Thiếu Tướng Ngài Cho Em Một Tình Yêu

Chương 42: Say quên lối về



Bữa tiệc cuối tuần khai trương.

Văn phòng phác thảo có hết 40 thành viên, mọi người ai cũng tới đủ vì thế độ sung mãn tăng gấp vọt mấy lần trước.

Một bàn tiệc dài, tiếng ồn ào huyên náo vang dội hết cả căn phòng. Nhâm Phó Hạ một bên buồn bã không chớp mắt, cô đã bị mất ba bản thiết kế rồi! Cả ngày hôm nay tìm khắp nơi trong văn phòng cũng không có, lúc tan làm cô về Chung gia một chuyến để tìm nhưng vẫn không.

Vậy là mất cơ hội tăng lương.

Lại đúng vào bữa tiệc, hai tuần một lần của văn phòng mình. Cô không vui chút nào, ôm hết một lon bia rồi hai chai khá lớn, thêm vài ly rượu, tự chuốc say mình rồi. Giờ điểm vào con số 10, các đồng nghiệp nam ai cũng say hết, vài người nữ cũng say nhưng chưa tới nỗi gục đầu.

Ai cũng đỡ nhau dậy rồi tạm biệt nhau rời khỏi căn phòng.

“Ai còn ợ... lại vui vẻ chơi tiếp đi nha. Tôi đưa bạn tôi về.”

“Tôi... cũng về... đây.”

Hầu hết ai cũng lảo đảo tấm thân của mình trước những bước đi.

Nhâm Phó Hạ gục dưới bàn, cô bị ai lay gọi cũng không phản ứng. Hết cách Vân Tình đằng phải đỡ cô rồi lại thêm Luân Trí Lập, ba người là về cuối nhất rồi.

Một mình Vân Tình nhỏ bé khó mà đỡ lâu được hai thân thể cao to, vừa ra tới cửa lỡ không may cả ba đều bị ngã nằm dưới sàn. Vân Tình uể oải đầu có chút đau nhức ngồi dậy, lấy được sự tỉnh táo vội quan tâm tới Luân Trí Lập.

“Anh, anh... không sao chứ?”

“Cả chị... ế! Bỏ ra... anh định bắt chị Hạ đi đâu vậy? Ê này... à! Anh Thiệu... sao anh lại ở đây và kéo chị Hạ?”

Vân Tình thấy người đàn ông kéo Nhâm Phó Hạ là Lục Hoàng Thiệu nên ngơ ngác.

Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ nói: “Bạn của anh, anh đưa cô ấy về! Còn em đưa cậu ta về đi.”

Vân Tình ngẩn ngơ gật đầu.

Mà Phó Hạ, cô bất tỉnh mắt chẳng mở luôn rồi. Thân thể lại còn mềm nhũn ra, Lục Hoàng Thiệu cười khẩy đỡ cô rời khỏi khu hàng lang đó.

Trên môi không dấu đi nụ cười nham nhở... bỗng.

“Con mẹ nhà cậu, lại làm nũng với tôi à?”

Nhâm Phó Hạ vô thức dùng tay trái nắm thành đấm vào phần sương sườn của Lục Hoàng Thiệu, nụ cười tắt đi thay vào đó là biểu cảm nhẫn nhịn.

Anh ta quay qua nhìn Phó Hạ.

Cô đang mở mắt nhìn anh, bỗng nhiên Lục Hoàng Thiệu thấy sợ hãi là sao? Tuy nhiên, biểu cảm mơ hồ đó cũng có chút đáng yêu đấy chứ?

“Này, em biết em vừa đấm một ngôi sao đau lắm không hả?”

Nhâm Phó Hạ nhìn chằm chằm vào Lục Hoàng Thiệu, mắt có chút nhắm mở nhắm mở, cô hỏi: “Anh là ai vậy? Gương mặt này sao đẹp vậy? Anh từ trong tranh bước ra sao?”

Lục Hoàng Thiệu dừng lại, anh bật thành tiếng cười trước gương mặt đáng yêu này. Cũng tự hào khi được Nhâm Phó Hạ khen đẹp.

“Anh từ trong tranh bước ra đấy, vì thế em phải nhớ kĩ gương mặt này để tương tư cả đời nghe chưa?”

“Ưm... tương tư để làm gì chứ? Em tương tư anh rồi thì anh sẽ làm người thân của em sao? Rồi yêu thương em? Toàn mấy người lừa gạt... hức...”

“Sao mấy người đàn ông có chút nhan sắc lại hay khốn nạn vậy hả?”

“Ừm... anh không biết nữa! Tại anh quá đẹp trai vì thế anh là người rất tốt, em gái biết chưa?”

Nhâm Phó Hạ gật gù đầu, nhìn Lục Hoàng Thiệu một cái rồi quay phắt mặt đi.

Cô hừ một tiếng rồi loạng choạng men theo tường bước đi.

Dưới này là cầu thang rồi. Nhâm Phó Hạ nhìn xuống mà đầu quay cuồng, cô quay mặt lại chỉ vào Lục Hoàng Thiệu rồi ra lệnh.

“Anh... đứng đây đưa em xuống rồi em mới công nhận anh là người tốt.”

Lục Hoàng Thiệu bật cười, thật không ngờ vị hôn thê của Chung Ngụy ngoài mặt tỉnh táo thì trưởng thành lạnh lùng, lúc say rượu mới lộ ra bản tĩnh trẻ con đó nha. Có điều, bộ dạng này nhìn chẳng phải tốt hơn sao? Dễ thương và dễ nói chuyện hơn nhiều.

Lục Hoàng Thiệu tiến vào vị trí Nhâm Phó Hạ chỉ.

“Rồi sao nữa hửm?”

“Đỡ em cẩn thận, em không muốn bị thương đâu.”

“Tuân lệnh.”

Lục Hoàng Thiệu nắm lấy tay Phó Hạ, dắt cô từng bước xuống thang, đặt chân vào sàn dưới một cách an tàn. Nhâm Phó Hạ say như không say, mắt cô li bì nhìn vào khu sảnh, bộ ba dáng người đập vào mắt. Nhâm Phó Hạ khinh miệt, cô quay lại nhìn Lục Hoàng Thiệu rồi nói: “Em tin anh là người tốt rồi, vì thế anh đưa em về đi.”

Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ.

“Vậy em có người yêu chưa.”

“Làm gì có, cần mấy thứ đó làm gì? Sao gặp ai cũng chỉ hỏi có người yêu chưa thôi vậy.” Nhâm Phó Hạ hơi làu bàu.

Toàn toàn cô bị bao phủ bởi bóng đêm, Nhâm Phó Hạ ực ợ quay người lại.

“Thiên, mày tính cướp vị hôn thê của thằng này sao?” Thôi Lục lộ hơi cười chỉ vào Chung Ngụy không vui bên cạnh nói.

Nghe vậy Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ: “Đúng vậy đó! Cướp về làm em gái tao. Mới phát hiện ra nhóc này cũng khá dễ thương đấy.”

“Chậc...”

Nhâm Phó Hạ đảo mắt, hôm nay là ngày gì mà cô gặp được nhiều người cao lớn như thế vậy? Cô có chiều cao tới m7, cũng rất cao mà đúng không? Nhưng tại sao đứng trước đám người này cô lại nhỏ bé lùn tịt như vậy chứ?

Đầu óc cô có chút quay cuồng khi phải liên tục ngước đầu nhìn mặt, những khuôn mặt gần như thân quen này khiến cô có chút nhức óc.

“Phó Hạ, em say rồi anh đưa em về nhà.”

Chung Ngụy đưa tay ra nắm lấy cánh tay Phó Hạ, cô ngơ ngác nhìn Chung Ngụy, bỗng nhiên mắt mở to ra gương mặt ửng đỏ. Cô đưa hai tay ra ôm mặt mình, chừa lại đôi mắt nhìn Chung Ngụy.

“Hô...”

Chung Ngụy khó hiểu trước biểu cảm lạ của cô.

“Sao vậy?”

“Chung thiếu... tướng, anh đừng đụng vào em.”

Nghe xong Chung Ngụy liền rụt tay lại, vừa rồi là anh tùy tiện chạm vào cô nên cô giận rồi sao? Anh xua tay liền nói: “Xin lỗi! Anh không cố ý.”

Nhâm Phó Hạ không nói gì, cô quay mặt lại nhìn Lục Hoàng Thiệu một cái, ngó nghiêng hai bên Lục–Chung xong Nhâm Phó Hạ chạy bước nhỏ tới chỗ Lục Hoàng Thiệu, cô giơ tay biểu ý muốn Lục Hoàng Thiệu cúi xuống.

Lục Hoàng Thiệu cười nhẹ, anh cúi đầu xuống. Thấy thế Nhâm Phó Hạ liền ghé tai nói: “Đột nhiên em thấy tim đập nhanh quá, anh có thấy em lộ liễu quá trước Chung thiếu tướng không?”

Lục Hoàng Thiệu đơ người một giây sau đó là bật cười, anh nhìn qua Chung Ngụy một cái rồi nhìn tới Nhâm Phó Hạ trả lời: “Cậu ta không biết đâu.”

“Thật sao? Vậy thì may quá.”

Nhâm Phó Hạ tự nhiên lộ ra nụ cười thoải mái, cô quay lại nhìn Chung Ngụy.

“Anh có thể đưa em về, nhưng... nhưng nhớ đừng ở gần em quá nha.”

Vừa nói Nhâm Phó Hạ liền lùi ra tạo khoảng cách, thấy thế Chung Ngụy đã buồn rất nhiều. Cô có thể gần gũi nố chuyện với Lục Hoàng Thiệu, thế nhưng lại tạo khoảng cách với anh.

Chung Ngụy buồn không nói nổi, anh đi trước, Phó Hạ len lỏi từng bước theo sau.

...

“Ê này, sao con nhỏ đó cùng mày ra vậy?” Thôi Lục tò mò hỏi.

“Gặp ở hành lang thôi ý mà!”

“Đi vệ sinh lâu vậy để bọn tao chờ hoá ra là làm anh hùng cho gái à? Về trước đây.” Uông Thần Diêu lạnh nhạt nói rồi cũng đi ra ngoài.

“Chậc, dạo này thằng Ngụy đã lạ rồi còn thêm thằng Diêu.”