Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 6



Lời nói lộn xộn, Tiêu Thiều Quân nghe xong đại khái, cũng không hiểu cụ thể là ý gì.

Ôn Thế Chiêu hai mắt phút chốc lại trừng mở, thẳng tắp nhìn Tiêu Thiều Quân, bởi vì sự việc liên quan tới thân phận thật sự, tâm tình của nàng quá mức kích động, mãnh liệt thở gấp, nơi trúng tên không ngừng tràn ra máu tươi.

"Ngươi trị thương cho ta, phải là ngươi..."

"Được, ta làm, ta mang ngươi trở về hành cung, tự ta sẽ trị thương cho ngươi, không để bọn họ chạm vào ngươi, ngươi yên tâm, ta không cho bọn họ chạm vào ngươi."

Tiêu Thiều Quân không dám đụng vào vết thương, như nghe hiểu mấy phần ý tứ trong lời nói của Ôn Thế Chiêu. Không để cho người khác chạm vào thân thể, tựa hồ do kiêng kỵ điều gì, lại sợ kích động hắn, chỉ nhẹ giọng động viên.

Ôn Thế Chiêu nghe xong, tiếng nói nhỏ dần, cuối cùng do thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, bàn tay nắm chặt tay áo Tiêu Thiều Quân vô lực từ từ rơi xuống, con mắt đóng chặt, không còn âm thanh gì.

Dưới chân thiên tử, Tứ hoàng tử trúng tên trên phố, bị thương nặng, Ôn Thái tử giận tím mặt, hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Ôn thành, lục soát từng nhà tra ra thích khách.

Hành cung, người người bước chân vội vàng.

Tứ hoàng tử nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hơi thở mong manh.

Ôn Thái tử lòng như lửa đốt, từ lâu đã truyền lệnh triệu ngự y trong cung, nhưng Ôn Cung cách hành cung nửa canh giờ đi xe ngựa, nhất thời không kịp tới đây, hắn canh giữ trước cửa điện, đi qua đi lại, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Sao vẫn còn chưa tới, sao vẫn còn chưa tới!"

"Thế Chiêu, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!"

"Chuyện này đều là do ta a!"

Tiêu Vận Thục lên tiếng nói: "Ôn Thái tử xin đừng nóng vội, Lục muội nhà ta biết chút y thuật, có nàng ở đây, Tứ hoàng tử nhất định sẽ không có việc gì."

"Cái gì, Tiêu Công chúa biết y thuật!"

"Quân nhi thuở nhỏ học y, so với ngự y trong cung cũng không chênh lệch lắm."

"Vậy quá tốt rồi!"

Ôn Thái tử kinh hỉ như điên, vội vàng từ ngoài cửa chạy vào trong điện, quả nhiên thấy tay Tiêu Thiều Quân đang ở trước ngực Ôn Thế Chiêu, hai tay đã nhuốm đầy máu.

"Tiêu Công chúa, Thế Chiêu hắn...

"Vết thương rất sâu."

"Này, chuyện này..."

Ôn Thái tử sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Mũi tên cắm sâu vào ngực Tứ hoàng đệ, huyết nhục mơ hồ, thanh sam đã nhuốm máu thành huyết sam, Ôn Thái tử nhìn Tứ hoàng đệ, khóe môi run rẩy không ngừng.

Tiêu Thiều Quân gắt gao nhíu mày, vô cùng bình tĩnh, thoáng nhìn máu tươi chảy ra không ngừng, quyết định thật nhanh: "Không được chậm chễ, Ôn Thái tử, nhanh chuẩn bị kéo, nước nóng, vải bông, băng gạc!"

"Ta lập tức đi!"

Hành động cấp tốc, rất nhanh, đồ vật Tiêu Thiều Quân muốn đều đã được đưa vào.

Tiêu Thiều Quân trước tiên dùng kéo nhẹ nhàng mở tiễn, đầu mũi tên cùng huyết nhục dính vào y phục, không thể tránh khỏi việc đụng tới vết thương, Ôn Thế Chiêu rơi vào hôn mê, vô thức đau đến kêu rên.

"Tiêu Công chúa, thương thế của Thế Chiêu rốt cuộc như nào?" Ôn Thái tử đứng bên cạnh, nghe được Ôn Thế Chiêu rên đau, vừa nóng ruột lại nóng lòng, giờ khắc này chỉ hận người đang nằm ở đây không phải hắn mà là Tứ hoàng đệ.

Tiêu Thiều Quân ngoảnh mặt làm ngơ, trên trán vương đầy mồ hôi, hô hấp hơi trầm trọng, tiếp tục dùng kéo cắt y phục ra, nhưng khi thấy người này lộ ra lồng ngực, Tiêu Thiều Quân con ngươi đột nhiên co rút, bàn tay nắm chặt kéo không khống chế được hơi run lên.

Một chốc thoáng run khiến đoạn thanh sam chạm vào vết thương, Ôn Thế Chiêu cả người cong lên, đau đến nỗi hét lên một tiếng: "A -- "

Ôn Thế Chiêu thở hổn hển, tay phải theo bản năng duỗi ra nắm lấy cánh tay Tiêu Thiều Quân, cũng đem hồn phách Tiêu Thiều Quân trở lại.

"Làm sao vậy! Thế Chiêu!"

Ôn Thái tử kinh hãi, cuống quít muốn qua xem, Tiêu Thiều Quân mặt không biến sắc, vung tay cắt đoạn thanh sam, che lại lồng ngực Ôn Thế Chiêu.

"Ôn Thái tử, ta phải xử lý vết thương, ngài thân phận cao quý, không thích hợp thấy máu, mong ngài tạm thời ra ngoài, mặt khác, đừng để người ngoài vào." Tiêu Thiều Quân âm thanh bình tĩnh, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.

"Chuyện này..."

"Đi ra ngoài."

Tiêu Thiều Quân thanh âm phút chốc lạnh đi mấy phần.

Việc liên quan tới an nguy của Tứ hoàng đệ, Ôn Thái tử đành cắn răng: "Xin nhờ Tiêu Công chúa!"

Xoay người rời đi, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Nửa canh giờ trôi qua, tiếng kêu rên đau đớn từ trong phòng không ngừng truyền ra. Ôn Thái tử nôn nóng giậm chân, Tứ hoàng đệ có từng chịu khổ sở như vậy đâu.

Trách hắn, đều do hắn!

Nếu không phải hắn chậm trễ tìm Tứ hoàng đệ, Tứ hoàng đệ cũng sẽ không bị ám sát.

Nói đến tên tặc nhân đáng chết đó, nếu để hắn bắt được thề sẽ tứ mã phân thây chúng!

Tiếng kêu đau đớn không kiềm được của Tứ hoàng đệ đâm thẳng vào đáy lòng Ôn Thái tử, nhớ tới mũi tên cắm sâu vào ngực Tứ hoàng đệ liền lòng đau như cắt.

Lúc này, Tuần Ân rốt cuộc cũng mang rất nhiều ngự y vội vội vàng vàng chạy tới.

"Thái tử điện hạ!"

Ôn Thái tử vỗ bàn, giận tím mặt: "Vì sao muộn như vậy mới đến, Tứ hoàng tử có chuyện gì bất trắc, các ngươi gánh vác được sao!"

Các ngự y vội vàng câm như hến.

Trong gian phòng còn truyền đến tiếng kêu gào đau đớn của Ôn Thế Chiêu, Tuần Ân lau mồ hôi một chút, vội la lên: "Thái tử điện hạ, hiện tại không phải lúc luận tội, Tứ hoàng tử..."

Ôn Thái tử gấp gáp thở dốc một lúc, lảo đảo ngã xuống ghế đá, tay chống thái dương.

"Tiêu Công chúa ở bên trong, các ngươi đều chờ cho ta, bất luận người nào cũng không được phép vào."

"Nhưng mà..."

"Câm miệng!" Ôn Thái tử gầm lên.

Ngay thời khắc mọi người đang hoảng loạn, âm thanh kêu gào đau đớn của Ôn Thế Chiêu nhỏ dần cho đến khi biến mất, một lúc sau liền không còn bất kỳ âm thanh gì, cửa phòng cũng theo đó mở ra, Tiêu Thiều Quân đi ra, Ôn Thái tử kinh hoảng lập tức nghênh đón.

"Tiêu Công chúa, Thế Chiêu thế nào rồi!"

"Mũi tên đã được lấy ra, may mà không có gì đáng lo ngại." Tiêu Thiều Quân nâng tay đưa cho hắn một tờ giấy, "Ôn Thái tử, đây là phương thuốc, mong ngài mau chóng sai người mang tới, sắc cho Tứ hoàng tử uống."

"Được, ta lập tức đi làm."

Ôn Thái tử nhận lấy, quay đầu trừng mắt các ngự y, quát lớn: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi bốc thuốc, mau đi bốc thuốc!"

Các ngự y nào dám nhiều lời, dồn dập đi lên phía trước, một trong số các ngự y nhận lấy phương thuốc, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung, lại nhanh chóng hướng về Ôn Thái tử gật đầu, biểu thị phương thuốc không có vấn đề.

Ôn Thái tử thở nhẹ một hơi, dáng vẻ hốt hoảng đi vào gian phòng, quả nhiên thấy Tứ hoàng đệ sắc mặt bình ổn, không còn trắng bệch như hồi nãy, hồng hào hơn một chút, hô hấp cũng vững vàng, tâm treo ở trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, hắn đi đến bên cạnh Tiêu Thiều Quân, khom người hành lễ: "Tiêu Công chúa, đa tạ ân cứu mạng."

"Không dám, Ôn Thái tử xin đứng lên." Tiêu Thiều Quân giơ tay đỡ hắn, "Không dám xưng ân cứu mạng gì, thích khách là nhắm vào ta, Tứ hoàng tử bởi vì cứu ta mà bị thương khiến ta cảm kích vạn phần."

Ôn Thái tử hơi khiếp sợ, cắn răng nói: "Tiêu Công chúa yên tâm, Ôn Quốc nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời, tuyệt không buông tha đám tặc nhân kia!"

"Đa tạ Ôn Thái tử."

"Tiêu Công chúa, ta còn một chuyện muốn nhờ."

"Thái tử mời nói."

Ôn Thái tử khẩn thiết nói: "Việc Thế Chiêu bị thương truyền vào trong cung chắc chắn sẽ gây ra một hồi láo loạn, ta không thể ở lại, nhất định phải hồi cung bẩm báo phụ vương, Thế Chiêu hôn mê bất tỉnh, mong Tiêu Công chúa thay ta chăm sóc."

Nói xong, Ôn Thái tử lại cúi người hành lễ.

Tiêu Thiều Quân chịu lễ này của Ôn Thái tử, nhấc mày nhìn Ôn Thế Chiêu một chút, nhạt tiếng nói: "Thái tử xin cứ yên tâm."

"Đa tạ Tiêu Công chúa." Ôn Thái tử cảm kích gật đầu, cúi người chỉnh lại góc chăn cho Ôn Thế Chiêu rồi vội vã rời đi.

Bên trong điện yên tĩnh lại, Tiêu Thiều Quân lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt lạc trong hư không, hai mắt vô thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Ôn Thế Chiêu trong cơn mê man, phát giác bên cạnh có người, tay trái trong chăn mơ hồ đưa ra, nắm lấy tay Tiêu Thiều Quân đang đặt trên giường.

Trong lòng Tiêu Thiều Quân phút chốc nhảy lên một cái, muốn rút tay về, lại bị bắt lấy càng ngày càng chặt.

Ngẩng đầu nhìn qua, Ôn Thế Chiêu mi tâm nhăn lại, ngày càng co rúm, mi tâm kia cau đến càng ngày càng chặt, tay cũng ngày càng dùng sức, lo lắng động tới vết thương, Tiêu Thiều Quân không khỏi thở dài, không thể làm gì khác hơn là tùy ý người này nắm chặt.

"Quân nhi, Tứ hoàng tử sao rồi?"

Tiêu Vận Thục từ ngoài điện đi vào, nhìn thấy hai người nắm lấy tay nhau, lông mày hơi nhíu lại.

Tiêu Thiều Quân nghe được, quay mặt lại, nhíu mày nói: "Mũi tên đâm vào ngực, thiếu chút nữa là vào tim."

"Đại nạn không chết ắt có hậu phúc."

"Thương thế kia là vì đỡ thay muội."

"Quân nhi, muội thấy hổ thẹn sao?"

Tiêu Thiều Quân lắc đầu: "Muội không biết."

"May mà Tứ hoàng tử bình an vô sự."

Tiêu Vận Thục đứng lặng trước giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ôn Thế Chiêu, lại rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, mím mím khóe môi, khẽ hỏi: "Quân nhi, Tứ hoàng tử yêu thích muội sao?"

Tiêu Thiều Quân mi tâm nhíu chặt, trầm mặc nửa ngày, thanh âm có chút mất tự nhiên: "Trưởng tỷ nói vậy nghĩa là sao?"

"Ánh mắt không lừa được người, nếu như thành tâm yêu mến, ánh mắt hắn nhìn muội so với nhìn người khác sẽ không giống nhau, huống hồ, hắn có thích muội hay không, trong lòng muội cũng tự có cảm giác."

Tiêu Thiều Quân yên lặng không nói.

"Vậy Quân nhi có thích hắn không?"

Như có như không, Ôn Thế Chiêu lòng bàn tay nắm lại, đem tay nàng nắm chặt một chút, chậm rãi, nắm thành một mảnh ấm áp, hơi ấm tiến vào trái tim, rồi lại bị một việc khó có thể diễn tả bằng lời khiến cho khiếp đảm, tim đập thình thịch.

Tiêu Thiều Quân buông mắt, nhàn nhạt cười cười: "Mới gặp được vài ngày, sao có thể yêu thích được?"

"Việc này ta thật không rõ, thích chính là thích, vấn đề thời gian có liên quan gì?"

"Trưởng tỷ, nàng là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, muội là Tiêu Quốc Lục Công chúa, sao có thể yêu thích lẫn nhau?"

"Cùng với quốc gia có liên quan gì?"

"Theo ý của Trưởng tỷ, yêu thích một người có thể không để ý tới bất kỳ vấn đề gì sao?"

Tiêu Vận Thục gật đầu: "Không có quan hệ gì."

"Thật không, nếu không liên quan, Trưởng tỷ yêu thích Ôn Thái tử kia sao?"

Tiêu Vận Thục sẵng giọng: "Nha đầu ngươi cũng muốn trêu ghẹo ta, hòa thân chỉ là sự trao đổi giúp hai nước hòa bình, không cho phép nhi nữ tình trường, càng không thể nói đến việc yêu thích, đều là thân bất do kỷ thôi."

"Trưởng tỷ -- "

"Được rồi, đừng lo lắng cho ta, ta không hối hận khi đã tự nguyện hòa thân, Lục muội năm nay cũng mười bảy rồi, việc cần thiết nhất bây giờ là suy nghĩ thật kỹ chuyện chung thân đại sự, gả cho một lang quân như ý, hảo hảo sinh sống."

"Trưởng tỷ -- "

"Lục muội, ta thấy Tứ hoàng tử rất tốt, tướng mạo đường đường, văn thao vũ lược."

"Trưởng tỷ!"

"Được được được, ta không nói nữa."

Tiêu Vận Thục lắc lắc đầu, than thở: "Một hồi duyên phận gắn kết tâm tư của hai người, sinh ra trong thời loạn lạc, nửa điểm không khỏi người, nửa điểm không khỏi người."

Tiêu Thiều Quân nghiêng mặt sang bên, nâng mày nhìn người bên cạnh, vóc người này đúng là vô cùng tốt, khuôn mặt tuấn mỹ, lông mày như mực họa, đôi mắt trắng đen rõ ràng, khiến người ta hãm sâu nhu tình, chỉ là trong lúc trị thương, thấy thân thể nữ nhi như vậy, thật sự là Tứ hoàng tử sao?

Tiêu Vận Thục ho khan một tiếng: "Quân nhi, đêm đã khuya rồi, ngươi cũng nên về phòng nghỉ ngơi."

"Ân, Trưởng tỷ về phòng trước đi."

"Ngoài cửa đã có người bảo vệ Tứ hoàng tử, Lục muội sớm nghỉ ngơi một chút."

"Được, muội hiểu rồi."

Tiêu Vận Thục lắc đầu một cái, đi ra ngoài cửa.

Tối nay ánh trăng mê ly, ngồi ở giường người, ánh mắt tự nhiên cũng mê ly.

Bởi vì một câu "Không có quan hệ gì." này, Tiêu Thiều Quân ở bên bảo hộ Ôn Thế Chiêu, tĩnh tọa một đêm.