chắc cô không chịu nổi mất, cũng may mọi việc đều đã có cô ngoại tổ mẫu.

Lâm Khê lại càng vì nhớ nhung Vương Tự Bảo mà một đêm không ngủ.

Vì không ngủ được nên cậu đứng dậy đi tìm nhóm ám vệ Bảo Châu Viện kia luyện tập.

Thông thường ba, bốn ám vệ căn bản không phải là đối thủ của cậu. Vương Tử Nghĩa bèn sắp xếp một tổ ám vệ bên ngoài Bảo Châu Viện, thay phiên thực hiện nhiệm vụ cùng tổ ám vệ trước kia.
Khi nhận được ý chỉ của Tưởng Thái hậu, khóe miệng Lâm Khê vô thức cong lên, cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tiểu nha đầu cũng nhớ cậu đấy.

Cậu chào hỏi nhạc mẫu, xách lồng sắt của Tiểu Thiểm, bảo Quyển Thư mang theo tất cả nấm hương đã ướp bên trong Bảo Châu Viện, rồi vui sướng vào cung gặp vị tiểu hôn thê nhà mình.

Khi cậu tới hoàng cung, Tưởng Thái hậu phái người đón Lâm Khê vào cung. Đồng thời cũng bố trí xe ngựa đưa nấm hương Lâm Khê mang tới về Ung Từ Cung.

Còn chưa tới Ung Từ Cung, Tiểu Thiểm đã kích động huơ tay múa chân trong lồng, nó cảm nhận được chủ nhân nhà mình đang ở gần đây, sắp sửa được nhìn thấy chủ nhân thân thiết nhà mình rồi.

Lâm Khê nhìn thoáng qua Tiểu Thiểm với ánh mắt ghét bỏ. Lúc ở cùng Tiểu Điện, nó chưa từng vui vẻ như vậy.
Ai nói một đực một cái thì chính là một đôi vậy? Tiểu Điện nhất định là huynh đệ ruột của nhóc này.

Vừa vào tẩm cung Ung Từ Cung, cậu đã thấy Vương Tự Bảo đang nôn nóng đứng chờ ở cửa.

"Bảo Muội." Lâm Khê gọi từ xa.

Sau khi trông thấy Lâm Khê, Vương Tự Bảo rảo bước rồi nhào vào trong lòng cậu: "Lâm Khê, ta rất nhớ huynh."

Lâm Khê dứt khoát vứt cả Tiểu Thiểm và lồng sắt về phía Mỹ Cảnh đứng sau lưng Vương Tự Bảo, sau đó dùng một tay ôm chặt lấy cô, tì cằm lên đỉnh đầu Vương Tự Bảo líu ríu nói: "Ta cũng nhớ muội."

Rất nhớ, rất nhớ!

Lâm Khê nói xong câu này thì không thèm quan tâm chuyện gì nữa, bế Vương Tự Bảo lên theo kiểu công chúa, đi vào trong tẩm điện của cô ở Ung Từ Cung.

Hai tay Vương Tự Bảo ôm lấy cổ Lâm Khê, kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực cậu, cảm nhận tiếng nhịp tim của cậu, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.