Thục Nữ Dụ Phu

Chương 93: Nhận được kinh hỉ



Giữa mùa hè, bụng Tịnh Thục đã rất lớn rồi. Chu Lãng gần đây tuần hải phát hiện có một mảnh nước cạn lõm vào, có rất nhiều vỏ ốc, còn có thể tránh gió phơi nắng, vừa vặn thích hợp du ngoạn. Ở nhà nhiều cũng chán, ngày hôm đó trời trong nắng ấm, hai nhà cùng nhau dẫn bọn nhỏ ra bờ biển chơi đùa.

Chu Lãng tháo giày cởi tất, kéo ống quần, nắm tay hai đứa nhỏ chân trần chạy trên bờ biển nhặt vỏ sò. Tịnh Thục ngồi xích đu dưới gốc cây, mỉm cười nhìn bọn họ.

Tiểu tứ bối nhi phát hiện gì đó, cong người xuống nhìn coi, bỗng nhiên cười ha ha, gọi bọn họ tới xem: “Ha! Nữu Nữu tới nhanh, vỏ sò biết chạy này.”

Tiểu nha đầu dừng bước lại, dùng ngón chân khác chọc trên bãi cát, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu biểu ca: “Lừa ta…”

“Không lừa muội, tới nhanh… Nó chạy nhanh lắm…” Tiểu tứ bối nhi liều mạng ngoắc ngoắc, tiểu nha đầu mong đợi nhìn về phía phụ thân.

“Nữu Nữu muốn đi xem hả?” Chu Lãng cười sảng khoái hỏi.

Tiểu nha đầu gật gật đầu, lại xoắn xuýt nói: “Phụ thân con sợ.”

“Nữu Nữu không phải sợ, phụ thân đưa con đi.” Chu Lãng cầm bàn tay mềm mại của nữ nhi đi tới, quả nhiên thấy một vỏ sò màu đỏ đang nhanh chóng chạy trên bờ cát. Thấy một tảng đá cuội liền ngừng lại, sau đó vòng qua tiếp tục chạy.

Tiểu tứ bối nhi cười tít mắt kéo tay muội muội: “Thế nào? Nhìn vui chứ.”

Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười: “Biết chạy… Vỏ sò biết chạy.”

Tiểu tứ bối nhi làm vẻ người lớn nhéo nhéo mũi nàng: “Nha đầu ngốc, muội lại tin thật, ta cho muội nhìn rõ.”

Tiểu tử lá gan không nhỏ, nhặt một nhánh cay đi đẩy vỏ sò đỏ kia ra, chỉ thấy phía dưới đang óc một con cua màu vàng đang bò bò. Bỗng nhiên mất lớp vỏ ở trên, con cua nhỏ ngây ngốc dừng lại một lúc, sau đó giơ càng nhỏ nhanh chóng chạy tới phía chân trần trắng noãn của Nữu Nữu.

“A… phụ thân cứu mạng…” Tiểu nha đầu rất nhanh liền bỏ biểu ca ra, ôm chân phụ thân chạy vòng quanh.

Chu Lãng cười lớn ôm lấy nữ nhi, để nàng ngồi trên vai mình, nhìn Tiểu tứ bối nhi dùng nhánh cây đuổi con cua kia: “Ai cho ngươi bắt nặt muội muội ta, đánh gãy càng của ngươi, có dám bắt nạt muội muội ta nữa không?”

“Nữu Nữu, ca ca trút giận giúp muội!” Tiểu tứ bối nhi dương khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ con lên, nở nụ cười sáng lạn với tiểu nha đầu.

Quách Khải cùng Trần Thần sóng vai đứng ở trên sườn núi, sắc mặt thận trọng.

“Đăng Châu có thể có cực diện như giờ, đều nhờ nàng hỗ trợ, Trần Thần, nàng đúng là hiền thê của ta, những khuyết điểm trên người ta đều nhờ nàng bù lại rồi.”

“Người ta nói phu thê là góc bù, có lẽ thật là như vậy. Chàng xem Tịnh Thục cùng A Lãng đi, một người ôn nhu tinh tế cần nam nhân che chở, một người kiên cường dũng cảm lại cần ôn nhu, vừa vặn hợp. Nếu lúc trước chàng cưới muội ấy, chắc cũng sẽ hạnh phúc.”

Quách Khải bất mãn xoa tay nàng: “Sẽ không, khẳng định là không. Nhân duyên tiền định, hai chúng ta ở cạnh nhau mới thích hợp nhất. Nếu là A Lãng không có muội ấy, có lẽ cũng sẽ không tốt đẹp nhiệt tình như hiện tại.”

Trần Thần cười nhẹ: “Chỉ đùa một chút thôi, chàng cần gì phải vậy.”

Quách Khải nắm chặt tay nàng, thở dài nói: “Thần Thần, mấy nữa là sinh thần của đại ca, hai năm qua vẫn không tế bái huynh ấy, bởi vì ta không tin huynh ấy sẽ rời khỏi ta. Chỉ là… lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có, nàng nói… Có thể thật sự đã không…”

Trước kia Trần Thần thường an ủi hắn nói sẽ không đâu, nhưng nói quá nhiều lần rồi, lại vẫn không tìm thấy người, vẫn muốn tìm một lý do để tin, nhưng chính bản thân cũng đã không tin rồi. Chỉ là nàng không đành lòng đánh gãy hi vọng của hắn, nói: “Sẽ không đâu, tuy lúc đại ca rơi xuống nước đã bị thương, nhưng với thể lực của đại ca chống đỡ một khoảng thời gian là không thành vấn đề. Ngày đó gió to thủy triều lên, phỏng chừng ngược dòng rất khó khăn, đành phải xuôi theo dòng. A! Quách Khải chàng xem, bóng lưng gánh củi bên kia có chút quen thuộc.”

Người kia thân hình cao lớn, cả người mặt y phục vải thô, mặc dù cũ nát nhưng cũng rất chỉnh tề. Lưng đeo một bó củi cực to, đang từ phía xa đi tới. Quách Khải chỉ nhìn thoáng qua, đã có thể kết luận đó là đại ca cùng hắn lớn lên, cùng hắn chơi đùa, cùng luyện chữ tập võ.

“Đại ca… Đúng là đại ca! Thần Thần, đi…” Quách Khải kéo Trần Thần hướng về phía trước chạy tới, thuộc hạ xung quanh không hiểu, cũng lập tức chạy theo.

Chu Lãng phát hiện khác thường, ngẩng đầu nhìn qua.

Quách Khải rất nhanh đã đuổi kịp nam nhân kia, chạy đến trước mặt hắn. Đó là gương mặt ngày đêm hắn mong nhớ, thậm chí cả ngủ cũng bị gương mặt này làm tỉnh giấc, chỉ là… có vết sẹo trên mặt mà thôi.

Vết sẹo kia nghiêng từ trán kéo xuống má, chiếm mất nửa mặt, vừa hung dữ vừa đáng sợ. Mà Quách Khải nhìn thấy lại đau lòng: “Đại ca… Đại ca… Huynh còn sống, thật tốt quá.”

Quách Khải nước mắt lưng tròng, xông lên, gắt gao ôm lấy đại ca của mình. Trần Thần cũng cực kì xúc động, cao hứng thay cho Quách Khải. Đám thị vệ không hiểu gì, vẫn duy trì khoảng cách đứng cách đó không xa, nghi hoặc nhìn.

Người kia bộ dạng bình tĩnh, sau khi kéo Quách Khải ra xong, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai? Chúng ta có quen sao?”

Quách Khải sửng sốt, trừng mắt sốt ruột trách móc nói: “Đại ca, ta là Quách Khải đây, huynh không nhớ sao? Có phải bị thương nên quên chuyện trước kia rồi không?”

Người kia lẳng lặng nhìn hắn một hồi, lạnh nhạt nói: “Ta không quen ngươi, ngươi nhận lầm người rồi, ta còn phải về nhà.”

Hắn xoay người đi, Quách Khải mặt đỏ bừng, tay muốn giữ hắn lại, lại bị Trần Thần ngăn lại.

Trần Thần nói: “Trước để cho hắn về nhà đi, chúng ta đi theo tới nhà hắn, xem xem rốt cuộc là thế nào.”

Người kia cúi đầu, nhanh chóng vòng qua đường nhỏ trên núi, đi tới một thôn trang nhỏ. Mấy đứa bé ở đầu thôn đang chơi đùa dưới gốc cây, thấy hắn gánh cũi đi qua, một tiểu tử nghịch ngợm nắm bùn ném tới trên người hắn: “Kẻ xấu, không biết xấu hổ.”

Mẫu thân tiểu tử kia làm cá xong, vừa vặn tới lấy nước, thấy thế liền trách mắng: “ Cẩu Đản, không được nói vớ vẩn, Ngưu thúc thúc là người tốt.”

Người kia vẫn trầm mặc như cũ, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục gánh củi đi về phía trước. Đến một căn nhà phía tây thôn, đẩy cửa gỗ đi vào. Trong vườn có một cô nương xinh đẹp ăn mặc mộc mạc lại vô cùng sạch sẽ, đang dẫn một lão thân đi ra, thấy hắn vào cửa, liền đỏ mặt cúi đầu.

Lã bà thấy hắn đem bó củi đặt ngay ngắn chỉnh tề ở góc tường, liền lấy đòn gánh với thùng nước đi tiếp, gật gật đầu: “Thật đúng là một nam tử chịu khó, A Ngưu à, vừa rồi ta nói với Tiểu Cần rồi, hai năm trước phụ mẫu nàng mất nàng còn nhỏ, còn chưa tới tuổi cập kê Nhị thẩm nàng đã muốn nàng gả đi nhưng lão thân không đồng ý. Nhưng năm nay nàng đã mười sáu rồi, nên gả đi rồi, hai người các con vẫn ở chung một nhà cũng không đúng, tin đồn trong thôn càng lúc càng nhiều rồi. Hai người các con nếu đều có ý với nhau, lão thân liền làm mối cho các con, thành thân, danh chính ngôn thuận sống cùng nhau. Nếu không có ý gì, liền nhận làm huynh muội, con cưới thì cưới, để Tiểu Cần tìm một nhà khá giả mà gả đi. Về sau coi như thành huynh muội với nhau ! Lão thân cũng hơi sốt ruột thôi, buổi tối các con tự thương lượng đi.”

Trong thôn này, người tin tưởng hai người họ ở chung dưới mái hiên hai năm vẫn trong sạch, chỉ sợ chỉ có Lã bà thôi.

“Trong lòng ta vẫn coi Tiểu Cần là muội muội, nếu người thấy nhà nào thích hợp liền cầu thân cho nàng đi. Toàn bộ đồ trong nhà, đều làm của hồi môn cho Tiểu Cần, ta lên trán làm việc cũng có thể sống qua ngày.”

Tiểu Cần cắn cắn môi, giận dữ nhìn hắn một cái, trong mắt ngập nước. Lã bà xem ở trong mắt, càng khẳng định suy đoán của mình, thở dài, vỗ vỗ tay Tiểu Cần, rồi đi ra ngoài. “Con à, mặc kệ là vì lý do gì, nếu người ta không vừa ý, dưa hái xanh không ngọt…”

Vừa mới tới cửa, liền thấy bên ngoài có một đám thị vệ cầm đao đứng đó, hai người sợ tới mức lùi về sau mấy bước.

Thôn nhỏ không lớn, từ lúc bọn họ vào thôn, đã kinh động không ít người, trưởng thôn đã thở hồng hộc chạy tới. Nhị thẩm Tiểu Cần cũng xen qua đám người xem náo nhiệt, thấy thị vệ mặc đồ giáp, chậc chậc nói: “Ta nói rồi, A Ngưu ngốc kia khẳng định là hải tặc, các người xem xem, quan quân tới bắt người rồi kìa.”

“Quân gia, quân gia, ta là trưởng thôn, thôn nhỏ chúng ta đều là người lương thiện, không biết đã phạm tội gì, khiến đại nhân đường xa mà đến.”

“Đây là Thứ sử Đăng Châu Quách đại nhân, có mấy câu muốn hỏi ngươi.” Quách Bồi vừa giới thiệu vừa nói.

Trong đám người đều đã hít một hơi, bọn họ lớn như vậy vẫn chưa thấy quan lớn bao giờ, cho dù là người già trong thôn cũng chỉ gặp qua Huyện lệnh đại nhân mà thôi. Vẫn nghe nói Thứ sử đại nhân là một chàng trai trẻ tuổi, cháu trai của Quách lão gia, hôm nay vừa thấy quả nhiên là toàn thân có khí thế anh hùng.

Trưởng thôn vừa nghe là Thứ sử đại nhân, sợ tới mức quỳ trên mặt đất cung kính cúi đầu, được Quách Khải đỡ đứng lên.

Quách Khải không để ý đám người xung quanh xì xào bàn tán, chỉ hỏi trưởng thôn: “Người ở trong này là ai, có bao nhiêu người? Là ở đây mấy chục năm rồi, hay có chuyện gì xảy ra chưa?”

“Bẩm đại nhân, nơi này là nhà Quý lão ở, hai năm trước lúc hải tặc tới phá, hai lão thân đều đã bị hải tặc giết, chỉ để lại một nữ nhi tên Tiểu Cần, chính là nàng, a, Tiểu Cần ngươi lại đây, mau dập đầu chào đại nhân.” Trưởng thôn vẫy tay gọi cô nương bị dọa sợ đứng ở cửa tới.

Quách Khải cùng Trần Thần sớm đã đánh giá cô nương này một lượt, vừa rồi bọn họ cũng đã nghe được Lã bà nói chuyện với nàng. Tiểu Cần mặt trái xoan, mượt mà giản dị, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt tròn tròn, mũi vểnh cao, đôi môi đỏ mọng, nếu Tịnh Thục là tuyệt sắc mỹ nữ Giang Nam, cũng chỉ thua một chút, nhưng ở trong mười dặm tám thôn xung quanh, dung mạo này cũng được coi là một đóa hoa rồi. Nhìn cái là biết là cô nương chịu khó biết lễ nghĩa, ánh mắt cũng rất trong sáng.

Tiểu Cần sợ hãi đi tới, quy củ dập đầu, có chút lo lắng quay đầu nhìn người trong nhà. Quan nhân thật sự tới bắt hắn sao?

“Vết sẹo trên mặt nam tử kia là xảy ra chuyện gì?” Quách Khải đè nén vội vàng trong lòng, trầm giọng hỏi.

Trưởng thôn đáp: “Đó là vào mùa hạ hai năm trước, lão quý cứu được một người ở bên bờ biển, lúc ấy hôn mê rất lâu, chúng tôi cảm thấy hắn không sống nổi, ai ngờ sau cùng lại tỉnh lại. Chỉ là hắn có chút ngốc ngốc, nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người cũng không nhớ rõ nữa, lúc đầu đến làm ruộng cũng không biết làm. Về sau hai lão thân đều bị hải tặc giết, hải tặc đuổi tới trong nhà muốn cướp Tiểu Cần đi, ngốc tử này lại có chút sức lực, đánh đuổi được hải tặc, cứu Tiểu Cần. Về sau, hắn liền ở trong căn nhà này.”

Quách Khải ngửa đầu đã quên nhìn trời, nuốt nước mắt xuống, quay đầu hỏi Tiểu Cần: “Trên vai trái hắn có phải có một vết sẹo hình thoi đúng không?”

Sau khi phụ mẫu mất, Tiểu Cần bôi thuốc cho hắn, vẫn nhớ vết thương trên người hắn như nào. Tiểu Cần thành thật liền gật gật đầu: “Đúng, đó là vết thương cũ, trên người hắn vẫn có rất nhiều vết thương mới, ta cảm thấy hắn không phải người xấu, không phải hải tặc, xin đại nhân minh xét.”

Quý nhị thẩm cho rằng thời cơ chín muồi, tự cho là thông minh chui vào: “Đại nhân, hắn không phải người tốt, người xem vết sẹo trên người hắn đi, dọa người biết bao, không phải hải tặc thì có vết thương nghiêm trọng như vậy sao? Hai năm qua đôi cẩu nam nữ này ở cùng một nhà đã không trong sạch gì rồi, ngài mau bắt hắn lại đi, Quý gia chúng ta giữ không nổi người này.”