Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3719: “Tỏ vẻ cũng không vừa”,



Biệt uyển này tự hình thành một thế giới lớn, yên tĩnh thoải mái, trồng đầy linh hoa dị thảo, còn có dòng suối chảy róc rách, mây mù mờ ảo, là biệt uyển dành riêng cho một mình Nam Minh Ngọc Thu.



Lần này hắn tới biệt uyển để gặp Nam Minh Ngọc Thu, và hắn đã phải bỏ ra rất nhiều tiền cho việc này.



Advertisement

Nhưng điều khiến hắn đau đầu là không phải chỉ có mình hắn muốn gặp Nam Minh Ngọc Thu, mà là cả đám, nói chính xác hơn là cả một đám đông nghìn nghịt, thần tử của ba đại Thánh Địa cũng nằm trong số đó, ngoài ra còn có rất nhiều Chuẩn Thánh Vương, Thánh Vương, thậm chí là Đại Thánh cũng đến rất đông.



“Quả… Quả là hơi xấu hổ”, nhìn thoáng qua đám đông trước mặt, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, nếu xếp hàng thì không biết tới Tết năm nào mới gặp được cô.







Tránh ra!



Khi Diệp Thành còn đang ngại ngùng thì từ sau đã vang lên tiếng nạt nộ, đợi hắn quay đầu lại thì liền nhìn thấy một bàn tay khổng lồ, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo đối phương thì bàn tay kia đã bạt sang một bên.



Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ đó là ai, ừm, đó là một người, một lão già mặc áo bào tím, chính là một Chuẩn Thánh Vương có phần cao ngạo, bước đi hống hách khoa trương.



Có điều tới khi nhìn thấy người trong biệt uyển xếp dài dằng dặc, ông ta mới bớt thể hiện đi.



Chuẩn Thánh Vương thì sao, đến biệt uyển cũng phải lép vế, nơi này không thiếu Thánh Vương và Đại Thánh, chỉ cần bất cứ ai trong đây cũng đủ để đạp chết ông, tu vi mới như vậy mà cũng dám thể hiện?



“Tỏ vẻ cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn lão già áo tím mà thầm cười.



“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?”, lão già áo tím tính khí cũng không vừa, ông ta hằn học liếc nhìn Diệp Thành.



“Ông có gì mà giỏi, ta...”



“Tránh ra”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị người phía sau kéo sang một bên.



“Tránh ra, đừng cản đường”, tiếng gằn tiếp theo liên tiếp vang lên, từng bóng hình nối tiếp nhau, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã thấy từng bàn tay khổng lồ lần lượt lôi hắn sang một bên khiến vốn dĩ Diệp Thành đang đứng ở phía trước thì lúc này đã bị kéo về phía sau.



“Ừm!”, Diệp Thành đã đứng vững lại, có điều hoả khí của hắn cũng bốc lên.



“Ừm?”, nghe thấy giọng điệu không phục của Diệp Thành, đám người phía trước hắng giọng lườm hắn.



“A...hi hi”, Diệp Thành cười trừ.



Đây quả là tình huống ái ngại, nơi ngày ngoài ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì hắn là người có tu vi thấp nhất, ánh mắt của người khác nhìn hắn còn mang theo vẻ khinh miệt: Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn được thấy hoa khôi sao?