Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 73: Đến Tây Thiên tu Phật



Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Ánh mặt trời xuyên qua tầngtầng mây mù, Ly Du Dao đứng trên đám mây quan sát nhà cửa dưới chân. Nàngtừng nghĩ nếu trở về nhất định phải ngủ một giấc, nay nàng đã trở về lại chỉmong thoát khỏi cơn ác mộng không có Bạch Nham này, ôm chặt lấy hắn vĩnh viễnkhông buông tay.

Nàng lặng lẽ ngồi xuống nóc nhàmình, cuộn người ôm lấy hai chân mình, vùi đầu giữ hai đầu gối. Bên cạnh trốngkhông giống như đang đào khoét tim nàng. Bạch Nham nói, bọn họ có thể tìm mộtnơi non xanh nước biếc an cư, ban ngày ngắm mặt trời mọc, buổi tối ngắm trăngsao, rảnh rỗi thì đi chung quanh. Những ngày nhàn nhã đó, hắn sẽ trải qua cùngmột người khác. Hắn sẽ hứa cho ‘nàng’ kiếp sau, tam sinh tam thế, đời đời kiếpkiếp, hắn sẽ nói rất nhiều điều dễ nghe nói dỗ ‘nàng’ vui, hắn sẽ thật lòng bảovệ ‘nàng’ - cô gái thay thế Du Dao hạnh phúc, cũng sẽ làm cho Bạch Nham hạnh phúc .

Ôm chặt lấy chính mình, cảngười nàng run lên nhè nhẹ, làm thế nào mới có thể áp chế được nỗi đau trongtìm? Làm thế nào mới có thể không hận Bạch Nham không giữ lời hứa? Làm thế nàomới có thể sống qua quãng ngày cô đơn sau này? Nàng còn có thể làm gì? Nàngkhóc, nhưng không ai lau khô nước mắt cho nàng. Nàng đau khổ, nhưng không aivươn tay ôm nàng an ủi nàng. Bên người thiếu một người, nàng giống như thiếutoàn bộ thế giới. Trái tim nàng tan nát, thế giới của nàng chỉ như đống phếtích, nàng phải sống ra sao?

“Chưởng quầy Ly?!” Đỗ Tuyềnkhông biết khi nào đã trở lại, cảm nhận được khí của chưởng quầy Ly liền đichung quanh tìm kiếm, không ngờ nàng lại ngồi ở trên nóc nhà.

Chưởng quầy Ly, nàng thật hyvọng mình chỉ là bà chủ một tiệm quan tài, trong tiệm nuôi một lão đạo sĩ nhàntản, suốt ngày đi tìm mấy chuyện phiền toái về chọc nàng tức giận. Nàng có thểmắng hắn thậm chí động thủ đánh hắn, không vui thì đá hắn vào hồ nước. Hắn luônmiệng thích rêu rao lẽ trời số mệnh khắp nơi, nàng chỉ để ý tiệm nhà mình buônbán lời được bao nhiêu bạc, ngủ đến khi mặt trời lên cao không ai làm phiền.Tiểu Tuyền nhìn bọn họ đấu khí đấu võ mồm nhưng đành làm như không thấy, cuộc sốngđơn giản thậm chí có chút nhàm chán, nhưng vì sao chỉ đơn giản như vậy mà nàngcũng không có được?!

Ly Du Dao xoay người xuyên qua nóc nhàvào phòng, nàng không biết rốt cuộc Tiểu Tuyền nói cái gì, lại càng không muốngiải thích vì sao nàng khóc, vì sao Bạch Nham không cùng nàng trở về. Bây giờnàng không muốn nói gì, cũng không muốn làm gì hết.

Nàng kháp pháp quyết nhốt ĐỗTuyền ngoài cửa, còn mình ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ vuốt ve chăn đệm,dường như trên đó còn lưu lại một ít hơi ấm ấm áp, còn có mùi của Bạch Nham,còn có đau đớn và hạnh phúc của nàng. Tất cả đều xảy ra quá nhanh, hắn rời điđột nhiên như vậy làm cho nàng không biết phải làm sao. Trước mắt là vắng vẻtrống trơn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những ký ức đã qua nụ cười củahắn, lời nói của hắn, bờ vai và lồng ngực của hắn, độ ấm và hơi thở trong lònghắn, vì sao không thấy nữa?! Nàng không chịu nổi, hình ảnh trong trí nhớ quá rõràng, mỗi một hình ảnh đều giống như đao giống như kiếm muốn giết nàng, nàngkhông chịu nổi.

Tay ấn xuống hốc tối dưới vángiường, đưa tay chậm rãi run rẩy nắm chặt bình ngọc nhỏ. Có máu xử nữ của nàngcó thể luyện chế nước Vong Xuyên, có nước Vong Xuyên có thể quên Bạch Nham,quên tình yêu của bọn họ, cũng sẽ quên đau đớn trong lòng lúc này, nhưng cũngsẽ quên những ngày tháng vui vẻ nhất hạnh phúc nhất trong suốt ngàn năm qua củanàng, quên người đã từng cho nàng vui vẻ, hạnh phúc đó.

“Bạch Nham, chẳng lẽ chàng đãquên ta đã từng nói, nếu chàng quên lời hứa của mình, ta sẽ lóc từng miếng thịtcủa chàng, để chàng muôn lần chết không thể siêu sinh!” Nàng nâng tay cầm bìnhngọc nhỏ đè ngực, nàng thật sự muốn giết hắn, giết chính nàng!

Hai canh giờ trôi qua rấtnhanh, nàng không thể nán lại nữa, nhìn ngôi nhà của mình và Bạch Nham lầncuối, nhắm mắt lại thở dài một hơi, giống như đột nhiên sẽ hít thở không thông.

Bước ra khỏi phòng, Đỗ Tuyềnđứng ngay bên cửa:“Chưởng quầy, cô đã trở lại, ngày đó......”

“Bạch Nham sẽ không trở lại,”Du Dao cắt đứt lời Tiểu Tuyền,“Ta có lẽ cũng sẽ không trở lại. Tiểu Tuyền hãychăm sóc chính mình, chăm sóc Chỉ Lan, sống cho tốt.”

Du Dao không biết còn có thểnói gì với Tiểu Tuyền, ngôi nhà này đã không còn giống gia đình, ba trăm nămcuối cùng vẫn tan.

Không đợi Đỗ Tuyền hỏi thêm câunào, nàng liền bước lên mây mà đi.

Chỉ Lan vội vàng tới, nhìn thấyDu Dao rời đi,nghi hoặc khó hiểu hỏi Đỗ Tuyền đã xảy ra chuyện gì, Đỗ Tuyền lắc đầu:“Huynhcũng không biết, chưởng quầy Ly nói lão đạo sẽ không trở lại, nàng ấy cũng sẽkhông trở lại.”

“Hả?!”

Trên mặt Đỗ Tuyền lần đầu có vẻthâm trầm, kinh ngạc nhìn bầu trời xanh xuất thần, Chỉ Lan có chút sốt ruột cóchút lo lắng, nàng kéo Đỗ Tuyền hỏi:“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Chờ,” Bất ngờ là Đỗ Tuyền trảlời rất kiên định,“Cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng phải ở đây chờ bọn họ vềnhà.”

Chỉ Lan cầm tay hắn:“Muội đichuẩn bị cơm trưa.”

Đỗ Tuyền nhẹ nhàng cười, nhìnphía Chỉ Lan, gật gật đầu. Nàng sẽ cùng hắn chờ.

Trở lại núi Bình Đỉnh, cô côchờ nàng đã lâu, Du Dao không muốn nói chuyện, chỉ giao bình ngọc nhỏ chocô cô, còn mình thì một mình trở về phòng, lẳng lặng nằm trên giường hàn ngọc,mở to mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, giống như xuất hồn ngay cả mắt cũng khôngchớp, không biết nằm như vậy đã bao lâu.

Nàng muốn tiến vào thần thứccủa chính mình để gặp Bạch Nham, nhưng rồi lại không dám, trí nhớ này chính làkhông ngừng nhắc nhở nàng Bạch Nham đã luân hồi, chỉ để lại một mình nàng.Trong tay nắm cốt tiêu cứng rắn mà lạnh như băng. Nàng muốn đuổi hết những kýức trong đầu, vùi lấp chua sót dâng lên trong lòng nhưng đều vô ích, chỉ đànhchết lặng lẳng lặng nằm, để chua xót tuyệt vọng tùy ý lấp đầy trái tim nàng,thân thể nàng, linh hồn nàng.

Thời hạn hai ngày Ngọc đế đưara nháy mắt đã trôi qua. Du Dao im lặng theo Huyền Nữ đến Tây Thiên.

Huyền Nữ nhìn nàng không ănkhông uống không nói lời nào, trong lòng biết nàng khó chịu, nhưng cũng bấtlực, ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài, cũng không biết có thể oán ai, nghĩ tớinghĩ lui, cuối cùng dưới đáy lòng mắng lão già Ngọc đế một trăm lần.

Huyền Nữ đưa cho Du Dao một bình sứ nhỏ:“Nước VongXuyên.”

Du Dao cầm lấy siết chặt trong lòngbàn tay, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

“Ai, nha đầu ngốc, quên đi.”Huyền Nữ đã không biết nên khuyên nàng như thế nào, chỉ hy vọng bây giờ nànguống nước Vong Xuyên, quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra, quan trọng nhất làquên Bạch Nham.

Du Dao không đáp lại, ngoại trừcầm bình sứ nhỏ trong tay thì không có hành động nào khác. Nàng không muốnquên, nhưng đau lòng lại khiến nàng không thể chịu được, giống như lúc nào cũngcó khiến nàng đau đến chết. Còn có thể chịu đựng được bao lâu chính nàng cũngkhông biết, có lẽ nàng thật sự sẽ uống nước Vong Xuyên, quên sạch về Bạch Nhamvà tất cả những chuyện có liên quan, không lưu luyến, không hoài niệm.

Đưa Du Dao đến Tây Thiên là Huyền Nữ hoànthành nhiệm vụ, nhìn nàng không tức giận, Huyền Nữ lại thở dài, hy vọng tu phậtcó thể làm cho lòng nàng thanh thản.

Văn Thù Bồ Tát ở Tây Thiênnghênh đón hai người, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu với Huyền Nữ.

“Văn Thù Bồ Tát,” Huyền Nữ đáplễ,“Nha đầu kia giao cho Bồ Tát.”

Văn Thù Bồ Tát cười cười, nhìnLy Du Dao :“Mời Nguyên quân theo bổn tọa đến đây đi.”

Du Dao cũng rất cung kính cúiđầu với Văn Thù Bồ Tát, tiện đà đi theo ngài, quay đầu nhìn thoáng qua Huyền Nữdường như đang nói lời từ biệt với bà.

Một cái liếc mắt này lại khiếnHuyền Nữ than ngắn thở dài lần nữa.

Ly Du Dao chưa bao giờ tới Tây Thiên,nàng cho rằng Tây Thiên chẳng qua chỉ là một ngôi chùa thật lớn thật lớn khôngcó gì đặc biệt. Đi theo Văn Thù Bồ Tát, trong tai văng vẳng tiếng tụng kinhniệm phật, làm cho đáy lòng người ta trở nên bình tĩnh thanh thản, nhưng dù cóthể khiến lòng nàng bình thản nhưng vẫn không xóa được nỗi đau của nàng.

Văn Thù đưa Ly Du Dao vào mộtcăn phòng yên tĩnh, nói:“Xin Nguyên quân ở đây tu tập phật pháp, hóa giải lệkhí ma tính trên người.”

Ly Du Dao quét mắt nhìn cănphòng một lần, chỉ có một cái sạp, trên sạp đặt một chiếc đệm hương bồ, bêncạnh chồng một ít kinh thư, ngoài ra thì không còn gì khác. Nàng quay sang gậtđầu với Văn Thù:“Đa tạ Bồ Tát.”

Sau khi Văn Thù rời đi, DuDao ngồikhoanh chân trên đệm hương bồ, rút cốt tiêu và nước Vong Xuyên từ trong tay áora.

Nàng từng vì Viên Hạo trộm nướcVong Xuyên một lần, nhưng cũng chỉ uống được một ngụm rượu hoa quế, nhưng hômnay nàng có thể khẳng định trong tay mình đang cầm chính là nước Vong Xuyên,chỉ cần ngửa cổ uống hết thì tất cả đau khổ sẽ tan biến. Nước Vong Xuyên là mộtloại độc, chấm dứt không phải tính mạng mà là tình yêu.

Muốn ngộ đạo sao? Muốn thamphật sao? Muốn buộc bọn họ nhìn thấu thế sự, nhìn thấu tình duyên, quên đi tìnhyêu say đắm, cắt đứt sợi tình.

Nàng không muốn! Tuyệt đốikhông!

Nếu vô tình vô yêu, nếu quênBạch Nham, không bằng bảo nàng làm một tảng đá! Không biết đau đớn, không biếtvấn vương, cũng không biết thời gian! Nàng không cam lòng cứ như vậy mà chặtđứt tương tư, không được viên mãn. Nàng không cam lòng cứ như vậy phụ lời hứa,không thể bên nhau. Nàng không cam lòng! Không cam lòng!

“Xoảng!” Bình sứ nhỏ trong taybị nàng hung hăng ném vỡ thành mảnh vụn bắn tung tóe, nước Vong Xuyên trongbình sứ trào ra thật giống như máu đang tràn ra khỏi trái tim nàng, không cầmđược.

Nước mắt, vẫn không nhịn đượcrơi xuống, nàng còn có thể đợi được người kia lau nước mắt cho nàng không?

Nàng bỗng nhiên bật cười, tuphật cái gì! Nàng không hiểu bác ái chúng sinh, trọn đời nàng chỉ yêu một ngườimà thôi! Chỉ khóc vì chàng, chỉ cười vì chàng, nguyện vì chàng mà sống, cũngchỉ nguyện vì chàng mà chết!

Siết chặt cốt tiêu trong tay,chỉ có hắn, trọn đời nàng không muốn buông tay.

Nhắm mắt lại, nàng có thể thấyđôi mắt của hắn, hàng mày của hắn, cái trán của hắn, mỗi một ánh mắt cưng chiềucủa hắn, nụ cười bao dung trấn an của hắn, tất cả của hắn.

Huyền Nữ đứng trong chính đườngchờ Văn Thù Bồ Tát trở về, trong lòng vẫn không yên tâm Du Dao, vì thế nói:“VănThù Bồ Tát, nha đầu nhà ta rất quật cường, sau này nếu có chỗ nào đắc tội mạophạm, xin Bồ Tát lượng thứ.”

Văn Thù Bồ Tát thản nhiêncười:“Đây là đương nhiên, Ngọc đế để Nguyên quân đến tu phật vốn là hy vọng cóthể hóa giải lệ khí trên người nàng, bổn tọa đương nhiên sẽ tận tâm.”

“Đa tạ.” Huyền Nữ định cúi đầuvới Văn Thù, lại nghĩ ra cái gì, hỏi,“Đúng rồi, không biết Bồ Tát có biết Longthái tử Đông Hải bây giờ như thế nào không? Ta thực sợ nha đầu Du Dao kia không chịu quản giáo, mộtmình hạ giới đi tìm hắn.”

“Nương nương không cần lo lắng,Ngọc đế có lời để sư đệ ta là Phổ Hiền [1] dẫn đường Long thái tử nhập đạo,tính ra thì hạ giới cũng đã qua hai mươi năm, cũng đã gần đến lúc rồi.”

“Ai......” Huyền nữ thở dài,lắc lắc đầu, nói,“Thật đúng là oan nghiệt.”

Văn Thù Bồ Tát muốn nói cái gìnhưng còn chưa kịp mở miệng, Huyền Nữ bỗng nhiên trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Huyền Nữ vội vội việc việc xôngra ngoài, vừa hỏi Văn Thù Bồ Tát:“Nha đầu kia đang ở đâu?”

“Làm sao vậy?”

“Bỗng nhiên không thấy khí củanó đâu cả!” Trong lòng Huyền Nữ căng thẳng, mong rằng nha đầu kia đừng làmchuyện gì ngốc nghếch!

Văn Thù Bồ Tát đưa Huyền Nữ đếngian phòng của Ly Du Dao, đẩy cửa ra, bọn họ đều trợn tròn mắt.

Bình sứ nhỏ vỡ nát đúng là nướcVong Xuyên lúc trước Huyền Nữ giao cho nàng, nàng không uống thì thôi không ngờcòn đập vỡ. Mà Ly Du Dao ngồi khoanh chân, trong tay nắm cốt tiêu của BạchNham, cả người giống như ngồi thiền, bình tĩnh như một pho tượng phật. Sắc mặttrở nên tái nhợt, quần áo thành màu xanh xám, ngay ở trước mặt Văn Thù Bồ Tátvà Huyền Nữ, nàng dần dần biến thành một pho tượng đá.

Huyền Nữ khiếp sợ nhìn nàngbiến hóa, thật vất vả mới phục hồi tinh thần tiến lên đưa tay sờ hai má Ly DuDao. Không có chút độ ấm nào, hoàn toàn là một tảng đá! Huyền Nữ đột nhiên khóthở, tát một cái, nhưng đánh cũng chỉ đau tay.

“Nha đầu này!” Huyền Nữ khôngbiết là tức hay là giận, dậm chân một cái đi ra ngoài, hận nghiến răng.

Văn Thù Bồ Tát niệm một tiếng Adi đà Phật, ngược lại nhẹ nhàng cười, nói:“Nguyên quân thật sự có ngộ tính cao,mới ngồi xuống một khắc đã có thể tham ngộ đạo pháp tiến vào cảnh giới hỗn độn.Huyền Nữ nương nương nên vui mừng mới phải.”

Huyền Nữ hừ một tiếng khôngnói. Chính bà tu hơn vạn năm cũng không thể tiến vào cảnh giới hỗn độn, còn đểcháu gái nhanh hơn một bước, vốn nên cao hứng nhưng Ly Du Dao bây giờ biến mình thành tảng đálà sao?! Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc!

Văn Thù Bồ Tát nói với HuyềnNữ:“Ta nghĩ ta nên đến chỗ Ngọc đế báo cáo rồi.”

“Hả?”

“Tảng đá cũng đâu có ma tính.”

Ý chỉ của Ngọc đế là để Ly DuDao theo Văn Thù Bồ Tát tu phật, khi nào tẩy sạch ma tính trên người thì mới cóthể trở về núi Bình Đỉnh. Giờ phút này nàng hóa thành tảng đá, đừng nói là matính, bất kể là tính gì cũng không còn, Văn Thù Bồ Tát chẳng phải công đức viênmãn rồi sao.

Huyền Nữ liên tục thở dài, nhađầu ngốc này, bà còn có thể nói gì được đây?!

Trên Thiên đình không biết aitruyền ra tin tức, trải qua vạn năm, rốt cục có người kế thừa Nữ Oa, Phục Hy,tu thành công đạo pháp vô thượng tiến vào cảnh giới hỗn độn, nhưng người nàykhông phải đại thần, mà là ma.

Sau đó, Huyền Nữ nương nươngthường xuyên đến Tây Thiên, mỗi lần đều liên tục thở dài đối với tượng đá Ly DuDao. Thần phật khắp trời đều biết, Huyền Nữ nương nương giận Ngọc đế, không lênThiên đình, cũng cấm thần tiên đặt chân lên phạm vi núi Bình Đỉnh, chỉ cần làngười Ngọc đế phái tới sẽ đều bị đánh đuổi ra.

Không chỉ có Huyền Nữ mà cảLong vương Đông Hải cũng vậy. Nghe nói Long vương Đông Hải ngày ngày ngồi uốngrượu bên thân thể Long thái tử không còn nguyên thần, hầu như ngày nào cũng saytúy lúy, sự vụ Đông Hải cũng không quan tâm, vẫy tay ném cho Thừa tướng rùa.Nhị hoàng tử Bạch Tiêu Thừa vì ứng kiếp thiên mệnh bế quan. Rơi vào đường cùngNgọc đế hạ chỉ, lệnh cho nữ thần quan Bột Hải Bạch Doanh Chi tiếp nhận chức vụLong vương giám thị Đông Hải. Bạch Doanh Chi thản nhiên đáp ứng, nhưng thiênđình triệu hồi chưa bao giờ đi, lấy cớ rằng Đông Hải, Bột Hải hai nơi đều bậnrộn, nàng không rảnh. Kết quả là ngay cả Đông Hải cũng không chịu sự quản chếcủa Ngọc đế.

Ngọc đế tức thì có tức nhưngkhông nói được gì, chuyện đắc tội với người ta đều do chính hắn làm, bây giờchỉ có thể ngậm bồ hòn.

Có một lần Ngọc đế hỏi Vươngmẫu, hắn làm sai sao?

Vương mẫu lắc đầu:“Sai thìkhông sai, hai người này quả thật vi phạm thiên quy thiên luật nên phạt. Nhưngsau ý chỉ ngài nên thêm một câu, chờ hai người tu thành chính quả, lập tức tứhôn.”

Ngọc đế đập bộp một phát lênđùi:“Cũng đúng!”

Bây giờ hối hận cũng muộn rồi!

[1] Phổ Hiền Bồ tát (dịchâm là Tam mạn đà bạt đà la, hoặc Tam mạn đà bạt đà, zh. pǔxián 普賢, sa. samantabhadra, ja.fugen, bo. kun tu bzang po ཀུན་ཏུ་བཟང་པོ་). Phổ là biến khắp,Hiền là Đẳng giác Bồ tát, Phổ Hiền là vịBồ tát Đẳng giác có năng lực hiệnthân khắp mười phương pháp giới, tùy mong cầu của chúng sanh mà hiện thân hóađộ. Ngài là một trong những vị Bồ Tát quan trọng trongPhật giáo Đại thừa. Theo kinh Pháp Hoa, Ngài là vị Bồ tát ởquốc độ của Phật Bảo Oai Đức ThượngVương Như Lai, phía Đông cõi Ta Bà, nghe thế giới nàythuyết kinh Pháp Hoa liền lãnh đạo năm trăm vị Đại Bồ tát đến nghe pháp và pháttâm hộ trì Chánh pháp của Đức Phật Thích Ca.

Phổ Hiền được xemlà người hộ vệ của những ai tuyêngiảng đạo pháp và đại diện cho"Bình đẳng tính trí" tức làtrí huệ thấu hiểu cáinhất thể của sự đồng nhất và khác biệt. Bồ Tát Phổ Hiền hayđược thờ chung với Phật Thích-ca và Bồ Tát Văn-thù-sư-lợi (sa. mañjuśrī). Bồ Tát cưỡi voi trắng sáu ngà, voi trắng tượng trưngcho trí huệ vượt chướng ngại, sáu ngà cho sự chiến thắng sáu giác quan. Trong hệ thống Ngũ Phật, Phổ Hiền được xem ởtrong nhóm củaPhật Đại Nhật (sa. vairocana).Biểu tượng của Phổ Hiền làngọc như ý, hoa sen, có khi là trang sáchghi thần chú của Bồ Tát. Tại Trung Quốc, Phổ Hiền được xem làmột trong bốn Đại Bồ Tát, trú xứ của Phổ Hiền là núi Nga Mi, nơi Bồ Tát lưu trú saukhi cỡi voi trắng sáu răng (sáu răng ngụ ý sáu độ, sáu phương pháp tu hành để đạt tới cõi Niết bàn; bốn chân biểu thị bốn điềunhư ý, bốn loại thiền định) từ Ấn Độ sang Trung Quốc(xem thêm Tứ đại danh sơn).