Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 64: Sao Lại Có Thể Không Phòng Bị Chút Nào! Anh Không Trốn Được Sao?



"Hai người đang làm gì vậy?"

Lão Chu từ ngoài phòng đi vào, liền nhìn đến hai người bọn họ đang đứng ở giữa phòng học, tư liệu rơi đầy đất.

Tưởng Ban Hoa phục hồi tinh thần lại, không kịp đáp lại Lý Tiếu Thảo, cô liền bắt đầu thu thập tư liệu.

Khó mà phát hiện được cái nhíu mày rất nhỏ của Lý Tiếu Thảo, anh cũng ngồi xổm xuống, thu thập tư liệu đem lên.

Tưởng Ban Hoa đem tư liệu sửa sang lại ổn thỏa, vẫn là có chút mất hồn mất vía.

"Đi thôi, ăn ngon vào, còn có ngày mai là kết thúc." Lão Chu cười nói.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, giúp Tưởng Ban Hoa lấy túi xách cùng ly nước.

Anh không biết phản ứng vừa rồi của cô là đáp ứng hay vẫn là...

Thôi kệ.

Chỉ cần cô không có cự tuyệt, kết quả chính là tốt.

Lý Tiếu Thảo nghĩ như vậy, đi ở bên cạnh cô

Tâm tình Tưởng Ban Hoa cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì cô mới phát hiện, cô cũng thực là thích anh.

Chỉ là, cô không biết nên nói với anh như thế nào.

"Kia không phải Trần Nam sao?" Lão Chu nói.

Theo phương hướng Lão Chu chỉ, Tưởng Ban Hoa thấy được một Trần Nam phong tình vạn chủng đang đi theo bọn họ.

Cô vừa mới bị vui sướng làm hôn mê đầu óc, cho nên đã đem nhân vật này quên mất.



Trần Nam cùng Lý Tiếu Thảo hẳn có phát sinh chuyện gì đó, nếu đúng là vậy, cô vẫn là cảm thấy có chút khó chịu.

Cô nhíu mày, nhìn Trần Nam đi tới trước mặt bọn họ, sau đó đứng yên, làm như người chưa từng có việc gì với bọn họ: "Ở khách sạn nhàm chán quá, tới cùng mọi người ăn bữa cơm."

Cô ta nói xong, từ trong túi rút ra một cây thuốc lá.

Tưởng Ban Hoa cắn môi, nhìn cô ta thật cảm thấy phiền lòng.

Cái cô gái này da mặt thật quá dày.

"Như thế nào?" Trần Nam cong cong khóe miệng, nói: "Xem ra hai người không ngờ là bị tôi quấy rầy nha."

"Lão Chu, cùng tôi ăn cái gì đi, đừng có làm bóng đèn."

Cô ta phun ra cái vòng khói, sau đó lôi kéo Lão Chu đi hướng ngược lại.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng Trần Nam rời đi, thế nhưng cô lại cảm thấy cô ta như vậy lại có vẻ tự tại. Chỉ là khổ Lão Chu, phải cùng đại tiểu thư này ăn bữa tối.

"Chúng ta đi ăn cái gì?" Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo lấy di động ra, sau đó hỏi: "Có thể ăn hải sản không?"

"Rất được nha." Cô chính là đồ tham ăn.

Lý Tiếu Thảo gật đầu.

Anh không vội đi dò hỏi việc cô đáp lại thế nào, bởi vì anh cảm thấy mình đã thổ lộ quá hấp tấp.

Anh nghĩ, chờ về Thượng Hải, anh muốn bày tỏ tình cảm một lần nữa.

Bọn họ một đường đi tới, Tưởng Ban Hoa không biết nên nói cái gì, vì thế chủ động vươn tay, cùng anh mười ngón tay lồng vào nhau.

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng lên, hai lúm đồng tiền treo ở trên mặt, đẹp cực kỳ.

Mà Tưởng Ban Hoa tức khắc gương mặt hồng hồng, mang theo vẻ thẹn thùng.



Hai người bọn họ cứ như vậy bước chậm trên sân lớn trường Đại học, ai cũng không nói gì, tâm ý tương thông.

Bao học sinh đi lướt qua bọn họ, mặc kệ nam hay nữ đều sẽ quay đầu nhìn hai người thêm vài lần, cũng chỉ vì rất ít khi có thể nhìn nam sinh nữ sinh đẹp mắt đến như vậy.

Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu nhìn Lý Tiếu Thảo, anh cũng vừa lúc cúi đầu ngắm cô.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"Tôi chỉ là cảm thấy thật thần kỳ." Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, như là nghĩ tới cái gì, sau đó dừng bước chân.

"Anh còn chưa có nói cho tôi biết anh cùng Trần Nam đã xảy ra cái gì đâu, Lão Chu miêu tả làm tôi rất khó chịu."

Tưởng Ban Hoa cảm thấy hiện tại cô có quyền lợi biết hết thảy các quan hệ của anh.

Lý Tiếu Thảo sờ đầu cô, sau đó nói: "Thật sự không có gì, chỉ là bị hôn một cái."

Chỉ là bị hôn một cái?!

"Sao lại có thể không phòng bị chút nào! Anh không trốn được sao?" Tưởng Ban Hoa thật tức giận.

"Ôi, anh sai rồi."

Lý Tiếu Thảo cúi xuống, ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn một cái.

Tưởng Ban Hoa nháy mắt không còn cảm xúc, dùng nắm tay nhẹ đấm một chút vào ngực anh, sau đó nói: "Không có lần sau."

"Ừ."

Tuyệt không sẽ lại có lần sau.