Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 243: Miền đất hứa (37)



Edit: cơm trắng chan cà phê

"Mục Sư, đừng nói nhảm nữa."

Chu Khiêm không thay đổi tư thế, anh nhàn nhã ngồi dưới bóng cây.

Bây giờ, anh không gọi người trước mặt mình là Lịch Học Hải, mà là Mục Sư.

Ánh trăng vằng vặc xuyên qua tán lá, soi rọi lên đôi mắt trong veo của Chu Khiêm.

Lười nhác giơ xương Thần trong tay về phía Mục Sư, anh nói: "Mang bao nhiêu người đến hỗ trợ thì gọi hết ra đi, tôi tiễn mấy người xuống suối vàng."

Phía sau hang núi cách đó không xa, một người lững thững bước đến.

Lịch Học Hải có dẫn người theo hỗ trợ.

Nhưng chỉ có một người, còn là một người xa lạ mà Chu Khiêm chưa từng gặp bao giờ.

Giơ tay lên, nhìn vào giao diện đồng hồ, Chu Khiêm đọc được thông tin của đối phương.

【 Tên: Nguyên Binh 】

【 Cấp: S 】

【 Kĩ năng: Chỉ huy, tăng hiệu suất đoàn đội 】

【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Chưa có 】

Chu Khiêm có ấn tượng với cái tên Nguyên Binh.

Con bạc có người chơi do mình đặt cược chết trong trò chơi sẽ bị trò chơi dùng những phương thức bất ngờ lấy mạng ở thế giới hiện thực.

Điều này khiến cho cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm như Trần Dương Châu nghi ngờ. Sau điều tra, hắn đã tìm ra đầu mối chung của những nạn nhân này —— trước khi chết, họ đều sở hữu một số tiền kếch xù không rõ nguồn gốc.

Sau đó, Trần Dương Châu theo dõi một người —— người đó tên là Nguyên Binh, bất chợt phất lên nhờ một nguồn tiền tài lớn không rõ nguồn gốc vẫn còn sống.

Người này quả nhiên tham gia vào trò chơi, thậm chí còn là người của Lịch Học Hải.

Đi đến trước mặt Chu Khiêm, Nguyên Binh lịch sự gật đầu chào hỏi: "Chào cậu, Chu Khiêm, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau. Tôi là con bạc của Văn Bân."

Thì ra là vậy.

Chu Khiêm nói: "Văn Bân xem như cũng biết cách chơi. Ra là nhờ anh chỉ huy từ phía sau."

Cười cười, Chu Khiêm nói: "Xem ra là không chịu thua. Những người đã thua một lần nhưng vẫn cố chấp tiếp tục khiêu khích tôi đều đã chết. Anh sẽ là người tiếp theo."

"Tôi chỉ cảm thấy đôi khi kỳ phùng địch thủ..."

"Kỳ phùng địch thủ? Ngay cả Mục Sư tôi còn không thèm để vào mắt, anh mà xứng à?"

Nguyên Binh nghe xong cũng không cảm thấy khó xử, hắn chỉ lùi bước, đứng phía sau Lịch Học Hải.



Lịch Học Hải không tán đồng lắc đầu với Chu Khiêm, biểu tình như khi y vẫn còn là bác sĩ của anh, lấy tư thái của một bậc trưởng giả khuyên răn người trẻ tuổi: "Mở chiếc hộp giấy liên tục hai lần đã ảnh hưởng lớn đến cậu. Chu Khiêm, người quá thông minh thường có kết cục không tốt. Cậu vẫn còn rất trẻ."

"Bớt nói nhảm đi. Chẳng lẽ anh muốn giết tôi vì tôi thông minh à?" Chu Khiêm cười nhạo: "Muốn giết tôi, lại muốn khen ngợi tôi. Mục Sư, suy nghĩ của anh kì lạ thật đó. Chà, để tôi xem..."

Chu Khiêm híp mắt: "Chỉ dẫn một người theo, anh sợ nhiều người khác phải chết trong tay tôi."

"Cậu nói cũng không sai." Lịch Học Hải hơi nhướng mày, thoải mái thừa nhận: "Có nhiều người hơn được bố trí ở Miền đất hứa. Bên đó có đến hai người chơi cấp Thần. Đặc biệt là Bạch Trụ. Không thể khinh thường sức mạnh của cậu ta. Tôi đã điều động tất cả người chơi cấp Thần đến đó."

"Tạ Hoài cũng vậy?" Chu Khiêm hỏi.

"Có lẽ." Lịch Học Hải đáp: "Còn một người bạn cũ của cậu nữa. Mục Sinh. Cậu ấy cũng đã hóa thần thành công."

"À, là thằng khốn muốn kéo chị mình xuống địa ngục." Chu Khiêm nói: "Nhớ rồi. Nhanh như vậy đã hóa thần... Cậu ta đi theo con đường của Tạ Hoài."

"Trăm sông đổ về một biển, đây là tình thế bắt buộc." Lịch Học Hải nói: "Thật ra ngày trước Tạ Hoài cũng muốn chậm rãi mà đi, nhưng Thiệu Xuyên không cho ngài ấy thời gian. Thiệu Xuyên muốn giết ngài ấy, nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ làm gì?"

"Ai cũng muốn tiếp tục sống sót. Đây là bản năng con người. Nhân loại tạo ra Cẩm tộc là vì bản năng muốn kéo dài nền văn minh của mình. Bây giờ nhân loại muốn tiếp tục sinh tồn trong môi trường hoang dã, đôi khi cũng phải săn giết đồng loại của mình, đó cũng là bản năng con người."

Trong tay Lịch Học Hải chợt xuất hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Đây là vũ khí của y.

Tay trái nâng hộp gỗ, tay phải mở nắp hộp, bên trong là những con cờ trắng đen xen kẽ nhau.

Cầm một con cờ đen lên, Lịch Học Hải nói: "Chu Khiêm, tôi biết rõ kĩ năng của cậu. Vùng đất này đã có quá nhiều người chết, có lẽ dưới chân chúng ta cũng đầy xương cốt. Nhiều oán khí như vậy, nếu cậu sử dụng đại chiêu, dù tôi có dẫn theo bao nhiêu người đi chăng nữa cũng sẽ đồng quy vu tận với cậu."

"Kĩ năng của anh không chuyên về tấn công, Nguyên Binh cũng vậy." Chu Khiêm hứng thú nói: "Vậy anh muốn đánh vào tâm lý tôi? Anh đã thôi miên, sửa đổi kí ức của tôi, bây giờ anh vẫn chưa từ bỏ ý định này?"

"Tôi chỉ dẫn theo một người để đối phó với cậu. Bên phía Bạch Trụ không chỉ bị Cẩm tộc uy hiếp mà còn có Tạ Hoài, Mục Sinh đã hóa thần cùng với thiên quân vạn mã của quân đoàn Cẩm tộc." Ánh mắt Lịch Học Hải tối đi: "Lo sợ không? Bình tĩnh được không? Cảm xúc của cậu... cậu nắm chắc bản thân có thể tự chủ được không?"

Khi cảm xúc mất khống chế, sự sợ hãi sẽ lan tràn, bị phóng đại ra gấp hàng ngàn lần. Đến lúc đó, Chu Khiêm sẽ mất năng lực tự chủ, trở thành nô lệ cho cảm xúc của mình, mất năng lực phán đoán khi chơi cờ cùng Lịch Học Hải. Lịch Học Hải không cần đánh cũng thắng, từ đó dễ dàng giết chết Chu Khiêm.

Ra đây là kế hoạch của Lịch Học Hải.

"Mở hộp giấy hai lần, cậu vẫn chưa phát điên hoàn toàn, tôi quả thực rất bội phục. Nhưng dù không phát điên thật thì bệnh trạng của cậu đã tiêu cực hơn, đây là điều chắc chắn."

Lịch Học Hải ném con cờ đen trong tay đi.

Lịch Học Hải vừa dứt lời, Chu Khiêm thấy bên tay phải của mình chợt xuất hiện ba quân cờ màu trắng lơ lửng giữa không trung.

Giữa anh và Lịch Học Hải xuất hiện một khung vuông sọc trắng đen.

【 Người chơi Lịch Học Hải sử dụng kĩ năng với bạn: Ván cờ sinh tử 】

【 Giới thiệu kĩ năng: Lịch Học Hải có 3 quân cờ đen, bạn có 3 quân cờ trắng 】

【 Cờ đen được phép đi trước, tấn công quân cờ trắng. Nếu tiến công thành công, cờ đen sẽ ăn một quân cờ trắng; nếu cờ trắng phòng ngự thành công, cờ trắng sẽ ăn một quân cờ đen, chiếm được vị trí của đối phương 】

【 Sau 3 lượt chơi, số lượng quân cờ còn trên bàn cờ chiếm nhiều hơn sẽ chiến thắng; nếu cờ đen thắng liên tiếp hai lần, trò chơi sẽ kết thúc 】

【 Nhắc nhở quan trọng: Trong vòng 5 phút sau khi kết thúc trò chơi, người chiến thắng có thể làm bất kỳ điều gì với người thua cuộc. Người thua không thể sử dụng kĩ năng tấn công, phòng ngự 】



【 Ghi chú 1: Cờ trắng không thể chủ động tiến công 】

【 Ghi chú 2: Bạn không thể từ chối lời mời của Lịch Học Hải, chúc bạn chơi vui vẻ 】

"Ồ... Ván cờ sinh tử là đại chiêu của anh?" Chu Khiêm cười nhìn Lịch Học Hải: "Ra là trước khi anh giết một người nào đó đều mời người đó chơi cờ, phiền phức thật. Nhưng sự "tiến công" của quân cờ đen nghĩa là gì?"

"Rồi cậu sẽ biết."

Lịch Học Hải đáp, sau đó một quân cờ đen chuyển hóa thành một mặt gương đứng giữa mặt đất, thoáng chốc mặt gương xuất hiện hình ảnh của Chu Khiêm.

"Cậu có muốn biết... sau khi tôi nghiên cứu kĩ năng của Kha Vũ Tiêu thì đã nhận ra được điều gì không?"

Chu Khiêm nhìn thấy một bản thân khác bước ra từ trong gương.

Đây không phải là hình ảnh sao chép vụng về trong thế giới bản thảo.

Đây là một bản thân khác Chu Khiêm luôn giấu kín trong nội tâm của mình.

"Chà ——" Một Chu Khiêm khác nói: "Chu Khiêm, tôi đã nghe thấy rõ những gì cậu nói với Lịch Học Hải. Trò chơi nên bị đóng cửa, tôi đồng ý. Nhưng cậu vốn không nên làm anh hùng. Tôi là người hiểu cậu nhất trên đời. Trò chơi này đã mang lại nhiều lợi ích cho cậu, vì sao nó không thể tiếp tục?"

Chu Khiêm nhìn thấy chính mình bước đến trước mặt, nắm lấy tay anh, kéo anh vào trong gương.

"Tôi ghét Bạch Trụ, anh ấy là một kẻ nói dối, thật ra anh ấy cũng ghét thế giới này nhưng lại luôn bày ra vẻ mặt hoàn hảo đứng trước mặt cậu, cậu cũng biết rõ trên đời này làm gì có người tốt mà?"

"Tôi cũng ghét Tề Lưu Hành, ghét cả Cao Sơn... Họ là những kẻ lừa đảo do trò chơi mang đến cho cậu. Họ lừa cậu tin rằng trên đời này có thiên lương. Cậu nhớ lại xem, cha cậu, mẹ cậu, Trương Ngạn Quân... những người này có phải người tốt không?"

"Cuộc sống luôn dồn cậu vào đường cùng, cậu không thể tin lòng người; nhưng trò chơi đã cho cậu xem một bức tranh giả dối, đưa từng người tốt đến trước mặt cậu... Vì sao lại như vậy? Vì nó muốn lừa cậu làm anh hùng. Cậu không được mắc mưu!"

Không hổ là mình.

Từng lời khuyên bảo thấm đẫm máu tươi, chọc thẳng vào yếu điểm của mình, quả thực nói tốt hơn Lịch Học Hải nhiều.

"Cậu nói cậu không tin vào vĩnh hằng... Thật ra tôi biết cậu khẩu thị tâm phi. Ai mà lại không muốn có vĩnh hằng chứ? Đặc biệt sau khi trải qua biệt ly."

"Họ nói cậu vô tình bạc nghĩa, thậm chí có mới nới cũ. Nhưng chỉ có một mình tôi biết rằng cậu đã đau đớn đến nhường nào khi bị mất đi mọi thứ. Ăn mãi một loại kẹo sẽ bị ngán, uống mãi một thức uống sẽ không thể uống nữa, nhưng là vì kẹo và thức uống đó không phải thứ quan trọng. Cậu không bao giờ buông bỏ những gì quan trọng với mình."

"Thật ra nguyên nhân cũng là vì cha mẹ là những người quan trọng với cậu, cho nên khi họ phản bội cậu... Cậu mới đau lòng như vậy."

"Chu Khiêm, chúng ta luôn sống trong những âm mưu lừa dối. Bên cạnh cậu làm sao mà có người tốt được? Ông trời làm sao bày ra thiện ý với cậu được?"

"Bây giờ... đã đến lúc vạch trần mọi thứ!"

"Chu Khiêm, người tốt không thể sống lâu. Cuộc đời của anh hùng càng ngắn hơn."

"Chúng ta không nên nhường nhịn Lịch Học Hải, chúng ta muốn giết anh ta. Nhưng chúng ta không nên đóng cửa trò chơi. Chúng ta cùng nhau ở trong trò chơi... xưng vua đi!"

"Xem tất cả đồng đội là quân cờ. Mọi người đều lợi dụng lẫn nhau!"

"Chúng ta thích anh Trụ, vậy thì khống chế anh ấy, xem anh ấy là con rối. Có phải tốt hơn nhiều không?"