Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 61: Tại Sao Không Thể Tiếp Nhận Sự Thật Là Tôi Thích Anh.



Đến khách sạn rồi.

Tưởng Ban Hoa vẫn ôm cánh tay Lý Tiếu Thảo không cho anh rời đi, Trần Nam ở một bên nhìn không ngừng trợn mắt trắng.

Lý Tiếu Thảo Sờ Sờ đầu cô, đặt cô lên giường nằm xuống, an ủi: "Ngoan ngoãn ngủ, ngày mai sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Tưởng Ban Hoa nghe thấy có đồ ăn ngon thì nháy mắt nghe lời mà buông cánh tay anh ra.

Trần Nam ở một bên không nói gì lắc đầu, rồi lắc lư eo như rắn nước đi tới gần Lý Tiếu Thảo.

Cô ta học theo bộ dáng của Tưởng Ban Hoa, muốn đưa tay ôm lấy cánh tay của Lý Tiếu Thảo thì bị anh linh hoạt né tránh.

Trần Nam có chút tức giận, chờ Lý Tiếu Thảo đi ra ngoài thì cô ta cũng đi theo ra.

Hành lang khách sạn yên tĩnh, ánh đèn hơi tối, bầu không khí rất lạ, dường như ám chỉ sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Trần Nam đến gần Lý Tiếu Thảo, ép anh đến bên tường, trong lúc nhất thời, hô hấp của hai người rất gần nhau.

Cô ta nhìn môi anh, nhếch khoé miệng sau đó thì hôn lên đó.

Lý Tiếu Thảo né tránh không kịp, mở to hai mắt, nhíu mày nhìn.

"Ai, ngại quá, hai người cứ tiếp tục."

Lão Chu nghe được động tĩnh bên ngoài, tò mò mở cửa ra, không cẩn thận liền nhìn thấy một màn này.



Lý Tiếu Tiếu đẩy Trần Nam ra, từ sắc mặt của anh có thể nhìn ra anh có bao nhiêu tức giận mà không nói nên lời.

Trần Nam lại ở nụ cười, cô ta vươn cánh tay ra câu lấy cổ Lý Tiếu Thảo, ngực dán lên ngực anh, trong tiếng nói chuyện mang theo sự ngả ngớn: "Anh đối với em vẫn là có cảm giác."

Rốt cuộc là mắt nào của cô ta thấy anh đối với cô ta là có cảm giác thế? Lý Tiếu Thảo đẩy tay cô ta ra, nếu như lúc này ánh mắt có thể giết người thì Trần Nam hẳn là chết rất nhiều lần.

"Giữ lại chút tự trọng." Lý Tiếu Thảo nói.

Anh thật sự không rõ, hôm nay là lần đầu tiên anh cùng cô ta gặp mặt, sao một đứa con gái như cô ta lại cứ muốn nhào vào lòng anh.

"Anh thích Tưởng Ban Hoa nhỉ." Trần Nam khoanh hai tay trước ngực, cô đã sớm nhìn ra nhưng điểm này đối với cô không quan trọng.

Lý Tiếu Thảo nhếch môi, nói: "Đúng."

Trần Nam cười cười, nhún vai, lại nói: "Anh thích cô ấy, anh cảm thấy cô ấy sẽ ở bên anh sao?"

"Cô muốn nói cái gì?" Lý Tiếu Thảo cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt.

"Hai người còn chưa ở bên nhau, thì tại sao không thể tiếp nhận sự thật là em thích anh? Anh cảm thấy anh với Tưởng Ban Hoa có thể thiên trường địa cửu (*) ?" Trần Nam lại đến gần anh, giống như nước ập vào lồng ngực anh.

(*) Tồn tại dài lâu sánh ngang đất trời.

Lý Tiếu Thảo lui về phía sau một bước, cùng cô ta duy trì khoảng cách nhất định, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, anh cảm thấy cô ta đây là cố tình gây rối.

Huống chi, anh cùng Tưởng Ban Hoa sau có thể không thiên trường địa cửu được chứ, bọn họ nhất định có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Trần Nam vẫn không từ bỏ, cô ta lại lần nữa đi về hướng Lý Tiếu Thảo, sau đó giống như con rắn nước quấn quanh người anh.



"Anh xem, anh đối với em vẫn có phản ứng." Cô ta ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nỉ non.

Tay của cô ta đang sờ mó trên ngực anh, hơi thở nóng hổi bên trong miệng khẽ phun ra khiến Lý Tiếu Thảo rùng mình.

Anh không phải thánh nhân, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cho nên Trần Nam vừa châm ngòi thì anh có phản ứng sinh lý là chuyện hết sức bình thường.

Anh cau mày, kéo cô ta ra một lần nữa.

Trần Nam có chút thất vọng nhìn anh, sau đó nói: "Anh là người thật sự không biết xấu hổ."

Sau khi nói xong, cô ta liền xoay người vào phòng mình, Lý Tiếu Thảo nhìn bóng lưng của cô ta rời đi thì liền thở hắt ra.

Lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp một đứa con gái to gan như vậy.

Lý Tiếu Thảo xoay người đi vào phòng, Lão Chu thấy anh đã trở về nên chế nhạo nói: "Cậu nhóc, tặng không đưa lên cũng không cần à."

Lý Tiếu Thảo biết anh ta đã nhìn thấy, cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó đi vào WC.

Trên người anh còn đọng lại hương nước hoa trên người Trần Nam, làm anh cảm thấy ghê tởm, anh chỉ muốn nhanh chống rửa sạch mùi hương này.

Lão Chu lắc lắc đầu, lại lần nữa cảm khái nói: "Tuổi trẻ thật tốt."