Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 63: Chưa Bao Giờ Cô Nghĩ Mình Sẽ Được Thổ Lộ Dưới Tình Huống Như Thế.



Trần Nam nói được thì làm được, chính là không đi làm thông báo tuyển dụng.

Tưởng Ban Hoa bọn họ tự nhiên cũng không có nghĩa vụ đi giúp cô ta chọn người, chỉ là còn lại ba người thì lượng công việc cũng gia tăng rất nhiều.

"Con nhỏ này thật là không đáng tin cậy một chút nào." Thời điểm nghỉ ngơi, Lão Chu chán ghét nói.

Lão Chu uống ngụm nước trà, sau đó còn nói thêm: "Ngồi máy bay thì đến trễ, mang giày cao gót thì chân bị thương, buổi tối còn câu dẫn Tiểu Lý, làm thông báo tuyển dụng lại không tới, cô ta cho rằng công ty là nhà mình sao."

Tưởng Ban Hoa nhướng mày, lập tức liền bắt được trọng điểm trong lời nói của Lão Chu.

"Cái gì mà buổi tối còn câu dẫn Tiểu Lý?" Cô hỏi.

Lão Chu nhìn nhìn chung quanh, vừa lúc Lý Tiếu Thảo không ở đây, vì thế thêm mắm thêm muối mà đem chuyện mình nhìn được hồi đêm qua nói ra toàn bộ.

Tưởng Ban Hoa uống nước, cảm thấy chuyện này nghe có có vẻ khó tiếp thu.

Lý Tiếu Thảo mang cơm hộp tiến vào, liền nhìn đến biểu tình như ăn phải ruồi bọ của Tưởng Ban Hoa, vội hỏi: "Cô không thoải mái sao?"

Tưởng Ban Hoa nhìn anh một cái, lắc đầu, nói: "Không có không có."

Lão Chu nhận lấy hộp cơm trong tay của Lý Tiếu Thảo, tự nhiên thoải mái, giống như kẻ vừa mới nói chuyện sau lưng người khác không phải là mình.

Tưởng Ban Hoa nhìn đồ ăn, tạm thời đem chuyện vừa mới nghe được tạm cất vào trong lòng.

Lý Tiếu Thảo ăn cơm trưa, anh cảm thấy thời điểm mình không có ở đây, Lão Chu cùng Tưởng Ban Hoa đã nói chút gì đó.

Quả nhiên, đến chiều kết thúc công việc, Tưởng Ban Hoa mang bộ dáng truy xét mà lượn qua, sau đó hỏi anh: "Đại Lý, đêm qua anh với Trần Nam đã xảy ra chút chuyện gì hả?"

"Ừ." Lý Tiếu Thảo gật đầu, hiện tại anh cũng chưa rõ ý nghĩ của cô.

"Nghe nói thực kịch liệt nha."

"Không có." Anh nhíu mày.



Tưởng Ban Hoa cắn môi, sau đó nói: "Vậy à."

Lý Tiếu Thảo quan sát thấy tâm tình cô có vẻ không tốt, sau đó hỏi: "Cô đang tức giận sao?"

Tức giận?

Cô vì cái gì mà tức giận?

"Không có đâu."

Tưởng Ban Hoa đem tư liệu ôm lên, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị anh kéo tay lại.

"Tưởng Ban Hoa."

Lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách đầy đủ.

Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết của anh.

"Quan hệ của tôi với Trần Nam không phải như cô tưởng tượng."

"Vậy à?"

"Thật sự."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo cảm thấy thật bất đắc dĩ, anh nghĩ mình nên giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích thực phí công.

Tưởng Ban Hoa thu tay của mình về, cười cười, nói: "Anh không cần nói rõ ràng với tôi, việc này với tôi không quan hệ."

Bọn họ lại không phải bạn trai bạn gái, anh cần gì phải cùng mình nói nhiều như vậy. Tưởng Ban Hoa nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Lý Tiếu Thảo đi tới trước mặt cô, sau đó nói: "Không, với cô thì có quan hệ."

Sao lại có thể với cô mà không có quan hệ chứ?



Tưởng Ban Hoa ôm chặt tư liệu, gió từ cửa sổ rối rít thổi vào mang theo hương hoa dễ ngửi phảng phất trên trán và mái tóc của cô.

Tưởng Ban Hoa chợt đổi sang nghịch ngợm, hỏi: "Như thế nào mà có quan hệ với tôi?"

"Bởi vì, tôi thích cô."

Bởi vì, anh thích em, cho nên anh không hy vọng em sẽ bởi vì anh mà không vui.

Bởi vì, anh thích em. Cho nên anh không hy vọng em đối với anh sinh ra hiểu lầm.

Bởi vì, anh thích em! Cho nên anh không hy vọng em nói chuyện của anh cùng em không quan hệ như vậy.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng nghĩ như vậy, trong sự kinh ngạc của Tưởng Ban Hoa, anh đến gần cô, sau đó đem cô ôm vào trong ngực.

Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Tưởng Ban Hoa, anh thích em."

Vậy là, anh ấy thích mình sao?

Tưởng Ban Hoa không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, mới vừa khổ sở đây, bỗng chốc lại bị kinh ngạc hòa tan cùng vui sướng.

Trước đây cô cảm thấy anh thích mình, nhưng chỉ là mình cô suy đoán thôi.

Hiện tại, khoảnh khắc anh nói ra sự thật anh thích cô, nhất thời cô không biết nên đáp lại như thế nào.

Cô ngơ ngác trong ngực Lý Tiếu Thảo, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, tư liệu đang ôm sớm đã rơi xuống đầy đất, thậm chí có còn bị gió nhẹ thổi bay, phiêu tán ở các góc phòng.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ được thổ lộ dưới tình huống như thế.

Anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thổ lộ dưới tình huống như thế.