Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 242: Miền đất hứa (36)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Mười lăm phút sau.

Alan quay lại căn nhà gỗ.

Nhưng yêu cầu của Tề Lưu Hành đã bị từ chối, cậu không thể đi tắm cùng Alan.

Hai người vào trong nhà gỗ. Nhấn nút điều khiển, máy móc bắt đầu vận chuyển, hơi nước nhanh chóng bốc lên trong không gian.

Nhưng trước khi đổi áo tắm, Alan chợt nhớ đến điều gì, hắn lấy một dụng cụ ra kiểm tra toàn thân Tề Lưu Hành.

Alan nói: "Chậc, không được, cậu không được tắm nữa. Cậu không quen tắm nước nóng, sức khỏe cũng không bằng tôi. Nếu cậu tiếp tục tắm thì sẽ ngất xỉu."

Có lẽ Alan muốn ở riêng một mình.

Như vậy có lẽ suy đoán của mình đúng rồi —— có lẽ anh ta muốn ở một mình, mượn hơi nước để liên lạc với ai đó.

Theo giả thuyết, hơi nước sẽ khiến cho vật chất môi giới mất hiệu lực tạm thời.

Không một ai nghĩ đến việc sẽ có người lợi dụng điều này để trao đổi tin tức với nhau!

Cho nên Tề Lưu Hành không chịu rời đi.

Khi hơi nước chưa ngưng tụ hoàn toàn, máy giám sát vẫn còn hoạt động, cậu đành phải nói: "Nhưng tôi muốn chăm sóc thật tốt cho chủ nhân."

"Không cần. Tôi đã nói rồi, cậu chỉ cần luyện kiếm là được. Tôi không mua cậu về để làm nô lệ. Khoan... Nhưng tôi nói như vậy có làm cậu tổn thương không?"

Alan cười, chỉ tay về phía tủ: "Giúp tôi lấy một chút rượu, sau đó cậu ra ngoài đi."

"Vâng!" Tề Lưu Hành liền xoay người đi lấy rượu.

Cậu cố ý cầm thêm khay thức ăn đưa cho Alan.

Đi đến gần, cậu âm thầm đặt một đạo cụ lên khay thức ăn. Đó là 【 máy ốc sên truyền lời 】.

Dán ốc sên em lên khay thức ăn, Tề Lưu Hành đặt ốc sên anh lên bên tai.

Làm xong, cậu mới rời khỏi nhà gỗ, tạm chờ trong sân.

Tề Lưu Hành vừa sốt ruột vừa chờ mong.

Mười lăm phút sau, cuối cùng cậu cũng nghe thấy vài âm thanh "Tít tít" theo quy luật, giống như là mã Morse. Một giọng nói chợt vang lên: "Bên anh có thuận lợi không?"

Tề Lưu Hành siết chặt hai tay, cậu nhận ra giọng nói này ——

Đây là giọng của Ôn Ân!

"Tôi không biết bên phía chung cư vỏ trứng xảy ra chuyện gì, nhưng hình như Miền đất hứa đã giăng kết giới đúng không? Người của Khôi Na cũng đã phái đi. Tối nay người giám sát ở trung tâm rất ít. Tôi cần phải nắm lấy cơ hội này."

Alan quan tâm hỏi: "Cậu thì sao? Cậu có an toàn không?"

Ôn Ân: "Khó mà nói được. Tuy tội của tôi tạm thời đã được rửa sạch, họ không giết tôi ngay nhưng lại không thả tôi ra. Cẩm tộc tàn bạo, trong thời khắc mấu chốt họ sẽ không thiếu cảnh giác. Bây giờ họ muốn nhanh chóng điều tra. Chờ đến khi cuộc điều tra kết thúc, có lẽ họ vẫn sẽ giết tôi. Có lẽ tôi chỉ còn mỗi đêm nay. Cho nên ——"

"Tối nay tôi sẽ thử liên lạc với nhóm người ngoại tộc. Tôi cũng bất chấp đánh thức những người ngoại tộc chưa tiếp thu thuần hóa... Có thể liên lạc được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chúng ta không còn thời gian nữa."

Im lặng một lát, Alan hỏi: "Được rồi, tạm thời không nói đến nhóm người mới. Còn những người ngoại tộc đã tỉnh táo... Cậu chắc chắn họ đã được đánh thức nhờ trò chơi sao?"

"Không dám nói 100%, nhưng vẫn có thể tự tin 90%." Ôn Ân thở dài: "Theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, ít nhất cũng cần 100 ngày, bây giờ lại chỉ dùng 2 ngày để đánh thức nhóm người mới... Không ngờ lại có sự cố bất ngờ xảy ra. Tôi cũng không biết đó là biến cố gì. Nhưng không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể cố gắng thử một lần. Nếu không..."

Ôn Ân không cần nói thêm, Alan cũng hiểu được.

Vốn dĩ Cẩm tộc không phòng thủ nghiêm mật như vậy.

Nhưng có một sự cố xảy ra khiến họ đã tử thủ ở đây.

Chuyện chai rượu của Ôn Ân bị bại lộ, nếu có sự cố khác xảy ra, hắn có thể may mắn tránh thoát một kiếp; còn nếu không, mọi thứ rất khó nói.

Không chỉ một mình Ôn Ân, nhóm người cùng thuyền với Ôn Ân cũng có thể bị phát hiện ra và xử tử, ví dụ như Alan.



Alan không nói gì, Ôn Ân tiếp tục nói.

Bây giờ giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ thử từ từ liên lạc với người ngoại tộc có trong kênh quan hệ của chúng ta, địa điểm đều là ở phòng tắm."

"Người đã tỉnh táo có thể dễ dàng nhận được ám chỉ của tôi trong trò chơi, họ sẽ biết thời gian nào có hơi nước hỗ trợ cho chúng ta và liên lạc cùng nhau."

Lắng nghe cuộc đối thoại của Alan và Ôn Ân, Tề Lưu Hành như lọt vào sương mù.

Cậu chỉ có thể suy đoán rằng Ôn Ân đã chế tạo ra một trò chơi nào đó, dùng trò chơi đó để đánh thứ người ngoại tộc, còn có thể dùng trò chơi để lưu truyền tin tức ra bên ngoài.

Bây giờ hắn dùng trò chơi này ám hiệu mọi người tập trung ở trong phòng tắm, dặn mọi người mở nước nóng, liệu có chuyện gì quan trọng cần trao đổi với nhau hay không?

Thậm chí... Liệu hắn có thể dạy cho họ cách liên lạc bằng hơi nước được hay không?

Nếu có thể, nhóm người chơi sẽ có cơ hội liên lạc với nhau!

Nhưng theo như cuộc hội thoại của hai người đàn ông cùng hành động né tránh mình của Alan, Tề Lưu Hành biết chỉ những người ngoại tộc tiếp xúc với trò chơi kia mới có thể liên lạc được với nhau. Họ sẽ không chủ động liên lạc với "người mới".

"Người mới" là ai? Là những người chơi vừa bị nhóm "người tốt" dẫn đi.

Nếu chốc lát Ôn Ân có thể giảng giải cách thức liên lạc, Tề Lưu Hành cũng không quá lo lắng. Nhưng e rằng đây chỉ là cuộc trò chuyện giữa hai người.

Tề Lưu Hành không dám đánh cược.

Ôn Ân, Alan và những người khác đều đang gặp nguy hiểm, nếu bỏ lỡ cơ hội này, người chơi khó lòng khai phá cốt truyện về sau.

Nhưng... Cậu cần phải thuyết phục Ôn Ân và Alan như thế nào?

Tai nghe ốc sên tiếp tục truyền phát tin tức, Ôn Ân đang thử liên lạc với những người khác, chuẩn bị cùng nhau hành động. Tề Lưu Hành bất chấp tất cả, lúi húi giả bộ tìm kiếm thứ gì đó nhưng không tìm được nên nói: "Chủ nhân, ngại quá, tôi vào tìm đồ một chút", sau đó dứt khoát bước vào trong nhà gỗ.

Đi thẳng đến trước mặt Alan, vì quá vội vàng nên Tề Lưu Hành mặc nguyên quần áo nhảy vào trong bồn tắm nước nóng. Trước ánh mắt kinh ngạc của Alan, cậu nói ngay: "Nếu hai người nói "đánh thức" có nghĩa là người ngoại tộc bị tẩy não khôi phục bình thường thì tôi là một người bình thường. Tôi sợ bị giết nên mới luôn giả vờ ngụy trang. Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi cũng không muốn những người khác phải ăn đắng nuốt cay như mình!"

"Tôi cũng không có một mình, tôi có bạn, xin hãy dạy tôi biết cách liên lạc này cho tôi, tôi sẽ giúp các anh. Chúng ta sẽ cùng nhau... cùng nhau giành chiến thắng! Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây!"

Chúng ta sẽ cùng nhau giành chiến thắng.

Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây.

Tề Lưu Hành chú ý thấy khi cậu vừa nói hai câu này, ánh mắt của Alan đã trở nên sáng ngời.

Giữa một làn hơi nước, trong không gian nóng bức, ánh mắt ấy sáng lung linh như sao trời.

Nhìn kĩ, ở nơi đó còn lấp loáng ánh nước.

Đó chẳng phải là... đôi mắt đang khóc sao?

Người này cũng muốn rời khỏi Miền đất hứa, hay là... người này đang nghĩ đến chuyện khác?

Tề Lưu Hành không có thời gian nghĩ nhiều, Ôn Ân đã lên tiếng: "Thật tốt quá. Dù không biết làm sao các cậu có thể né tránh được quá trình tẩy não... Nhưng đây là có lẽ là yếu tố bất ngờ ngay cả ông trời cũng không thể lường trước được. Cẩm tộc tin là có Thần... nhưng họ nên biết rằng Thần sẽ không bao giờ đồng tình với những gì họ làm!"

"Được rồi, một, hai, ba..."

"Đã liên lạc thành công!"

Giọng nói của Ôn Ân đầy hưng phấn: "Đầu tiên tôi muốn nói với mọi người rằng các bạn có thể liên lạc với nhau qua hơi nước. Cẩm tộc đã dùng một chất môi giới đặc biệt để giám sát tất cả. Ngoài ra, các tầng trong bầu khí quyển, thậm chí từ dưới chân núi lên đỉnh núi... sự xuất hiện của ma quỷ đều là vật chất môi giới của Cẩm tộc làm ra."

"Phân tử nước dày đặc cũng không ảnh hưởng đến bản thân vật chất này, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến số liệu của thiết bị đầu cuối của nó khi lưu truyền trong không gian. Thiết bị đầu cuối thực chất là những chiếc máy tính bảng trong tay nhóm quản lý, mỗi thiết bị được trang bị một hệ thống thống nhất độc lập với nhau."

"Bây giờ tôi đã cải thiện khả năng tính toán của thiết bị đầu cuối máy tính bảng trong tay và tìm thấy tần số lan truyền của môi trường khi có tác động của các phân tử nước. Tần suất này hoàn toàn khác với trường hợp không có nước. Hai tần số sẽ không can thiệp lẫn nhau, hoàn toàn song song và không một ai phát hiện ra."

"Tạm thời giải thích nguyên lý như vậy đi. Tóm lại, chỉ cần các bạn có thể tìm thấy một màn hình máy tính bảng, sau đó các bạn cũng có thể làm giống như tôi, tùy ý liên lạc với người khác trong môi trường có hơi nước dày đặc. Thậm chí còn có thể... sử dụng vật chất môi giới, tạo ra "ma quỷ" để giết người!"

Đêm khuya.

Ôn Ân đã trình bày mọi thứ xong.

Đến bây giờ, người chơi cuối cùng cũng đã hiểu nhiệm vụ thật sự của mình là gì.

Không giống như những phó bản trước, dù ban đầu không hiểu rõ bối cảnh của phó bản nhưng đến một giai đoạn nhất định, hệ thống sẽ cung cấp nhiệm vụ cụ thể cho người chơi.



Nhưng lần này thì khác.

Người chơi phải suy đoán trong quá trình thăm dò phó bản.

Cho đến bây giờ, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người mới buông bỏ xuống được.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Ân, Tề Lưu Hành mượn máy tính bảng của Alan, thử liên lạc với đồng đội của mình.

Cậu đã thành công!

Khi liên lạc được với đồng đội, xác nhận mọi người đều an toàn và trao đổi những manh mối mình đã tìm được, nhiệm vụ tiếp theo đã ngày một rõ ràng hơn.

Khi trả thiết bị lại cho ALan, Tề Lưu Hành chân thành cảm ơn đối phương, còn xúc động ôm chầm lấy Alan.

Sau sự kiện liên quan đến Kha Vũ Tiêu, Tề Lưu Hành khó mà làm ra được hành động như vậy.

Tâm trạng của thiếu niên tốt hơn, cậu phấn khích đến mức quên cả việc cả hai đang cùng nhau ngồi chung trong một bồn tắm.

Nửa thân trên của Alan để trần, phía dưới quấn khăn tắm, Tề Lưu Hành ôm xong, cậu ngơ ngác thu tay về: "Khụ... Xin lỗi, áp lực trong thời gian dài nên tôi nhất thời kích động... Có phải tôi bất lịch sự lắm không?"

Alan chỉ cười, chỉ vào quần áo ướt đẫm của cậu: "Cậu ra ngoài thay đồ đi. Coi chừng bị cảm."

...

Ở bên ngoài xa ngàn dặm.

Trước cửa hang động.

Lịch Học Hải và Chu Khiêm ngồi cách nhau không gần không xa.

Chu Khiêm tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, Lịch Học Hải vẫn tiếp tục nói: "Tôi không quan tâm đến quá trình tiến triển ở Miền đất hứa, tôi cũng không ai là người kích hoạt mã gien ẩn của Cẩm tộc, những người đó sử dụng phương thức gì để giúp đỡ người ngoại tộc."

"Nhưng tôi có thể dễ dàng đoán được hướng đi tiếp theo của trò chơi cùng với phương thức vượt ải của các cậu."

Thấy Chu Khiêm không dao động, Lịch Học Hải nhàn nhạt cười nói: "Thứ nhất, đánh thức số lượng lớn người ngoại tộc ở Miền đất hứa, giúp họ nhận thức được nơi mình đang ở đáng sợ như thế nào."

"Thứ hai, một người nào đó đóng vai trò lãnh đạo bí mật liên lạc với những người còn lại, điều hành mọi người hành động theo chỉ thị của mình."

"Tốt nhất là tất cả có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Cẩm tộc, tập hợp lại với nhau, sau đó phát động "khởi nghĩa"."

Giọng điệu kéo dài ra, Lịch Học Hải nói tiếp: "Nhưng vẫn không đủ. Trước Cẩm tộc có nền khoa học kĩ thuật tiên tiến bậc nhất, số lượng những người này chẳng đáng để quan tâm."

"Dù có người có thể trợ giúp họ... Dù người đó có thể điều khiển con tàu Noah thì cũng vô dụng. Cẩm tộc có thể nghiền nát tất cả chỉ trong nháy mắt."

"Cho nên, thứ ba, cũng chính là bước quan trọng nhất, các cậu cần đánh thức đủ số lượng người Cẩm tộc, sử dụng tiềm năng của họ, để họ giúp đỡ nhân loại."

"Đây là những gì tôi nghĩ mà hai nhà khoa học kia muốn làm."

"Nhưng họ chưa làm được điều gì mà đã chết rồi. Những gì đồng đội cậu đang làm thực chất cũng chỉ là công dã tràng."

Chu Khiêm vẫn không mảy may suy suyển.

Anh chợt cảm nhận được gì, mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Lịch Học Hải đang đi về phía mình.

Sát ý ẩn lấp một thời gian dài bây giờ đã hiển lộ trong đôi mắt kia.

Chu Khiêm cười.

—— Không muốn kéo dài nữa?

"Chu Khiêm, giải thích với cậu nhiều như vậy là vì tôi cũng muốn trải nghiệm lạc thú của cậu một chút."

"Cậu thích cảm giác đùa giỡn con mồi rước khi đẩy con mồi vào đường cùng. Cậu muốn giải thích cặn kẽ từng điều, để con mồi hiểu rõ vì sao lại thua cuộc. Cậu thích nhất cảm giác nhìn ngắm sự hối hận, nuối tiếc của họ, không muốn trở thành kẻ thù của cậu ngay từ ban đầu..."

"Ví dụ như Chúc Cường, có lẽ trước khi chết vì phó bản, anh ta đã tức đến chết vì cậu rồi."

"Bây giờ tôi cũng đã trình bày ngọn nguồn lí do vì sao đồng đội của cậu thua cuộc, trước khi cậu chết, cậu có muốn nói gì với tôi không? Bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?"