Thục Nữ Mất Hồn

Chương 5



Nàng bị người đàn ông quỷquái kia nhốt ở nơi này đã được hơn nửa tháng.

Làm cho Ngạc Nhi có thểnhẹ nhõm một chút chính là sau khi nàng mở TV ra, thấy người dẫn chương trìnhquen thuộc. Nàng vừa vui vừa tức giận. Nơi này xác thực vẫn là Đài Loan. NgoàiĐài Loan ra, không có đất nước nào có bài hát mở đầu chương trình như vậy.

Chính là nàng vẫn đang ởĐài Loan sao? Nơi này có thật vẫn là Đài Bắc? Hay là ở một nơi xa xôi hẻolánh nào đó?

Nàng thử cùng mấy người giúpviệc nói chuyện, nghĩ muốn lần ra một chút manh mối, thậm chí là muốn tìm ngườigiúp nàng đào tẩu. Nhưng là người nào người nấy đều biểu tình đờ đẫn, lạnh lùngmà đối diện nàng, ngay cả nhìn vào mắt nàng cũng không có. Nàng thử vài lần,nói hết lời nhưng lại thường làm cho chính mình mất mặt.

Lúc đầu nàng còn có chútsợ hãi, sợ Diêm Quá Đào lại tìm nàng “thưởng thức” lần thứ hai. Nhưng là dườngnhư hắn đang bận rộn với công việc. Cùng mấy thương nhân Đài Loan bàn bạc làmăn, hắn không có thời gian mà có ý xấu với nàng nhưng lại có thể chân chính đemánh mắt uy hiếp nàng thay cho hành động.

Ngạc Nhi trong lòng lạihết sức không yên, mỗi lần nhìn thấy con ngươi đen lạnh như băng của hắn sẽkhông tự chủ được mà run sợ. Nàng rất rõ ràng hắn hoàn toàn cảm nhận được sự sợhãi của nàng. Nhưng lại càng không hiểu được vì sao hắn không có hành động gì,chỉ bận rộn với công việc. Hay là hắn muốn làm như vậy để khiến nàng luôn cảmthấy bất an, còn hắn sẽ hưởng thụ sự sợ hãi của nàng?

Nàng thường xuyên thấy hắndùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia nhìn nàng, sau đó lại bỗng dưng cười lạnhkhiến nàng không khỏi run sợ.

Hắn thủy chung chỉ chonàng mặc váy ngủ trong suốt đủ màu, không cho nàng mặc quần áo bình thường, tùyý để cho dáng người của nàng sau làn váy mỏng manh càng thêm quyến rũ. Nhiềulần hắn nhìn nàng, không hề che giấu ham muốn trong mắt. Hắn rất ít cùng nàngnói chuyện, thường vô thanh vô tức mà xuất hiện, khiến nàng sợ tới mức mặt màytái nhợt.

Đêm nay, hắn muốn cùngnàng dùng bữa tối, lại bị nàng ngang nhiên cự tuyệt, hắn liền chuyển từ lời mờithành mệnh lệnh. Nàng đóng chặt cửa phòng trốn ở bên trong không muốn thấy hắn.

“Lãnh Ngạc Nhi, đi ra.”Cách cánh cửa nặng nề, hắn bình thản nói.

“Đừng mơ!” Ngạc Nhi ởtrong phòng, lưng dán chặt vào cánh cửa, kiêu ngạo nói vọng ra. Nàng ở cùng hắnlâu ngày cũng đã phần nào hiểu được tính tình của hắn. Nàng biết khi hắn gọinàng bằng cả tên lẫn họ là lúc hắn đang tức giận.

Hừ, tức giận thì sao chứ?Lãnh Ngạc Nhi nàng cũng không phải là người dễ bị hù dọa. Bị gán cho một cáitội, nàng đã sớm cảm thấy phiền muộn cùng bất an đến muốn giậm chân, như thếnào còn có thể nghe mệnh lệnh của hắn?

Nàng đến đây cũng đã lâu,biết tòa biệt thự này to lớn đến cỡ nào, lại càng ý thức được người này giàu cóđến đâu, nàng thấy được rất nhiều đồ quý giá. Chính là đây lại là nơi giam cầmphi pháp. Nàng quen tự do, nhưng lại không muốn để hắn có thể gán thêm cho nàngvài cái tội, liền ngoan ngoãn ở trong phòng.

Nhưng là gian phòng nàylàm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng xa hoa nhưng lại âm u trầmbuồn, làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở. Trong lòng nàng thầm nghĩphải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Đừng thử thách tính nhẫnnại của tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn bình thản, nhìn cửa gỗ đóng kín bằng ánh mắtkinh khủng đến đáng sợ. Hắn cau mày, lý trí đang dần dần bị bào mòn.

“Tôi thích thử thách tínhnhẫn nại của anh đấy thì thế nào? Anh có giỏi thì vào mà bắt tôi! Hôm nay tôithấy không đói bụng, không muốn ăn cơm. Nếu thật sự muốn ăn cái gì cũng khôngmuốn ngồi cùng tên biến thái nhà anh. Phải nhìn thấy anh làm cho tôi nuốt khôngtrôi, đến lúc đó ở trước mặt anh mà ói ra, như thế cũng không tốt cho lắm.”Nàng châm chọc nói, nằm dài trên giường, trong bụng thầm nghĩ thà lên giườngsớm một chút còn hơn giằng co cùng hắn.

Trên người nàng vẫn cònmặc váy ngủ, vì đề phòng chuyện “ngoài ý muốn” phát sinh nên cứ thế trốn vàotrong chăn bông. Váy ngủ mỏng manh tuy không thể bảo hộ được nàng, nhưng là cócòn hơn không. Ít nhất sẽ không đem thân thể nàng hoàn toàn lộ ra trước mắthắn.

Người ngoài cửa ánh mắtđã trở nên lạnh lẽo, bỗng dưng cười lạnh thành tiếng. Người hầu đứng bên cạnhnghe tiếng cười của hắn đều không khỏi sợ hãi.

“Lãnh Ngạc Nhi, đây là tựcô tìm đến.” Hắn thanh âm trầm thấp nói.

“Đúng vậy, là tôi tự tìmđến, là tôi có mắt không tròng bị anh biến thành con mồi, trở thành con thỏ đểcho tên sói hoang nhà anh trêu đùa.”

Nàng nằm trên giường,lạnh nhạt nói, căn bản không đem tức giận của hắn để vào trong mắt. Người nàysao lại khó chơi như vậy, chính là không hiểu lời từ chối của nàng?

Bất quá lại nói lại, hắnbá đạo như vậy, nếu có thể thật sự hiểu được lời từ chối hoặc là có nửa điểmbiết điều, còn có thể bắt cóc nàng tới đây sao?

Tâm tư còn đang hỗn độn,trên cửa lại truyền đến âm thanh thật lớn, tiếng sau to hơn tiếng trước, khiếncả căn phòng đều rung lên.

Ngạc Nhi giật mình nhảydựng lên, ngây ra như phỗng nhìn cánh cửa chằm chằm.

“Thiếu gia!” Bên ngoàicửa, một người hầu kinh hoảng hô lên. Một tiếng lại một tiếng vang lên, cả phòngđều rung lên, ngay cả cánh cửa vững chắc cũng lung lay sắp đổ.

“Tránh ra.” Diêm Quá Đàongữ khí vẫn thực bình thản.

Ngạc Nhi sợ tới mức nhảydựng lên, đôi mắt trừng lớn nhìn cánh cửa sắp bị phá hủy, mặt nàng trở nêntrắng bệch, cắt không còn giọt máu. Nàng nhìn ra cửa sổ, lo lắng lại trỗi dậy,không biết từ tầng bốn nhảy xuống sẽ có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng kích độngchạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống mặt đất bên dưới, đoán chắc nếu ngã xuống sẽbiến thành một đống thịt vụn.

Phía sau truyền đến mộttiếng động lớn, nàng sợ hãi vội vàng xoay người, vừa đúng lúc thấy cánh cửa lớnđổ sập xuống, mà thân hình cao lớn kia chính là hắn đang cầm trên tay một cáirìu sắc bén, biểu tình cùng bộ dáng thật sự hết sức dọa người.

“Tôi đã vào được, theotôi xuống dùng cơm.” Hắn thản nhiên nói, ung dung đem chiếc rìu sắc bén kia gămlên cửa.

“Anh điên rồi!” Ngạc Nhitrợn mắt há hốc mồm, không thể tin hắn lại kích động đến mức đem cánh cửa pháđi. Nàng bất quá chỉ là không muốn cùng hắn ăn cơm, hắn lại vì cái gì mà kiêntrì như vậy?

Lúc hắn cầm lấy cổ taymảnh khảnh của nàng, nàng kinh hoảng mà phẫn nộ, không chút nghĩ ngợi cắn vàocổ tay hắn, răng nanh cắn sâu vào da thịt hắn. Nàng chống cự, muốn hắn buôngtay.

Diêm Quá Đào hoàn toànkhông để ý, không đem đau đớn để vào trong mắt.

“Cho dù là thánh nhâncũng sẽ bị cô bức điên.” Hắn dùng sức nắm bả vai nàng, không để cho nàng giãygiụa, bế nàng lên.

“Khốn nạn! Bỏ tôi xuống!”Hai tay nàng dùng sức đánh vào lồng ngực rộng lớn, hai chân lại cố gắng đạphắn.

Thình lình nghe thấytiếng vải bị xé rách, thân thể hắn cứng đờ. Mà nàng cũng thôi không giãy giụa,sống lưng bất chợt lạnh toát.

Hắn không ngừng bướcchân, xuống lầu, hướng phòng ăn đi tới, thuận tay kéo lại chỗ áo nàng bị rách.“Nếu cô còn tiếp tục giãy giụa, tôi sẽ tiếp tục xé áo cô, xem tôi sẽ lột sạchcô đến mức nào. Nếu cô không ngại ở lõa thể để dùng cơm trước mặt mọi người,như vậy tôi cũng sẽ không để ý mà nhìn cho đã mắt. Bất luận như thế nào, bữacơm này cô nhất định phải ăn.”

Ngạc Nhi nắm chặt tay,biết hắn nói được thì sẽ làm được. Nếu nàng lại phản kháng, sẽ chỉ nhận đượckết cục nhục nhã.

“Anh…. anh là đồ biếnthái!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng, bởi vì bị hắn bế mà cảm thấy có chútxấu hổ.

Hắn thô lỗ đặt nàng xuốngchiếc ghế mềm mại ở bàn ăn. Trước mắt nàng hơi tối, chớp mắt vài cái, thị lựcmới chậm rãi khôi phục. Nàng trộm nhìn xuống, phát hiện hắn ra tay thập phầntàn nhẫn, dễ dàng xé bỏ quần áo của nàng. Hiện tại lưng nàng không có mảnh vảiche đậy ở trước mặt mọi người.

“Ăn cơm.” Hắn ra lệnh,ngồi lại vị trí chủ trì ở đầu bàn ăn, dùng cách thức tiêu chuẩn mà cầm dao nĩadùng món cá Pecca. Nhưng là ở thời điểm này, tầm mắt vẫn nhìn thẳng nàng.

“Tôi không đói bụng.”Nàng quay mặt đi, trực tiếp bỏ qua đồ ăn hấp dẫn. Hắn nói gì nàng liền nhấtđịnh phải nghe sao? Nàng cũng không phải là người nghe lời như vậy!

“Nghĩ muốn tuyệt thực đểkháng nghị sao? Trò này đối với tôi cũng vô dụng. Không cần cố gắng chống đốitôi, ngày nào tôi còn chưa hết hứng thú thì ngày đó cô không chết đói được.”Hắn ung dung đem miếng cá Pecca chấm nước sốt đưa vào miệng, ánh mắt lợi hạithủy chung dừng trên người nàng.

Ngạc Nhi hừ lạnh mộttiếng, vẫn không hề động đậy.

Thấy nàng vẫn không có ýđịnh ăn cơm, hắn nhếch môi cười lạnh. “Em muốn tự mình ăn, hay muốn tôi đếngiúp em?”

Nàng hít sâu một hơi,quay đầu, trừng mắt nhìn hắn. Nhìn nàng thập phần phẫn nộ trừng to hai mắt, lạicàng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Anh dám!” Nàng nâng cằm.

“Cô nói xem, tôi có dámhay không?” Hắn thản nhiên nói, nhấc ly rượu trên bàn, chậm rãi thưởng thức.

Ngạc Nhi nhìn thấy độngtác của hắn, đột nhiên nhớ tới cái đêm ở khách sạn, sau khi hắn uống hết lyrượu champagne, lại đem tất cả truyền vào trong miệng nàng. Liền ngày cả lúcnày, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác là lạ. Vẻ mặt hắnkhông giống như là đang ăn cá Pecca, ngược lại như là đang cẩn thận cắn lên dathịt nàng. Nàng nhớ rõ cái đêm đó, khi nàng uống thuốc mê, hắn ôm nàng, biểutình chuyên chú… Mặt nàng trở nên đỏ bừng, dừng sức lắc đầu, muốn đem chuyệnxấu hổ kia quên đi. Trong lòng nàng biết, hắn không chuyên gì không làm được.

Ngạc Nhi lần nữa bạitrận, chỉ có thể cầm lên dao nĩa, dồn hết phẫn nộ trong lòng lên món ăn trướcmặt. Bị hắn độc chiếm đem nhốt lại, nàng dần dần cảm thấy thất bại. Hắn bá đạocùng cuồng dã, giống như là hắn đã có được nàng sẽ quyết định tất cả mọi chuyệncủa nàng.

Tuy rằng nàng tâm tìnhkhông tốt nhưng là thức ăn rất ngon miệng. Người này tuy rằng cổ quái nhưngkhông thể nghi ngờ cũng là người biết hưởng thụ cuộc sống, ngay cả đầu bếp cũnglà người giỏi nhất. Nếu có thể thoát khỏi nơi này, thứ duy nhất khiến nàng nhớtới chính là thức ăn ngon.

Ngạc Nhi nhấm nháp lyrượu lạnh, phối hợp với cá Pecca, thỏa mãn thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn hắnmột cái, lại phát hiện hắn biểu tình không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm.Ánh mắt hắn làm cho nàng nhất thời choáng váng, qua vài giây mới trấn tĩnh lại,tiếp tục dùng bữa. Nàng vội vàng hạ mi mắt, bộ dáng vờ như không có chuyện gì,nhưng là ánh mắt nóng rực của hắn khiến nàng bất an.

Làm gì mà đến ngay cả ăncơm cũng trừng mắt nhìn nàng? Nhìn biểu tình trên mặt hắn như là muốn đem nàngtrở thành bánh ngọt tráng miệng, làm cho nàng ăn cũng không ngon. Hắn nếu hậnnàng đến vậy, cần gì phải kiên trì muốn cùng nàng ăn cơm?

“Mẹ anh không dạy qua anhnhìn chằm chằm người khác ăn cơm là rất bất lịch sự sao?” Nàng châm chọc hỏihắn, buông dao nĩa, chuyển qua ăn kem trái cây tráng miệng. Nàng rất thích vịkem này.

“Ba” một tiếng, rượu hòacùng máu tươi bắn tung tóe lên tấm thảm. Người hầu kinh hô, vội vàng cầm khănsạch tiến đến. Hắn cầm lấy khăn, tùy tiện phất tay, không cho người hầu giúphắn băng bó vết thương.

Ngạc Nhi ngẩng đầu, khiếpsợ nhìn tay hắn đầy máu tươi cũng với mảnh thủy tinh vỡ. Nàng vừa mới nói cáigì lại có thể chọc giận hắn đến thế, làm cho hắn tức giận đến bóp nát ly rượutrong tay?

Diêm Quá Đào dùng khănquấn quanh miệng vết thương, một chút cũng không thèm đề ý máu đang không ngừngchảy xuống. Đôi mắt kia nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng ẩn hiện nụ cười tànkhốc. Nhưng là nụ cười kia lại có vài phần bi ai.

“Những gì mẹ tôi dạy tôivượt xa khả năng tưởng tượng của cô. Ít nhất, đối với phương diện thống hận phụnữ Lãnh gia thì nàng dạy bảo hết sức tận tình, dùng mọi biện pháp để làm tôinhớ kỹ.” Hắn cười lạnh, biểu tình trở nên hung ác nham hiểm.

Mẹ hắn dạy hắn đủ mọichuyện, hắn như thế nào có thể quên được? Bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ đã lầnlượt đánh hắn, mắng hắn, bị nhốt trong nhà kho tối đen, vài ngày không ăn cơm,thiếu chút nữa chết trong sợ hãi… Thời thơ ấu tốt đẹp của hắn ở thời điểm chahắn tuyên bố ông yêu say đắm người họ Lãnh kia cũng liền chấm dứt. Những nămtháng còn lại, chỉ có tối tăm cùng thù hận.

Làm bạn với hắn, cùng hắnvượt qua những tháng ngày đó chỉ có một bức ảnh đã cũ chụp một cô bé tươi cười.Hắn nói với chính mình, phải hận nàng, nhất định phải không ngừng ghi nhớ khuônmặt của nàng.

Sau khi hắn trưởng thành,tiếp quản mọi việc ở Diêm gia, liền rời khỏi căn nhà này, ra nước ngoài mở rộngsự nghiệp, đưa Diêm gia đến một đỉnh cao mới. Hắn trưởng thành ở chính nơi này,nhưng lại cũng chính nơi này ghi lại những ký ức không vui của hắn. Nếu khôngphải vì báo thù, hắn sẽ không quay trở lại đây.

Mà mẹ hắn là người rất cólập trường, sau khi biết hắn bắt được Ngạc Nhi, bà liền một mực bắt hắn phảimang nàng đến đây. Gian phòng mà nàng đang ở đại biểu cho tổ tông của Diêm gia,đại biểu cho sự tôn quý cùng niềm tự hào của Diêm gia, là nơi thích hợp nhất đểxử trí phụ nữ Lãnh gia.

Cho nên hắn bắt cóc NgạcNhi rồi đem đến nơi này. Hắn không chút khách khí ở trên người nàng thỏa mãndục vọng. Nhưng là nhớ tới đêm đó, bộ dạng nàng đau đớn mà rơi lệ, hắn thật sựáp chế ngọn lửa dục vọng trong cơ thể. Nàng lúc trước vẫn là xử nữ, nếu vộivàng muốn nàng, nàng tuyệt đối không chịu nổi.

Có phải hay không phụ nữLãnh gia từ nhỏ đã có năng lực mê hoặc đàn ông? Hắn hẳn phải hận nàng thấuxương, nhưng là hiện tại lại vì đau đớn của nàng mà lo lắng, lo lắng nàng bâygiờ vẫn còn đau đớn… Ý nghĩ này làm cho hắn không khỏi nhíu mày.

Ngạc Nhi lắc đầu, khôngchú ý tới hắn đang rơi vào trầm tư, trên khuôn mặt là biểu tình phức tạp. Nàngkhông thể tin điều mình nghe thấy, chính là trừng mắt nhìn hắn, hơi hơi nhíumày, dùng thanh âm thấp nhất lầm bầm.

“Có người từng nói vớitôi biến thái cũng là bệnh di truyền, lúc trước tôi còn không tin!” Nàng lèlưỡi, khẽ cười, bộ dáng trở nên cực kỳ đáng yêu, với tay cầm thìa tiếp tục ănkem. Đợi ăn xong rồi, nàng mong chờ nhìn xung quanh. Người hầu lập tức cẩn thậnbưng tới một ly nữa làm nàng không khỏi cảm kích mỉm cười.

Hắn nhướng mày, nhìn nànglúc nãy còn liều chết cũng không chịu ăn cơm, giờ lại như cô gái nhỏ vui vẻ ănkem trái cây.

“Đúng rồi, anh muốn chơitrò biến thái này đến bao giờ? Đem tôi nhốt tại nơi này, chuyện khác không nóimà anh nên cho tôi liên lạc với người nhà bằng không chị gái tôi sẽ rất lolắng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói, thỏa mãn buông thìa.

Nàng mất tích nhiều ngàynhư vậy lại không có tin tức gì, chị gái nhất định lo lắng chết mất. Anh rểnóng tính chắc đã nổi trận lôi đình, nói không chừng đã muốn xới tung thành phốĐài Bắc. Nàng nhìn rừng cây um tùm bên ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười khổ. Ai cóthể ngờ được rằng nàng lại bị bắt cóc, còn bị đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc thếnày?

“Lãnh Mật Nhi?” Hắn chậmrãi nói ra cái tên kia.

Hắn đối với Lãnh gia rõnhư lòng bàn tay. Thậm chí kế hoạch trả thù của hắn lúc trước chính là hướngđến chị gái của Ngạc Nhi. Chính là Lãnh Mật Nhi sau khi kết hôn liền ru rútrong nhà, rất ít khi lộ diện, ông chồng nóng tính cũng luôn ở bên cho nên hắnmới lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay.

Hắn cũng không sợ hãi ônganh kia. Chính là không biết vì cái gì lại lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay, đemnàng giữ chặt bên người.

Ngạc Nhi nhún nhún vai.“Người nhà tôi anh đều biết!” Trời ơi, hắn thật sự rất hận người nhà nàng. Nghekhẩu khí của hắn, dường như đã tra xét tổ tông mười tám đời nhà nàng.

“Tôi sẽ không để cho côliên lạc với người nhà, cũng không để cô rời khỏi nơi này.” Diêm Quá Đào ánhmắt tối sầm lại, thật sự dọa người.

“Cô phải ở tại đây, còncó người muốn gặp cô.”

“Please! Thế này hơi quáđáng. Cho dù là ân oán gia tộc, các người cũng không thể hèn hạ đến mức đem cảnhà đến báo thù?” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, sợ hắn lại từ đâu nhảy ra anh em trai,anh em họ, tất cả đều la hét muốn tìm nàng tính sổ. Như vậy nàng tuyệt đối sẽbị chỉnh đến chết.

Dù sao chỉ một mình hắnnàng còn có thể miễn cưỡng đối phó, như thế nào còn có thể đối mặt tất cả ngườinhà họ Diêm?

Diêm Quá Đào không nóigì, chỉ thong thả đứng dậy, đi qua bàn ăn thật dài đến bên cạnh nàng, dùng cặpmắt đen sâu không thấy đáy từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy nàng tâm hoảng ýloạn.

Từ góc độ của hắn có thểthấy được da thịt nàng lộ ra sau làn váy ngủ mỏng manh, xuân sắc như ẩn nhưhiện, đủ để cho người ta điên cuồng. Váy ngủ màu lam càng tôn lên làn da trắngnhư tuyết. Bởi vì vừa uống chút rượu hai má nàng hơi ửng đỏ. Bộ dáng nàng lúcnày làm cho hắn nghĩ muốn hôn nàng. Nếu không ngại bọn người hầu ở bốn phía sẽnhìn thấy, hắn xem chừng có thể ngay tại đây xé rách váy ngủ nửa kín nửa hở củanàng, đem nàng áp đảo ở trên bàn ăn, mạnh mẽ mà yêu nàng. Dù sao hắn cũng đãnhẫn nại quá lâu… “Nhìn cái gì?” Nàng bị hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên,kiên trì hung ác hỏi han, trừng lớn hai mắt nhìn hắn, kìm nén cảm giác muốn lậptức đem hai tay che lấy ngực. Trong mắt hắn là hai ngọn lửa đang rực cháy làmcho nàng đứng ngồi không yên.

Hắn không có làm gì, chỉlà chăm chú nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc mà nhìn một lúc lâu.

Ngạc Nhi bị hắn nhìn,ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Như là qua cả trăm năm, rốt cục hắn cũngthu hồi tầm mắt. Một bên thấp giọng sai bảo người hầu, sau đó nhanh chóng xoayngười rời đi, thân ảnh cao lớn biến mất khỏi phòng ăn. Bộ dáng hắn khi rời đirất vội vàng, như là có yêu ma quỷ quái đang đuổi theo phía sau hắn.

Nàng thở ra một hơi nhẹnhõm, dựa vào trên ghế mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tinđược. Nàng đã nghe lời hắn, để hắn kéo đến phòng ăn cùng hắn ăn cơm, như thếnào lại làm cho hắn mất hứng?

Vấn đề này không ngừngluẩn quẩn trong đầu nàng. Nàng hoang mang nhíu mày, liếm liếm khóe môi lại cảmthấy muốn ăn. Vì thế nàng cố lấy dũng khí, mặt dày mà lại hướng người hầu muốnthêm một ly kem trái cây, vừa ăn vừa nghĩ.

Rốt cục người nào muốngặp nàng nữa đây

........

Vài ngày sau, nghi vấncủa Ngạc Nhi cuối cùng được giải đáp.

Khi Diêm Vũ Nghiên đến,sắc trời rất âm u, khiến cho tòa nhà càng trở nên u ám.

Bà tư thế tao nhã, chậmrãi đi vào trong phòng. Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết được trang điểm nhẹnhàng. Bà tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng dáng vẻ càng ngày càng thêm cao quý.Năm tháng không hề tổn hại đến dung mạo của bà. Chính là bà tuy rằng xinh đẹp,nhưng thái độ lại lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng lại hiện vẻ độc ác, khóemiệng luôn luôn chứa nụ cười lạnh.

“Lãnh Ngạc Nhi ở đâu?”Diêm Vũ Nghiên vôi vàng hỏi, hai mắt có chút ánh sáng kỳ dị. Bà nắm chặt haitay mới có thể khắc chế được hưng phấn trong lòng.

Diêm Quá Đào đứng trướccửa sổ xoay người lại, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng châm chọc, mặt không chútthay đổi nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt. Đây chính là mẹ của hắn.

Quay lưng về phía ánhsáng, hắn trông lại càng cao lớn dọa người.

“Gặp lại con trai duynhất xa cách đã nửa năm, bà như thế nào lại không có quan tâm tôi gần đây thếnào, lại càng không có một lời hỏi thăm, vừa mở miệng đã hỏi về chuyện NgạcNhi?” Hắn nhìn mẹ mình, ngữ điệu thập phần châm chọc.

Nhìn thấy mẹ mình, hắnkhông hề cảm thấy vui mừng. Thậm chí ngay cả trong lòng cũng không có một chútcảm xúc gì.

Ánh mắt Diêm Vũ Nghiêntrầm xuống, đối với sự châm chọc của con trai lại không hề tức giận. “Không cầnchâm chọc ta. Chúng ta vốn đã không thân thiết, mỗi người đều có cuộc sốngriêng. Chẳng phải trên thương trường ngươi như cá gặp nước sao? Làm sao còn cầnđến ta hỏi thăm? Chẳng phải ngươi rất rõ, ta là vì tiểu tiện nhân Lãnh gia kiamới trở về Đài Loan.”

Sau khi ly hôn, đứa contrở thành công cụ báo thù của bà. Bà không ngừng dạy hắn phải báo thù. Ngoàidạy hắn thù hận thì bà chưa từng dạy hắn cái gì. Nếu không phải Diêm Quá Đàocho bà biết đã bắt được tiểu nữ nhân Lãnh gia, bọn họ cũng sẽ không gặp mặt.

Bà đã bị cừu hận che lấpcon mắt. Tuy rằng người phụ nữ kia của Lãnh gia câu dẫn chồng bà đã sớm bệnhchết, nhưng là hai đứa con còn sống. Trên người bọn họ còn có dòng máu Lãnhgia, có dòng máu thấp hèn của người phụ nữ kia.

Diêm Vũ Nghiên xem qua tưliệu, hình dáng hai đứa con gái kia đều rất giống mẹ chúng. Điều này làm cho bàcực kỳ hưng phấn, rốt cục thù hận đã tìm được nơi trút bỏ. Hai đứa con gái kiacó dòng máu Lãnh gia, có bộ dáng người nhà Lãnh gia, bà chờ không được, muốnnhanh chóng ra tay hủy hoại cái dáng vẻ xinh đẹp chết tiệt kia!

“Không được gọi cô ấy nhưvậy.” Nghe mẹ gọi Ngạc Nhi như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

Diêm Vũ Nghiên lơ đễnhcười lạnh. “Vì cái gì không thể? Phụ nữ của Lãnh gia vốn đã ti tiện.” Bà ác độcnói.

Hắn hẳn sớm đã quen cáchxưng hô này. Diêm Vũ Nghiên mồm miệng ác độc, thường mắng phụ nữ Lãnh gia thấphèn, hắn từ nhỏ nghe nhiều đã thành quen. Thậm chí nbà từng mắng hắn, nói hắn trênngười có dòng máu hèn hạ của cha hắn, nếu bà không dạy dỗ hắn cho tốt sẽ lạilàm ra chuyện đê tiện giống cha… Hắn bởi vì nhớ tới thời thơ ấu không hề tốtđẹp mà nhíu mày, đưa tay rót một ly rượu.

Lúc đó, hắn đột nhiên cóchút hoài nghi, hắn không thật sự muốn cho Diêm Vũ Nghiên cùng Ngạc Nhi gặpnhau. Hắn được giáo dục bằng thù hận, mà Diêm Vũ Nghiên chính là người dạy hắn.Bà nếu thấy Ngạc Nhi sẽ lại làm ra chuyện gì?

“Họ Diêm kia, anh là đangnói đến tôi?” Từ cửa, một thân ảnh xinh xinh vàng nhạt đi vào, khuôn mặt xinhđẹp trước mắt sáng ngời. Nàng mặc vảy ngủ màu vàng nhạt, vẻ mặt cũng tỏa sángnhư màu váy, bộ dáng kiều mị rung động lòng người, như là mới cùng người đànông nào ngủ dậy.

Ngạc Nhi nhăn mặt, màyliễu hơi nhíu đi đến. Nàng đã thành thói quen xưng hô với hắn như vậy vì cảmthấy gọi thẳng tên hắn có vẻ quá mức thân mật.

Nhìn thấy Diêm Vũ Nghiênđang đứng đó, nàng rất kinh ngạc. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng cảmthấy bất an khẽ chớp mắt.

Xem ra người phụ nữ trungniên xinh đẹp này chính là người nhà Diêm gia. Đôi mắt kia hung ác trừng nàng,biểu tình kia như là bất cứ lúc nào cũng có thể đi đến bóp chết nàng. Nhìn kỹ,cặp mắt người phụ nữ xinh đẹp này cùng ánh mắt Diêm Quá Đào có điểm giống nhau,biết không chừng lại sẽ là mở miệng liền mắng mẹ nàng là phụ nữ Lãnh gia xấu xađi?

Hoài nghi của nàng lậptức được chứng minh.

Diêm Vũ Nghiên đi tới vàibước, hưng phấn nhìn nàng. “Quả nhiên là con của tiện nhân kia, bộ dáng hầu nhưgiống nhau như đúc, đôi mắt kia từ bé đã biết câu dẫn đàn ông. Thế nhưng lạicòn dám ở Diêm gia mà ăn mặc như vậy, ngươi không biết chữ “xấu hổ” viết nhưthế nào sao?” Bà ác độc nói.

Ngạc Nhi bị mắng liền nổitrận lôi đình, trong lòng không phục, liền đi đến.

Phải so ánh mắt với ngườikhác, Lãnh Ngạc Nhi nàng liền thất bại sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn củanàng tiến đến sát chóp mũi của đối phương không chút sợ hãi. “Please! Bà mắngchửi người cũng phải biết mọi chuyện cho rõ ràng. Tôi ăn mặc thế này còn khôngphải là do đứa con biến thái của bà chỉ cho tôi loại quần áo này sao. Tôi khôngphải trời sinh đã điên cuồng thích mặc thành như vậy.”

Diêm Vũ Nghiên cười lạnhmột tiếng, không hề bị nàng chọc giận. “Ta như thế nào có thể chờ mong ngươibiết chút lễ phép? Mẹ cô ti tiện như vậy, hẳn là chỉ dạy cô câu dẫn đàn ông,không dạy cô biết chữ đi?” Bà dùng bàn tay xinh đẹp với những ngón tay được sơnkỹ càng che miệng, khinh thường cười lạnh. “Một ả gái điếm đại khái chỉ biết mởra hai chân chờ đàn ông đến ngủ đi!”

“Ngậm cái miệng chó củabà lại, tôi không cho phép bà mắng mẹ tôi!” Ngạc Nhi không thể nhịn được nữa,đột nhiên tiến đến, dừng sức bóp chặt cổ đối phương. Thừa dịp Diêm Vũ Nghiêncòn chưa kịp phản kháng, nàng liền nhấc tay tát vài cái vào mặt bà.

Nàng thật sự tức giận,không thể nghe Diêm Vũ Nghiên tiếp tục nói lời bêu xấu mẹ nàng. Hai gò má nàngđỏ bừng, trong mắt lại lấp loáng nước mắt, vừa phẫn nộ lại vừa khổ sở.

“Bà thì biết cái gì? Vìcứu sống bản thân mình và hai chị em tôi, bà ấy còn có thể lựa chọn sao? Là đànông tự tìm tới bà ấy, nếu không phải bởi vì bọn họ thì bà ấy vốn đã có thể bìnhan sống hết một đời.” Ngạc Nhi nghiến răng nghiến lợi ra sức đánh Diêm VũNghiên, thậm chí đánh đến đau tay cũng không dừng lại.

Đối với nàng, ký ức về mẹđã rất mơ hồ, năm nàng chín tuổi thì mẹ nàng đã mắc bệnh qua đời. Mẹ rất đẹplại đưa tới rất nhiều đàn ông. Ngạc Nhi cùng Mật Nhi là chị em cùng mẹ kháccha, từ khi sinh ra chưa hề nhìn thấy mặt của cha.

Đàn ông đều là như vậy,chiếm được sẽ không quý trọng. Mẹ nàng xinh đẹp như vậy, kết quả lại trở thànhđồ chơi cho đàn ông. Cho nên nàng căm thù lũ đàn ông, căm thù bọn họ đã có vợcon lại còn muốn tới trêu ghẹo mẹ nàng.

Nàng chỉ nhớ rõ, mẹ khôngngừng cùng đàn ông qua lại. Nhưng là mỗi một lần như vậy đều tan nát cõi lòng,ôm nàng khi ấy còn nhỏ tuổi trong căn nhà đơn sơ mà khóc, nước mắt thấm ướt cổnàng. Mẹ khóc, dặn nàng vĩnh viễn đừng yêu ai, yêu bọn họ sẽ phải chịu đau khổ…Nàng rất bực bội, không muốn để cho Diêm Vũ Nghiên bôi nhọ mẹ nàng! Cho dù mẹnàng thật sự bị nam nhân đùa bỡn thì như thế nào, đó vẫn là người mẹ duy nhấtcủa nàng, bọn họ như thế nào có thể muốn mắng là mắng?

Diêm Vũ Nghiên thét chóitai, dung mạo cao quý trở nên hỗn độn, ngay cả trang điểm trên mặt cũng trở nênlem luốc. Bà điên cuồng chống đỡ, lại vẫn bị Ngạc Nhi đánh cho đến sắp ngất đi.Bà từ nhỏ chính là thiên kim tiểu thư gia đình danh giá, sớm đã thành thói quenmuốn làm gì thì làm. Người ở bên ngoài đừng nói đánh bà, chỉ là không cẩn thậnva phải bà thì đều phải quỳ mà xin lỗi.

“Cô là đồ điên, dừng taycho tôi! Diêm Quá Đào, mau đến ngăn cô ta lại!” Bàg kêu to, lấy tay che mặt, ralệnh cho con trai.

Ngạc Nhi giơ tay còn muốnđánh, nhưng là cổ tay lại bị người khác cầm lấy chặt chẽ. Mắt nàng lộ tia nguyhiểm quay đầu lại, thấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi cầm tay nàng.

“Họ Diêm kia, tôi cảnhcáo anh, lập tức buông tay tôi ra, bản cô nương sẽ coi như không có gì.” Nàngdùng sức, nghĩ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Nhưng là hắn lại càng nắmcàng chặt, cổ tay nàng đau đớn như bị gãy làm nhiều đoạn, chỉ có thể không tìnhnguyện buông tay.

Thân mình nàng nhỏ xinhbị hắn làm đau, không tự chủ ngã về phía sau, lại ngã ngay vào ngực hắn. Tayhắn còn nắm cổ tay nàng, cánh tay cường tráng ôm chặt nàng. Nàng căn bản khôngthể động đậy.

“Ngạc Nhi, dừng tay.” Hắnthản nhiên nói, ngăn lại hành động điên cuồng của Ngạc Nhi.

Mẹ hắn thật sự đã chọcgiận người này. Hắn tuy rằng từng gặp qua bộ dáng nàng kích động, nhưng chưabao giờ nhìn thấy nàng phẫn nộ đến mức này, biểu tình vừa hung ác vừa đau khổ.

Tình cảm của nàng đối vớimẹ sâu đậm như vậy sao? Hắn có chút hoang mang. Bởi vì nhiều năm bị dạy dỗ phảimáu lạnh vô tình, hắn liền hiểu được thù hận, nhưng lại không hiểu được tìnhcảm.

“Vậy anh kêu bà ta câmmồm đi! Nếu bà còn dám nói một câu, lại dám mắng một câu, tôi liền tát vỡ miệngbà ấy!” Ngạc Nhi uy hiếp nói, giãy giụa muốn thoát khỏi hắn mà nhào tới.

Diêm Vũ Nghiên đứng dậy.Bà run rẩy dùng tay vén tóc, hai mắt đỏ ngầu tức giận. Bà chưa từng phải chịuqua loại nhục nhã như thế này.

“Con tiểu tiện nhân này,ngươi cũng dám đánh ta? Ngươi còn không tự biết thân biết phận của mình sao?Ngươi đến đây là để trả nợ, là để làm công cụ cho hắn thỏa mãn dục vọng! Tachính là nữ chủ nhân nơi này, còn ngươi thân phận không bằng một con chó, thếmà dám đối với ta không lễ phép? Chó không ngoan thì phải dạy dỗ.” Bà cườilạnh, nhanh chóng giơ tay hướng mặt Ngạc Nhi mà tát.

Ngạc Nhi theo trực giácmuốn tránh đi, nhưng là bị Diêm Quá Đào ôm trong ngực, nàng không có chỗ tránh.Cái tát kia rất mạnh, móng tay dài cào rách mặt nàng, máu tươi theo đó chảy ra.

Trong nháy mắt, tronglòng nàng còn đau đớn hơn so với đau đớn trên mặt kia. Hắn vậy mà lại giữ nàngđể cho mẹ hắn tùy ý đánh nàng?

Diêm Quá Đào không đoántrước được mẹ hắn sẽ ra tay đánh Ngạc Nhi. Một tay đánh ra quá nhanh, hắn thầmnghĩ muốn ngăn cản Ngạc Nhi, nhưng không dự đoán được mẹ hắn lại không khốngchế được mà đánh người. Khi hắn thấy mẹ lần thứ hai giơ tay lên, chuẩn bị đánhNgạc Nhi lần nữa, hắn liền buông Ngạc Nhi ra, chắn không cho mẹ hắn đánh nàng.

“Đủ rồi! Là bà phải camđoan tất cả mọi chuyện đều do tôi giải quyết tôi mới đồng ý cho bà ở đến ĐàiLoan.” Hắn nói, thanh âm trầm thấp tràn ngập cảnh cáo.

Trong mắt Diêm Vũ Nghiênhiện lên phẫn nộ, biết đứa con trước mặt này đã không còn là đứa trẻ có thể đểbà tùy ý đánh chửi. Để có thể lưu lại đây, tra tấn tiểu tiện nhân Lãnh gia, bàtạm thời nhẫn nhịn oán giận chồng chất trong lòng, cười lạnh nhìn Ngạc Nhi đangđứng một bên.

Hắn quay đầu lại, thấymặt nàng tái nhợt, vết thương trên mặt nhìn mà đau lòng. Bàn tay nhỏ nhắn ômlấy bên mặt bị đánh, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, ánh mắt này lại làm cholòng hắn đột nhiên run lên. Hắn nhìn thấy trong mắt nàng là nước mắt, cảm thấynhư mình vừa làm điều ác độc nhất.

Hắn không phải là thốnghận nàng sao? Vì cái gì mà nhìn thấy nàng bị đánh, hắn ngược lại cảm thấy phẫnnộ với mẹ?

Ngạc Nhi nghiêm mặt dùngsức cắn môi dưới, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Quả nhiên mẹ con đồnglòng, cùng nhau đối phó tôi. Tính tôi không hay ho, không quấy rầy mẹ con cácngười đoàn tụ, các người chậm rãi tán gẫu đi!” Nàng biết mình sắp khóc, nướcmắt không ngừng chảy vòng quanh trong hốc mắt. Nhưng là sự kiêu ngạo của nàngkhông cho phép nàng ở trước mặt bọn họ mà khóc lóc, không muốn cho mẹ con bọnhọ được dịp cười nhạo nàng.

Ngạc Nhi miễn cưỡng duytrì trấn định cùng kiêu ngạo, quay người đi ra cửa. Tay nàng thủy chung nắmchặt. Vết thương trên mặt tuy đau đớn, nhưng so sánh với việc hắn giúp ngườiphụ nữ kia đánh nàng, thương tổn trong lòng nàng càng làm nàng đau đớn hơn.

Nàng nhanh chóng trở vềphòng, dọc đường đi còn không ngừng mắng mình ngu dốt.

Hắn là người Diêm gia, làngười hận nàng tận xương tận tủy, nàng như thế nào còn có thể đối với hắn cóchút chờ mong?

Nàng không ngừng mắngchính mình, nhưng là càng mắng càng không ngừng rơi nước mắt.