Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 119: Điểm tâm



Dù tức giận nhưng cái gì nên nói Đức Thọ vẫn phải nói.

"Bệ hạ, Bảo Quận chúa đã nói Đại học sĩ Vương đại nhân có bệnh rất sợ đói, một khi đã đói thì sẽ bị chóng mặt. Lúc nữa nếu đói quá mà ngất ở trên đại điện thì không hay. Ngài xem có nên để Vương đại nhân qua đây nghỉ ngơi một lúc không?

Bảo Quận chúa, cái bệnh này ai mà chẳng có cơ chứ? Người nói thế chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?

Vĩnh Thịnh đế đang hài lòng nên Vương Tự Bảo nói cái gì đương nhiên chính là cái đó.

Ông vừa đi về đại điện vừa vui vẻ nói: "Chuẩn".

Khi Vĩnh Thịnh đế ngồi lại trên long ỷ, tiểu thái giám bên dưới lén lút đưa cho Đức Thọ một túi giấy, ngoài ra còn có thêm một quả trứng gà nóng hổi.

Việc này khiến Đức Thọ cảm động đến mức sắp rơi nước mắt.

Bảo Quận chúa thật tốt, vậy mà lại nhớ đến lão nô.
Sau khi chào thái giám bên dưới, Đức Thọ vội vàng tìm một chỗ, rót nước trà, ăn hết hai cái bánh bao lớn và một quả trứng.

Khi trở lại đại điện, ông càng nhìn cảnh múa bút thành văn của Vương Tứ công tử càng cảm thấy vừa mắt.

Bỗng nhiên một tên tiểu thái giám thông báo với Vương Tử Nghĩa rằng Vĩnh Thịnh đế bảo ông ra ngoài một chuyến.

Ông nhìn về phía Vĩnh Thịnh đế, thấy Vĩnh Thịnh đế nhìn mình mỉm cười gật đầu, liền biết lời tên tiểu thái giám này là thật, không phải đang lừa mình. Ông bèn đứng dậy, đi theo tiểu thái giám ra khỏi đại điện.

Vừa mới ra khỏi đại điện ông đã nghe tiểu thái giám kia nói: "Vừa nãy Bảo Quận chúa phải người đến nói với bệ hạ là Vương đại nhân không thể chịu đói, một khi bị đói sẽ ngất, lát nữa nếu như vì đói mà ngất ở đại điện thì không hay. Cho nên bệ hạ mới phái nô tài đến mời ngài lui ra sau nghỉ ngơi một chút."
Khi thấy một bàn đầy thức ăn, Vương Tử Nghĩa vừa xúc động vừa vui mừng.

Thấm thoắt, con gái đã trưởng thành, hiểu chuyện, giờ cũng đã biết thương phụ thân rồi.

May mà con gái nhà mình thông minh, nghĩ ra cái lý do không thể từ chối như vậy.

Vương Tử Nghĩa ngồi xuống, rửa tay, súc miệng, rồi cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.

Tiểu thái giám lại nói: "Vương đại nhân, những cái bánh bao này đều là do Bảo Quận chúa đích thân làm đấy ạ."

Vương Tử Nghĩa nghe xong thì không nói gì, khóe miệng vương ý cười, ăn chậm hơn, quý trọng như thể thứ đang ăn là mỹ vị nhân gian.

Hai khắc sau ông trở lại đại điện, vẻ mặt bình tĩnh, không hề giống người vừa mới đi ăn vụng về một chút nào.

Vương Tự Bảo thương phụ thân mình thì đương nhiên cũng sẽ thương anh trai nhà mình.

Không lâu sau, Vĩnh Thịnh đế lại nhận được một tờ giấy. Ngài mở giấy ra xem, nét chữ tú lệ trên giấy thật quen thuộc.
Hoàng biểu cữu, con có gọi người luộc cho mỗi thí sinh hai quả trứng gà. Là một đế vương nhân từ sao người có thể nhẫn tâm nhìn các thí sinh chịu đói cơ chứ? Ngài hãy lấy danh nghĩa của mình ban cho bọn họ đi ạ.

Cuối tờ giấy cô còn vẽ một hình mặt cười nghịch ngợm.

Vĩnh Thịnh đế xem xong thì rất vui vẻ. Nha đầu này thật biết giúp ngài mua chuộc lòng người.

Thế là ngài lớn tiếng phân phó: "Đức Thọ, lúc này chắc các vị thí sinh đều đã đói rồi, gọi người đưa ít bánh đến cho mọi người ăn, ngoài ra cho thêm bọn họ mỗi người hai quả trứng gà. Đúng rồi, gọi người chuẩn bị ít nước nóng cho bọn họ uống nữa."

Vĩnh Thịnh đế vuốt chòm râu dưới cằm, đắc ý nghĩ: Mình làm thế này sẽ càng giống người nhân từ hơn đúng không.

Hai trăm thí sinh tham gia kỳ thi bên dưới nghe lời Vĩnh Thịnh đế xong, ai nấy đều kích động không thôi.
Thật là một vị Hoàng đế tốt, biết quan tâm người khác.

Khi các thí sinh bắt đầu dùng bữa, các đại thần ngồi hai bên nhìn mà liên tục nuốt nước miếng.

Ức hϊếp người đến thế là cùng, chỉ để bọn họ nhìn mà không chia cho bọn họ một ít ăn.

Chờ đã, cái thứ Vương Dụ Tuần đang ăn đó cũng gọi là bánh sao?

Sao nhìn giống bánh bao nóng hổi vậy.

Còn có, trong cái cốc trúc hắn đang cầm đó chẳng lẽ thật sự là nước sao?

Nhìn thế nào cũng giống như cháo gạo nếp vậy.

Với lại trên bàn hắn ngoài trứng gà ra, sao lại còn thêm hai đĩa dưa muối?

Thật vô lý, sao lại đối xử khác biệt như vậy?

Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ chính là tức chết người không đền mạng trong truyền thuyết đây sao?

Vương Dụ Tuần mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao khi nội thị phát thức ăn cho hắn, tên tiểu thái giám kia cũng nói rồi: "Đây là thức ăn Bảo Quận chúa chuẩn bị riêng cho Tứ công tử. Bánh bao này là đích thân Bảo Quận chúa làm, để ngài ăn no, nghỉ ngơi dưỡng sức xong rồi lại tiếp tục làm bài cho tốt."
Vương Dụ Tuần húp cháo, ăn bánh bao và trứng gà, dưa muối, vô cùng ngon miệng.

Người này chẳng những đẹp trai, mà đến ngay cả việc ăn cơm cũng khiến người ta cảm thấy như đang thưởng thức cảnh đẹp ý vui. Cánh tay đó cất lên, cần bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã, khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Đương nhiên cái khiến người ta ngưỡng mộ hơn chính là đồ ăn của hắn.

Vĩnh Thịnh đế nhìn các thí sinh ăn thì cũng thấy đói. Nghĩ kỹ thì ngài cũng đã dùng bữa được một lúc rồi.

Ngay lúc này, Vĩnh Thọ lại dâng lên một tờ giấy.

Vĩnh Thịnh đế mở ra xem, lại lập tức vui vẻ.

Trên giấy viết:

"Hoàng biểu cữu, nếu các thí sinh đã ăn rồi, các vị đại thần e rằng cũng đói bụng. Cô ngoại tổ mẫu sai người chuẩn bị cho họ một ít trứng gà và bánh ngọt. Ngoài ra, Hoàng đế đã chịu đói cùng mọi người lâu vậy rồi, có phải cũng nên ăn chút điểm tâm lót dạ không? Một người mẹ hiền sao có thể nhẫn tâm nhìn con trai mình đói bụng cơ chứ? Vậy thì là một đứa con trai hiếu thuận, làm sao lại có thể phụ lòng tốt của mẫu thân mình đây? Cho nên đây không thể tính là vi phạm quy định được đúng không ạ?" Đọc truyện tại truyendkm.com
Ngoài ra phần cuối tờ giấy còn viết hai chữ: "Ghi chú".

"Ghi chú: Bình thường ở nhà Vương đại học sĩ cũng rất thích ăn điểm tâm con gái mình làm."

Vĩnh Thịnh đế gấp tờ giấy lại, dặn dò Đức Thọ: "Sai người mang thức ăn lên đây. Ban lệnh, đây là mẫu hậu thưởng cho chư vị ái khanh".

Các vị đại thần đói nguyên buổi sáng thêm cả một buổi trưa sau khi nhận được đồ ăn đều không để ý đến hình tượng nữa mà bắt tay vào ăn. Nghĩ đến đây là bữa ăn ngon nhất tại hoàng cung trong những năm qua, họ càng cảm kích Thái hậu đến rơi nước mắt.

Hoàng Thái hậu nhân từ! Vậy mà vẫn nghĩ đến bọn họ.

Vậy nên khi nhìn Thái tử, mấy vị hoàng tử, Đại học sĩ Châu Tô Bình cùng với một số vị xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ ăn ngon hơn mình, bọn họ cũng không nỡ ghen tị.

Hiện giờ có cái ăn là tốt lắm rồi, đúng là nhờ phước của mấy vị.
Lúc này Vĩnh Thịnh đế nhìn sáu món điểm tâm bày trên bàn liền cảm thấy ngon miệng.

Màu sắc những món điểm tâm này không giống nhau, được làm hết sức tinh xảo, kích thước rất vừa miệng.

Trong đó có màu đỏ của bánh táo, màu vàng của bánh bí đỏ, màu xanh của bánh đậu xanh, màu trắng của bánh hoa quế. Ngoài ra còn có một loại điểm tâm không biết tên, có đậu đỏ được bọc trong gạo nếp, bên ngoài phủ một lớp bột đậu nành, và một cuộn bánh nhỏ bên trong bọc thịt lợn băm nhỏ, nước sốt, hành lá, và khoai tây cuộn mỏng.

Mấy món điểm tâm trước thường thấy ở trong cung, duy chỉ có món điểm tâm này là lần đầu tiên ông nhìn thấy. Có lẽ hai món này là do Bảo Muội tự tay làm.

Vĩnh Thịnh đế đoán đúng rồi.

Những món điểm tâm trước, trừ một món, đúng thật là do Vương Tự Bảo sai đầu bếp làm. Chỉ có điều trong lúc đầu bếp làm, Vương Tự Bảo đặc biệt yêu cầu họ nhất định phải làm điểm tâm thật khéo léo tinh xảo, tốt nhất là vừa một miệng ăn. Như vậy không những đẹp mắt mà còn tiện ăn.
Hiện nay điểm tâm của Hòa Thuận Hầu phủ đều làm kích thước như vậy.

Hai món ăn sau, một món là do Vương Tự Bảo nghĩ đến bánh gạo cuộn bột đậu, món kia là bánh cuộn thịt thái mỏng xào nước tương và khoai tây.

Vĩnh Thịnh đế thích uống trà Vân Vụ, Vương Tự Bảo liền dựa trên sở thích của ngài bảo Đức Thọ mang cho ngài một ấm trà Vân Vụ để uống cùng. Vương Tử Nghĩa thường uống sữa dê nóng, Vương Tự Bảo liền bỏ sữa dê đã nấu xong vào trong túi nước gộp với điểm tâm mang sang.

Vĩnh Thịnh đế không tình nguyện gọi Vương đại học sĩ - người được nhắc đến trong ghi chú, đến bên cạnh.

Ngài còn ra vẻ hào phóng nói: "Vương đại học sĩ, con gái nhà ngươi nói ngươi thích ăn điểm tâm do cô bé làm, ngươi hãy chọn lấy một hai cái đi.

Vương Tử Nghĩa vừa nhìn liền biết hai món kia là do Vương Tự Bảo chuẩn bị. Vì thế hỏi: "Bệ hạ ngài chắc chắn muốn cho vi thần tự chọn?"
Sau khi Vĩnh Thịnh đế gật đầu, Vương Tử Nghĩa vươn tay về phía hai đĩa bánh gạo nếp nhân đậu đỏ tẩm bột đậu nành và bánh cuốn thịt cùng khoai tây, Vĩnh Thịnh đế bất giác "haiz" một tiếng.

Vương Tử Nghĩa cười mỉm, cuối cùng cầm đĩa bánh hoa quế lên.

"Vi thần chọn xong rồi".

Vĩnh Thịnh đế thở hắt ra, duỗi tay đón lấy túi nước chứa sữa dê Đức Thọ dâng qua.

Vĩnh Thịnh đế thấy Vương Tử Nghĩa thức thời như vậy thì vui vẻ, đắc ý cầm một bánh gạo nếp nhân đậu đỏ lên ăn.

"Ồ" hương vị không tồi, ngon thật đấy!

Vương Tử Nghĩa hành lễ nói: "Vi thần cáo lui". Thấy Vĩnh Thịnh đế gật đầu, ông bèn đi về phía chỗ ngồi của mình.

Trên đường về, ông còn cố ý đi qua bàn thi của Vương Dụ Tuần, đưa đĩa bánh hoa quế cho hắn.

Vương Dụ Tuần cầm một cái bánh hoa quế nhét vào miệng, sau đó lại cực kỳ thỏa mãn cầm thêm cái nữa, nhìn Vương Tử Nghĩa gật đầu, ý bảo mình đủ rồi.
Sau khi nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng xuống, Vương Dụ Tuần phải thừa nhận: Ồ, ngon thật, cái này đúng là do Bảo Muội đích thân làm!

Vương Tử Nghĩa quay lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu dùng bữa.

Mùi vị không tồi.

Trong bánh bánh hoa quế có mùi thơm nồng của sữa. Trừ con gái ông ra, người khác không thể làm ra mùi vị này.

Trong tất cả các loại điểm tâm, đây là loại Vương Tự Bảo làm thuần thục nhất, cũng là loại đặc sắc nhất.

Do Hầu phu nhân Lý thị thích ăn bánh hoa quế nên Vương Tự Bảo đã cố ý học để làm cho bà ăn.

Bánh hoa quế bình thường hơi ngọt, tuy rằng ngon, nhưng không phù hợp với người già, người trẻ ăn có khi còn cảm thấy ngấy. Vì vậy, Vương Tự Bảo liền dùng sữa thay nước, giảm bớt lượng đường trong bánh, và cho thêm lòng trắng trứng gà, cuối cùng bỏ vào nồi hấp. Bánh hoa quế làm bằng cách này mùi vị thơm ngát, mềm mịn, mùi vị cực ngon.
Lần đầu nếm bánh hoa quế do Vương Tự Bảo làm, Lý thị đã thích mùi vị này. Vì thế Vương Tự Bảo thường làm cho Lý thị ăn.

Suy nghĩ của những người khác trong Hầu phủ chính là: hiếm khi Bảo Muội làm đồ ăn, thế nào cũng phải nể mặt nếm thử mấy miếng. Huống chi mùi vị đúng là không tồi.

Nhìn hai cha con họ như vậy, trên đầu mọi người hiện đầy vạch đen.

Trước mặt mọi người không thể kiêng dè một chút được sao?

Vương Tử Nghĩa thầm nghĩ: Cho dù ta có kiêng dè, chẳng lẽ các ngươi không biết người đó là con trai ta?