Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài

Chương 60: Cô nói ai xấu, cả thế giới này tôi là người đẹp nhất.



Lý Tiếu Thảo rất lâu rồi chưa đi tiệm nét, ngón tay anh nhanh chóng ngao du trên bàn phím, trên màn hình liền xuất hiện những tuyệt chiêu huyễn khốc.

(*)= Ảo diệu và khốc liệt.

Trò chơi này anh đã bắt đầu chơi từ năm nhất Đại học, anh cũng coi như nhân vật cấp bậc nguyên lão. Chỉ là tính tình tương đối khiêm tốn, mặc dù mấy năm trước có tham gia giải đấu và đứng nhất nhưng cũng không có lộ mặt.

Dù sao cũng làm nghề này, cho nên có quen biết với đoàn đội chế tác của trò chơi này. Chẳng qua là mọi người không biết anh là đại Boss Mộc Tử Tiếu đứng đầu toàn bộ trò chơi.

Nhưng mà là đại thần thì tồn tại chính là phải được người ta ngưỡng mộ, thần bí một chút cũng không có gì đáng trách.

Lý Tiếu Thảo tiếp tục chơi mấy lần, thẳng cho đến khi cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, mới rời khỏi trò chơi.

Trong điện thoại di động yên tĩnh có mấy tin nhắn nằm yêu là Tưởng Ban Hoa gửi tới.

"Đại Lý, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm."

"Đại Lý, anh đi đâu rồi?"

"Đại Lý, hình như tôi có chút nhớ anh."

...

Cái tiết tấu này có vẻ hơi sai sai.

Lý Tiếu Thảo gọi lại, qua thật lâu đối phương mới nhận điện thoại.

"Đại Lý." Giọng nói của cô có chút không rõ ràng.

Đồng tử của Lý Tiếu Thảo co rụt lại, sau đó nhanh chóng lau ra khỏi tiệm nét.

Cô ấy uống rượu.

"Bây giờ cô đang ở đâu?" Giọng nói của anh mang theo sự lo lắng chưa từng có.

Tưởng Ban Hoa nhìn thịt nướng cùng rượu, lại nhìn bóng người mơ hồ ở bên cạnh, sau đó cười nói: "Ở một cửa hàng thịt nước, nhưng cụ thể là gì... Này, sao cô đoạt điện thoại của tôi."

"Chúng tôi đang ở trạm xe buýt đường Nam Kinh." Giọng nói của Trần Nam xuyên qua micro truyền vào lỗ tai Lý Tiếu Thảo, anh không vui nhíu mày, lạnh lùng trả lời lại: "Được."

Lão Chu nhìn Tưởng Ban Hoa say như chết, lại nhìn gót chân Trần Nam bị giày cao gót cọ xát, bất đắc dĩ mà thở dài. Anh ta cảm thấy chính mình ra cửa không xem lịch rồi.

"Tửu lượng của cô ấy sao lại kém như vậy, thật sự là bị làm cho mất hứng." Trần Nam chửi bới.

Lão Chu lần thứ hai lắc đầu, anh mới là người khổ sở nhất được chưa.

"Tưởng Ban Hoa."

Cô nghe được có người kêu mình, đám người xuất hiện trước mặt cô lại bị cô nhìn ra thành vô số gương mặt của Lý Tiếu Thảo.

"Sao có nhiều Đại Lý vậy." Cô lẩm bẩm một câu sau đó liền bị ôm vào trong lòng.

Lý Tiếu Thảo nhíu mày nhìn Trần Nam đứng ở một bên muốn nói rồi lại thôi, lại nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Lão Chu, anh thở dài nói: "Tôi đưa cô ấy về khách sạn trước."

Trần Nam lại tiến đến bên cạnh anh làm nũng: "Chân người ta cũng bị thương, Đại Lý."

Ánh mắt hình viên đạn của Lý Tiếu Thảo bay tới, Trần Nam mới hậm hực thu tay về.

Lão Chu nhìn ba người này, yên lặng gọi xe xong.

"Cùng nhau trở về đi, cũng đã khuya rồi." Anh ta lên tiếng giảng hoà.

Tưởng Ban Hoa kéo cánh tay của Lý Tiếu Thảo chép chép miệng ba lần liền nhắm hai mắt lại. Trên người anh có một mùi hương làm người ta thật an tâm, Tưởng Ban Hoa cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Lý Tiếu Thảo bất đắc dĩ mà nhìn cái cô gái đứng cũng có thể ngủ này, sau đó hỏi Lão Chu: "Cô ấy uống rượu gì?"

Lão Chu cười, chỉ cửa hàng thịt nướng cách đó không xa, nói: "Hai chén rượu sake kiểu Hàn Quốc."

Quả nhiên...

"Để anh chê cười rồi." Lý Tiếu Thảo nói.

Lão Chu xua xua tay: "Không có không có."

Trần Nam đứng ở một bên giống như người ngoài cuộc, nhưng cô ta cũng không có một chút gì là tự biết lấy mình, thậm chí còn bởi vì Lý Tiếu Thảo cự tuyệt mà cảm thấy tức giận.

"Sao các anh không quan tâm tới người ta hả." Trần Nam bĩu môi, vẻ mặt ấm ức.

Tưởng Ban Hoa đúng lúc này mở mắt ra, nhìn biểu cảm của Trần Nam, sau đó nở nụ cười, không tim mà nói: "Bộ dạng này của cô thật xấu."

Trần Nam bị cô làm cho tức tối: "Cô nói ai xấu, cả thế giới này tôi là người đẹp nhất."

Tưởng Ban Hoa khinh thường, tiếp tục ôm cánh tay của Lý Tiếu Thảo, thật giống như làm như vậy có thể tuyên bố với người ta Lý Tiếu Thảo thuộc về cô.

Lý Tiếu Thảo sờ sờ đầu cô, không thèm quản bộ dáng muốn giết người của Trần Nam.

Lão Chu thấy xe đến, vì thế nói: "Đi thôi"

Anh ta cảm thấy nếu cứ như thế này thì có khả năng ngày mai anh ta sẽ không thấy mặt trời mộc, là bị mấy người trẻ tuổi này giày vò đến chết.