Thỉnh Quân Nhập Ung

Chương 7



Sáng sớm, mặt trời mọc từ hướng Đông, từng tia nắng chậm rãi lọt vào gian phòng, chiếu sáng cả trong ngoài phòng.

Ôn Thế Chiêu vừa mới tỉnh lại, con ngươi chuyển động, khẽ giật giật.

Ngực trái bị trúng tên cảm giác đau nhói khiến Ôn Thế Chiêu chau mày, gấp gáp thở dốc mấy lần, lại phát giác ở bụng có gì đó nhẹ nhàng đè ép, tay trái nắm chặt vật ấm áp, làm nàng trong giây lát mở mắt ra.

Khi thấy rõ một nữ tử đang gối lên bụng mình, Ôn Thế Chiêu hô hấp trong nháy mắt ngừng lại, rất sợ sẽ đánh thức Tiêu Thiều Quân đang ngủ.

Ôn Thế Chiêu ổn định tinh thần, đáy mắt hiện ra một tia ôn nhu, lẳng lặng nhìn kỹ Tiêu Thiều Quân.

Nữ tử này quả nhiên là dung mạo vô cùng xinh đẹp, lông mày như tế liễu, môi tự chu đan, da trắng hơn tuyết, nhưng khi ánh mắt ngưng tại đáy mắt kia lại hiện ra một mảng bóng tối, một trái tim áy náy, dung nhan thanh nhã này đã khắc sâu vào lòng nàng.

Ánh mắt lơ đãng rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau trên giường, lòng bàn tay không ngừng dâng lên ấm áp, Ôn Thế Chiêu nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười này lại động tới vết thương khiến nàng đau nhói, hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tự nhiên phát giác, Tiêu Thiều Quân từ trong mộng mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt có chút vặn vẹo, nháy mắt liền mờ mịt, theo bản năng ngồi dậy, vén chăn lên kiểm tra thương thế của Ôn Thế Chiêu.

"Ta động vào vết thương của ngươi sao?"

Tiêu Thiều Quân ngữ khí mang theo vẻ sốt sắng.

"Không có." Ôn Thế Chiêu lắc lắc đầu, giơ tay nắm chặt đầu ngón tay trên ngực.

Ôn Thế Chiêu nhìn nàng, yết hầu hơi nghẹn lại, âm thanh khô khốc: "Tiêu Công chúa, ta..."

"Tứ hoàng tử xin hãy yên tâm, không cần nói gì cả, không có chuyện gì là tốt rồi."

Tiêu Thiều Quân mi tâm buông lỏng, rút bàn tay đang nằm trong tay Ôn Thế Chiêu về, chỉnh lại góc chăn, dặn dò: "Ngươi đừng có lộn xộn, ta đi lấy thuốc mang tới đây."

Không chờ tiếng đáp, Tiêu Thiều Quân xoay người rời đi.

Ôn Thế Chiêu nằm trên giường mờ mịt đưa mắt nhìn, nàng chống đỡ thân thể, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng tinh tế ngoài cửa.

Nàng chăm sóc ta một đêm sao?

Nàng biết thân phận thực sự của ta sao?

Biết ta là nữ tử sao?

Nếu biết, vì sao nữ tử này thấy nàng tỉnh lại mà không hỏi bất cứ chuyện gì?

Ôn Thế Chiêu tinh thần không yên, cũng không biết đã suy nghĩ lung tung được bao lâu, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân vô cùng nhẹ, lúc này mới quay đầu lại, một chút cũng không chớp mắt nhìn Tiêu Thiều Quân mang thuốc vào.

Đối với ánh mắt nhu hòa của người kia, khuôn mặt Tiêu Thiều Quân vẫn lạnh nhạt như trước, như cái gì cũng chưa từng để ý, nàng đặt chén thuốc xuống, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đỡ Ôn Thế Chiêu dậy, giúp nàng dựa lưng vào gối mềm.

Tiêu Thiều Quân tính tình kiệm lời, cũng không cùng Ôn Thế Chiêu nói cái gì, nâng tay bưng bát lên, múc một muỗng thổi thổi, lại đưa đến bên miệng Ôn Thế Chiêu, Ôn Thế Chiêu chỉ nhìn nàng, cũng không thèm nhìn tới chén thuốc, thật biết điều thuận theo há miệng, ngậm lấy cái muỗng uống vào.

Trong chớp mắt đầu lưỡi chạm cảm nhận được hương vị đắng ngắt, quả thực khó uống đến cực điểm, Ôn Thế Chiêu sợ nhất là uống loại thuốc đắng ngắt như này, phút chốc trừng hai mắt, thống khổ hướng về phía Tiêu Thiều Quân chỉ chỉ miệng.

"A a a!"

Hiểu rõ ý tứ của Ôn Thế Chiêu, Tiêu Thiều Quân nhíu mày nói: "Đừng phun ra, nuốt xuống."

"A a a." Ôn Thế Chiêu liền ngậm miệng, nhưng vẫn không chịu nuốt xuống, thống khổ nhìn nàng.

Nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của nàng, Tiêu Thiều Quân bất đắc dĩ thả chén thuốc xuống, đưa tay cầm lấy một đĩa mứt hoa quả, lạnh nhạt nói: "Uống vào, lại ăn cái này thì sẽ không đắng."

Thật không muốn nuốt xuống, vị thuốc đắng ngắt này liền muốn ăn mòn đầu lưỡi, Ôn Thế Chiêu khó khăn nuốt xuống, vô cùng lo lắng cầm lấy một miếng mứt hoa quả, ném vào trong miệng, tiêu chút mùi vị, Ôn Thế Chiêu hé miệng.

"Không uống nữa, đắng chết ta rồi, đây là thứ thuốc gì a, sao có thể đắng như vậy."

"Thuốc giúp ngươi sớm khỏi hẳn." Tiêu Thiều Quân lại múc một muỗng.

Ôn Thế Chiêu như gặp đại địch, lắc đầu nói: "Không uống, ta không uống."

"Không uống làm sao khỏi được, ngày mai chính là đại hôn của Thái tử, ngươi không muốn tham gia sao?"

"A, ngày mai Vương huynh thành thân."

"Uống hay không uống?"

"Được rồi, ta uống."

Ôn Thế Chiêu thua trận, đàng hoàng uống xong một bát thuốc, cũng ăn sạch đĩa mứt hoa quả kia, tuy vậy một hồi mùi vị lại dâng lên, trong khoang miệng toàn là mùi vị cực kỳ cay đắng.

"Bị thương có chút nghiêm trọng, ngươi hôm nay phải nằm nghỉ ngơi, ngàn vạn không được xuống giường."

Tiêu Thiều Quân thu dọn chén dĩa, dặn dò Ôn Thế Chiêu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Điện thất to lớn, không có một bóng người.

Ôn Thế Chiêu nằm trên giường buồn bực ngán ngẩm, thấy án bàn bên cạnh bày ra thư tịch, muốn kiếm ít việc làm cho đỡ vô vị, nàng chịu đựng đau xót trên ngực, đứng dậy đi đến án bàn chọn bản binh thư rồi về giường xem.

Đây là một quyển ghi chép công tích vĩ đại của các đời Ôn Quốc Tướng quân chinh chiến sa trường, khi đang xem say sưa, còn chưa thấy người đã nghe được âm thanh của Vương huynh: "Thế Chiêu, ngươi có khỏe hơn chút nào không?"

Ôn Thế Chiêu giật mình, vội vàng cất binh thư vào trong chăn, nhìn Ôn Thái tử từ ngoài điện bước nhanh vào, hiện ra nụ cười trấn an: "Vương huynh, đệ không có chuyện gì, huynh đừng lo lắng."

"Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, suýt nữa hù chết Vương huynh, ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, Vương huynh biết ăn nói sao với mẫu phi ngươi dưới cửu tuyền."

"Đệ không có chuyện gì a." Ôn Thế Chiêu cười cười, "Vương huynh, đệ còn muốn thấy huynh thành thân nha."

Ôn Thái tử vươn tay nhéo mũi Ôn Thế Chiêu, trong mắt đều là sủng nịch: "Vậy ngươi phải mau khỏe lại, Vương huynh ngày mai thành thân rồi, ngày long trọng như vậy, Tứ hoàng đệ nhất định phải tới."

"Đương nhiên đệ sẽ tới."

Ôn Thế Chiêu hưng phấn gật đầu.

"Còn có một việc."

Ôn Thái tử sắc mặt phút chốc nghiêm nghị: "Tên thích khách hôm qua ám sát ngươi và Tiêu Công chúa ở ngoài phố, đã tra ra, là người của Tả Tướng quân."

"Tả Tướng quân?"

Ôn Thế Chiêu không vào triều đường, không tham gia chính vụ, chỉ cảm thấy danh tự này có chút quen tai, nhưng không có quen biết.

"Kẻ này thống lĩnh mười vạn Ôn Tả quân, tính cách khá quái lạ, lại vô cùng hiếu chiến, những năm nay vẫn luôn tìm cơ hội châm ngòi ngọn lửa chiến tranh giữa hai nước, mà sau khi hòa thân, hai nước sẽ tạm thời hòa bình, kẻ này không nhịn được, cho rằng tại Ôn thành ám sát Tiêu Công chúa sẽ khiến Tiêu Quốc nổi giận."

Vị Tả Tướng quân này tính kế thật lợi hại, may mà không thực hiện được, bằng không ngọn lửa chiến tranh giữa Ôn Quốc và Tiêu Quốc mới ngừng lại, lần thứ hai sẽ là tứ bề bất ổn, Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày: "Phụ vương xử trí như thế nào?"

Ôn Thái tử lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ khó khăn, cắn răng nói: "Tả Tướng quân tính tình tuy quái lạ, nhưng đối với Ôn Quốc trung thành tuyệt đối, phụ vương kiêng kỵ mười vạn Tả quân trong tay hắn, việc này không thể không nể mặt mũi."

Như da mặt xé rách, đem Ôn Quốc rơi vào tình cảnh nội ưu ngoại hoạn, Ôn Thế Chiêu tâm tư thông suốt, tự nhiên rõ ràng đạo lý này, chủ động tìm bậc thang nói: "Vương huynh, đệ không có chuyện gì, chỉ thương tổn chút da thịt thôi."

Ôn Thái tử hừ lạnh nói: "Ngươi không phải chỉ chút thương tổn da thịt, kẻ này quá thân quá phận, dám trong thành ám sát Tứ hoàng tử, lần tới gặp phải hắn, không phải không thể đánh hắn một trận, lấy lại công đạo cho ngươi."

Ôn Thế Chiêu kéo kéo tay áo Ôn Thái tử, nhíu mày cười nói: "Vương huynh, đừng nóng giận, trước mắt quan trọng nhất chính là cưới Thái tử phi của huynh a."

"Quan trọng chính là ngươi mau chóng khỏi hẳn."

Thấy sắc mặt Tứ hoàng đệ đã khôi phục, Ôn Thái tử từ từ hoà hoãn lại.

Ôn Thế Chiêu hừ nhẹ nói: "Vương huynh, cưới vợ chính là nhân sinh đại sự a."

"Nói tới cưới vợ."

Ôn Thái tử âm thanh đè thấp: "Thế Chiêu, ngươi thật sự không cưới Tiêu Công chúa kia về sao?"

Ôn Thế Chiêu da mặt nóng lên: "Vương huynh, đệ đang nói về huynh đấy, sao lại nói đến đệ rồi."

"Ai bảo ngươi là nhỏ nhất, lại tối ngày không khiến người ta bớt việc." Ôn Thái tử không để ý lắm, nghiêm túc hỏi dò nàng, "Thế Chiêu, ngươi thành thật nói cho Vương huynh biết, Tiêu Lục Công chúa thế nào, có yêu thích không?"

Nghe được lời này của Vương huynh, Ôn Thế Chiêu chỉ cảm thấy khuôn mặt càng ngày càng nóng lên.

"Người ta cứu ngươi một mạng, chính là ân nhân cứu mạng, ngươi không muốn lấy thân báo đáp sao?"

"Vương huynh."

Ôn Thế Chiêu nhíu mày: "Đệ cũng đã cứu nàng, nàng sao không lấy thân báo đáp cho đệ đi?"

Lời này thú vị, Ôn Thái tử giảo hoạt hỏi: "Tiêu Công chúa nếu thật sự báo ơn cứu mạng của ngươi, lấy thân báo đáp cho ngươi, ngươi cưới sao?"

Ôn Thế Chiêu bật thốt lên: "Cưới a."

Vừa dứt lời, truyền đến một tiếng ho khan.

Hai huynh đệ quay đầu nhìn qua, ngoài cửa hai vị Tiêu Quốc Công chúa đang nghiễm nhiên đứng lặng người.

Tiêu Trưởng Công chúa bình chân như vại, còn Tiêu Thiều Quân hai tay nắm lấy góc áo, khuôn mặt đỏ ửng như lửa, muốn thoát khỏi hoàn cảnh quẫn bách này, lại như bị định thân, không thể cử động.

Xong khi bị nghe thấy hết, Tiêu Công chúa đỏ mặt, Tứ hoàng tử cũng mặt đỏ tới mang tai.

Tiêu Vận Thục kéo Tiêu Thiều Quân tới, nhìn Ôn Thế Chiêu, cười dài mà nói: "Tứ hoàng tử tuy cứu Lục muội nhà ta, nhưng Lục muội nhà ta cũng đã cứu Tứ hoàng tử, này là ân nhân cứu mạng của nhau, vừa vặn trung hoà, tại sao phải lấy thân báo đáp?"

Ôn Thái tử tỏ thái độ: "Trưởng Công chúa, cũng không thể nói như vậy, nếu là hai bên tình nguyện, sao không như lấy thân báo đáp, nối một đoạn lương duyên."

"Nếu không phải là hai bên tình nguyện?"

"Này —— "

Ôn Thái tử quay đầu nhìn Ôn Thế Chiêu.

Ôn Thế Chiêu nhắc mày nhìn về phía Tiêu Thiều Quân, hơi câu môi: "Hai bên tình nguyện, không phải việc sớm chiều, người ngoài sao có thể rõ ràng."

Lời này bề ngoài là trả lời Tiêu Trưởng Công chúa, nhưng lại là nói cho Tiêu Công chúa nghe.

Nếu hai bên không thích, duyên thiển, nếu là hai bên tình nguyện, chân trời góc biển, thâm tình không giảm.

Ánh mắt kia không nhiễm thế tục, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, đáy mắt nàng từ khi rơi vào thân ảnh hồng sắc, từ nay về sau không thể chứa nổi người khác.

Nhưng tình tựa như biển sâu mà lại trái với luân thường đạo lý, nàng sao có thể gánh vác được?

Tiêu Thiều Quân nhíu mày, không lên tiếng, chỉ làm như không nghe thấy Ôn Thế Chiêu nói lời này, cho dù tâm hơi loạn, khuôn mặt vẫn tĩnh nước.

Lặng lẽ không nói, bầu không khí có chút ngưng tụ.

Ôn Thái tử đánh vỡ sự trầm tĩnh, đứng lên chắp tay hành lễ: "Tiêu Công chúa, Thế Chiêu bị thương rất nặng, không tiện đi lại, đối với việc ta và Trưởng Công chúa thành thân, định đón Thế Chiêu hồi cung, Tiêu Công chúa am hiểu y thuật, Thế Chiêu ở hành cung mấy ngày này mong Tiêu Công chúa có thể chăm sóc, Thừa Chiêu vô cùng cảm kích."

Tiêu Thiều Quân cười nhạt, thi lễ: "Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm."

Lúc này, Tuần Ân từ ngoài cửa đi vào: "Thái tử điện hạ, Trưởng Công chúa sắp đến rồi."

"Trưởng tỷ muốn tới đây?"

Ôn Thế Chiêu ngạc nhiên, đắng ba ba lên mặt: "Lần này xong rồi, Trưởng tỷ thấy đệ bị thương, nhất định sẽ mắng đệ một trận, Vương huynh, chút nữa huynh nhớ phải bênh vực cho đệ."

Ôn Thái tử cười nhạo: "Biết sợ rồi sao?"

"Trưởng tỷ là ai chứ, chẳng lẽ huynh không sợ?"

Ôn Thái tử nhún vai một cái: "Ta ra cửa nghênh đón Trưởng tỷ, ngươi mau phấn chấn lại tinh thần, Trưởng tỷ thấy tinh thần ngươi tốt có lẽ sẽ không mắng ngươi."

"Được, huynh mau đi đi."

Ôn Thế Chiêu quả nhiên khiến tinh thần vạn phần phấn chấn.

Đế vương gia sao lại có tình thân?

Này mạc huynh hữu đệ rơi vào trong mắt hai người, trong lòng có một tư vị đặc biệt.

Ôn Thái tử đứng dậy, đối với hai vị công chúa Tiêu Quốc gật gật đầu, xoay người đi ra cửa, chỉ là tại thời khắc hắn xoay người, Tiêu Vận Thục cũng xoay người, mở miệng nói: "Ôn Thái tử, ta đi cùng ngươi."

Hai người rời đi, lưu lại Tiêu Công chúa và Tứ hoàng tử, bốn mắt nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

————

Ôn Thái tử và Tiêu Vận Thục sau khi ra ngoài liền chờ đợi trong viện.

Nghe thân tín bên người Ôn Ngọc Kỳ đến báo.

Phượng niện Trưởng Công chúa ở trên đường trì hoãn một hồi, sợ là phải đợi thêm chốc lát.

Hai người đồng thời cân nhắc, Tiêu Công chúa và Tứ hoàng tử đang có quan hệ vi diệu.

Thế là cả hai đều hiểu ngầm chưa quay lại quấy rầy, chỉ ngồi trong viện, xếp đặt tổng thể bắt đầu rơi.

Một bên khác Ôn Ngọc Kỳ nghe nói Tứ hoàng đệ bị thương, gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, đêm qua nghe Ôn Thái tử nói không đáng lo ngại, trái tim lúc này mới hạ xuống.

Vội vã tới hành cung, còn chưa bước vào đã nghe được tiếng cười khẽ của nam tử và nữ tử.

Nữ tử này âm thanh quen thuộc tận xương.

Ôn Ngọc Kỳ bước chân phút chốc cứng đờ, trong con ngươi không hiện lên bất kỳ tâm tình gì, chậm rãi hướng về nơi âm thanh truyền đến, cuối cùng đứng dưới một cây hoa lê thụ, che đậy bóng người.

Ôn Ngọc Kỳ chần chờ, ánh mắt do do dự dự, cuối cùng thăm dò nhìn qua, liền rơi vào khuôn mặt như hoa đào kia, nàng hô hấp như dừng lại, bỗng nhiên lại nghe được Ôn Thái tử gọi một tiếng "Tiêu Trưởng Công chúa", Ôn Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lảo đảo lui vài bước, ngực bị đè nén đến nỗi thở không nổi.

Cung nữ phía sau thấy thế vội vã tiến lên đỡ lấy nàng: "Trưởng Công chúa —— "

"Trưởng tỷ, là tỷ sao?"

Người trong viện bị một tiếng của cung nữ này thức tỉnh, vội vàng đứng lên nghênh đón.

Ôn Ngọc Kỳ đẩy cung nữ ra, thân hình không ngừng lay động, bước chân ngổn ngang không thể tả, mấy lần muốn ngã nhào xuống đất, nhưng cũng đều ổn định lại, ngay lập tức, nàng chạy trối chết hướng ra ngoài.

Đối với hai người ở đây, chỉ thấy cung nữ đang thất kinh, vẫn chưa nhìn thấy Trưởng Công chúa.

Cung nữ này Ôn Thái tử có biết, chính là thiếp thân hầu cận bên người Ôn Ngọc Kỳ.

Ôn Thái tử nghi vấn nói: "Trưởng Công chúa đâu?"

Cung nữ hành lễ, cười khổ nói: "Thái tử điện hạ, nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Trưởng Công chúa vừa đến đây, lại vội vội vàng vàng đi rồi."

Tiêu Vận Thục lên tiếng nói: "Chẳng lẽ có việc quan trọng gì?"

"Này cũng kỳ quái, Trưởng tỷ yêu thương Thế Chiêu nhất, sự việc trọng yếu lẽ nào so với Thế Chiêu còn trọng yếu hơn sao, cài này không giống với tính tình của Trưởng tỷ, nàng không đến thì thôi, nếu đến rồi sao còn đi nữa."

Tiêu Vận Thục nhẹ giọng nói: "Trưởng Công chúa vội vàng đi, hay là thật sự có chuyện quan trọng."

Không ngoại trừ khả năng này, Ôn Thái tử phất tay để cung nữ rời đi, xoay người nói: "Thôi, chúng ta tiếp tục chơi cờ, còn chưa có phân thắng bại đâu."