Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3718: Quá trình chờ đợi này rất dài.  



“Giết giết giết”, thần tử Thiên Phạt đúng là đã tức muốn điên người, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy sát khí, nhưng sắc mặt ba Đại Thánh sau lưng hắn ta thì lại khó coi, chỉ vì ghen tức tranh giành mà mất trắng số nguyên thạch lớn như vậy, thần tử của bọn họ đúng là bại gia chi tử, tính tình còn tồi tệ.



Sóng gió so tiền thưởng qua đi, mọi người lại tiếp tục thưởng thức điệu múa.

Advertisement



Thần tử Thiên Phạt và thần tử Thương Linh đấu tranh kịch liệt, nhưng Nam Minh Ngọc Thu đang múa thì không thèm nhìn một lần nào, đôi mắt đẹp thờ ơ, tựa như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.



Hửm?



Đang múa, đuôi mắt cô liếc qua như có như không, bắt gặp một đôi mắt rất quen thuộc.



Sau khi nhìn quanh, cô phát hiện người đó ở trong góc, người đó chính là Diệp Thành.



Cô thất thần trong phút chốc, đôi mắt ấy, gương mắt ấy dường như cô đã từng thấy ở đâu, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy rất mãnh liệt, khiến đôi mắt đẹp của cô không khỏi nhoà đi.



“Tiên tử, không biết sau khi cô múa xong chúng ta có thể nói chuyện không?”, Diệp Thành mỉm cười, dùng thần thức để truyền âm.



Nam Minh Ngọc Thu không đáp lại, nhẹ nhàng vung tay áo dài, cơ thể mềm mại xoay vòng, càng xoay càng nhanh, váy dài xoè ra, giơ tay nhấc chân đều như dương liễu trước gió, duyên dáng thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.



Diệp Thành không làm phiền nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ một điệu múa của Nam Minh Ngọc Thu đáng giá nhiều tiền như vậy, muốn nói chuyện đàng hoàng thương lượng để đưa cô đi hiển nhiên là điều không thể.



Cây hái ra tiền thế này, khả năng cao thanh lâu sẽ không để cho cô đi, nơi đây lại là Đế Vương Thành, cứ thế cướp đi là điều không thể, muốn đưa đi chỉ có thể dùng đến Thiên Đạo, nhưng hơi mạo hiểm.



Thiên Đạo tuy huyền diệu nhưng cũng mang theo nguy hiểm, không cẩn thận thì đến tám phần sẽ bị liệt nửa người.



Tiếng hoan hô vẫn vang lên không ngớt, nhưng không còn nhiều người thưởng tiền nữa, Thiên Phạt Thánh Địa đã thưởng cả mười triệu nguyên thạch, trong tay chỉ có mấy nghìn hay mấy chục nghìn, bọn họ cũng xấu hổ không dám thưởng lần nữa.



Không biết đến khi nào tiếng sáo và tiếng đàn du dương mới chầm chậm dừng lại, điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển kết thúc, Nam Minh Ngọc Thu khẽ cúi người, nhẹ nhàng quay người rời đi, trước khi đi cô còn kín đáo liếc nhìn Diệp Thành ở trong góc.



Cô múa xong, mọi người vẫn còn chưa thoả mãn, rất nhiều nam tu sĩ đều trở nên thất thần, điệu múa này quá đẹp, họ muốn xem nữa phải chờ mười năm, quá trình chờ đợi này rất dài.



Diệp Thành đứng dậy, dưới sự chỉ dẫn của một nữ tu sĩ, hắn tới được biệt uyển phía sau thanh lâu.