Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 62: Tưởng Ban Hoa Cảm Thấy Tửu Lượng Của Mình Vượt Quá Sự Biết Trước Của Mình.



Bây giờ là bốn giờ sáng giờ Bắc Kinh.

Tưởng Ban Hoa bởi vì quá khát nước nên mới tỉnh dậy.

Cô bò dậy từ giường, lấy nước khoáng trên bàn cạnh giường ngủ, sau đó đi vào toilet.

Cô mơ mơ hồ hồ nhớ rõ một ít ký ức, nhưng đều không quá rõ ràng.

Tưởng Ban Hoa lắc lắc đầu, sau đó uống nước. Cô thật sự quá khát.

Chờ cô thoải mái trở lại giường ngủ của chính mình thì phát hiện Trần Nam không biết đã tỉnh từ khi nào đang ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.

"Cô doạ tôi sợ muốn chết." Tưởng Ban Hoa nhẹ giọng nói, trong giọng nói của cô mang theo chút khàn khàn.

Trần Nam đột nhiên cười ra tiếng, sau đó ngã xuống, trong miệng còn nỉ non tên Lý Tiếu Thảo.

"Này, Trần Nam. Trần Nam?" Tưởng Ban Hoa nhìn bốn phía, cảm thấy da gà mình muốn nổi lên.

Cô lẩm bẩm: "Tình huống gì thế này?"

Tưởng Ban Hoa kề sát vào Trần Nam, xuyên thấu qua ánh đèn trong phòng nhìn thấy cô ta hít thở ổn định vì thế thở phào nhẹ nhõm.

Cô trở lại giường của mình, không biết là vì uống rượu hay vừa bị Trần Nam doạ, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng lại không buồn ngủ nữa.

Cô mở wechat trên di động ra, cô muốn lướt qua vòng bạn bè một lát, lại phát hiện lịch sử trò chuyện của mình với Lý Tiếu Thảo.

Cô nhìn vào tin nhắn mà cô đã gửi và nhớ lại một chút đoạn ký ức.

"Xong rồi, xong rồi." Cô nhẹ giọng than thầm.

Mất mặt quá.

Cái gì gọi là có chút nhớ anh ta chứ?



Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chắc đó không phải là những gì cô gửi, phải không?

Nhưng không phải cô gửi thì còn ai gửi?

Tưởng Ban Hoa gãi tóc vốn đã có chút rối bời, tỏ vẻ không biết nên nói gì về sự thất thố của mình sau khi uống rượu.

Cô cố gắng nhớ lại những gì xảy ra vào đêm qua, nhưng vô ích.

"Tửu lượng của mình kém vậy sao?" Cô suy nghĩ một chút, mình chỉ uống chút rượu sake mà thôi, cũng không phải uống rượu mạnh như trong quán bar lần trước.

Sao lại có thể say thành ra như vậy chứ?

Tưởng Ban Hoa cảm thấy tửu lượng của mình vượt quá sự biết trước của mình.

"Sau này không được uống rượu nữa." Cô nhẹ giọng tự nhủ.

Ngày mai phải nói lời xin lỗi với Lý Tiếu Thảo, để cho anh ta chê cười rồi.

Tưởng Ban Hoa nghĩ như vậy, sau đó lại ngủ thiếp đi.

...

Sáng hôm sau.

Lúc cô mở cửa ra ngoài thì vừa vặn gặp Lý Tiếu Thảo vừa tập thể dục buổi sáng về.

Tưởng Ban Hoa xoa xoa cái mũi, sau đó đi về phía anh, nói: "Cái kia, hôm qua, xin lỗi nha."

"Không có việc gì." Lý Tiếu Thảo lau mồ hôi, sau đó nói: "Ngủ ngon chứ?"

"Khá tốt." Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ, liền hỏi: "Có muốn đi ăn sáng cùng nhau không?"

Lý Tiếu Thảo gật đầu.



"Tôi đi thay quần áo." Anh ta bước vào phòng sau khi nói xong.

Tưởng Ban Hoa ảo não vỗ vỗ đầu mình, thật không biết vì sao mình lại uống rượu, mấu chốt là vì sao tửu lượng lại kém như vậy?

Bây giờ cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất kỳ quái.

Lúc này Trần Nam từ trong phòng đi ra tới, nhìn thấy Tưởng Ban Hoa đứng ở hành lang, cũng không chào hỏi liền đi vào thang máy.

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô không có nghiên cứu sâu.

Lý Tiếu Thảo từ trong phòng đi ra, sau đó nói: "Đi thôi."

Thật trùng hợp, ba người đi cùng một thang máy.

Trần Nam trợn mắt trắng, lắc mông đi vào.

Sau đó Tưởng Ban Hoa và Lý Tiếu Thảo theo vào.

Lý Tiếu Thảo bị hai người phụ nữ kẹp hai bên, cho dù là người bình tĩnh như anh nhưng khi nhìn thấy Trần Nam liền có chút khó chịu.

Giữa hai người đột nhiên trở nên xa cách, Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút không quen. Cô kéo tay áo Lý Tiếu Thảo, hỏi nhẹ: "Hai người sao thế?"

Lý Tiếu Thảo cười lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

"Cái gì không có việc gì! Tôi có!" Trần Nam khảy khảy tóc bản thân, sau đó nói: "Hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, nên thông báo tuyển dụng các người tự đi đi."

Vẻ mặt Lý Tiếu Thảo không chút thay đổi, giống như cô ta có đi hay không đi thì đối với anh đều không sao cả, anh lạnh lùng phun ra hai từ: "Tùy cô."

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, lúc cô không hiểu ra sao thì thang máy đã đến tầng nhà ăn.