Thiêu Thân

Quyển 1 - Chương 3



Chương 3

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

Sau khi tên hai người đứng cạnh nhau trong tờ giấy đăng ký kết hôn, Sở Du cũng dốc hết sức lực cùng Tần Tranh, tiến cùng tiến, lui cùng lui, qua ba tháng đã ổn định lại căn cơ cho Tần thị.

Trước khi mất, Tần Bá sửa lại di chúc. Năm mươi tư phần trăm cổ phần mà ông nắm giữ ở Tần thị được chia cho Tần Tranh hai mươi tư phần trăm, còn Sở Du là ba mươi – cao nhất trong số các cổ đông của Tần thị, với hai điều kiện.

Một là, nếu ly hôn số cổ phần sẽ được chuyển về cho Tần Tranh.

Thứ hai, cổ phần chỉ chuyển về cho Tần Tranh nếu người đề nghị ly hôn là Sở Du.

Tần Tranh càng nghĩ càng bực. Mấy năm qua hắn dùng đủ mọi thủ đoạn, ở bên ngoài không ngừng trêu hoa ghẹo bướm, chỉ còn thiếu nước đưa người về nhà công khai tuyên dâm, vậy mà Sở Du vẫn bất động, còn sinh ra Chân nhi cho hắn.

Sở Du vốn được người trong giới thương trường đặt cho biệt danh là "chấn phong mỹ nhân". Mặc dù hắn không thích Sở Du thế nào cũng khó mà phản bác được biệt danh này.



Còn nói về chữ "mỹ nhân", hắn lại càng chẳng thể phản biện. Tần Tranh gặp qua nhiều người đẹp, nhưng lại không thể xóa đi hình ảnh của Sở Du trong đầu mình. Sở Du đích thực mang một vẻ đẹp khiến người đi qua cậu ta không thể không ngoái lại nhìn. Tần Tranh cũng là một công tử phú nhị đại, chàng rể rùa vàng hấp dẫn trong mắt biết bao cô gái, đương nhiên không thể không có ngoại hình nổi bật. Chân nhi, tiểu cô nương cành vàng lá ngọc nhà bọn họ, đương nhiên chẳng kém cạnh.

Cô gái nhỏ hai má xinh xắn, mắt to môi hồng, mỗi lần cất tiếng gọi cha lớn, cha lớn đều khiến cho lòng hắn ấm áp. Nhưng khi nghĩ bé con là do Sở Du sinh, hắn không nén được tức giận, nên thường bỏ mặc bé con. Bất ngờ là, sau tất cả, Sở Du lại chưa từng đề cập tới việc ly hôn.

Hắn muốn lấy lại ba mươi phần trăm cổ phần kia, sau đó đá Sở Du ra khỏi Tần thị, nếu không hắn sẽ chẳng thể giải được cơn tức trong lòng mình.

Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn lái xe về nhà.

Vào đến trong nhà, liếc qua thư phòng còn sáng đèn, hắn chỉ lạnh lùng quay người về phòng, tắm rửa đi ngủ.



Sở Du dậy rất sớm. Ngày nào hắn tỉnh dậy cũng thấy cậu đoan đoan chính chính ngồi ở phòng bếp đọc báo tài chính. Hừ, báo tài chính cơ đấy! Người đâu chỉ biết đến tiền.

Sở Du thấy Tần Tranh đi tới, ngẩng đầu lên khỏi bài báo hỏi hắn.

"Ăn sáng chứ?"

"Ừ." Tần Tranh đáp.

Sở Du hơi ngạc nhiên, bình thường Tần Tranh sẽ lạnh lùng đáp "không ăn", hoặc không nói gì sau đó bỏ ra ngoài.

"Dì Hà, lấy giúp đại thiếu một phần ăn sáng," Sở Du nói.

Rất nhanh, dì Hà đã mang ra một phần ăn sáng đầy đặn theo kiểu Âu, gồm bánh mì nướng, ăn cùng trứng rán, thịt nguội, cà chua chiên. Bên cạnh thậm chí còn có một chiếc pudding đen cùng bánh yến mạch.

Tần Tranh không thường ăn sáng ở nhà. Hôm nay hiếm lắm mới có dịp thấy cả hai chủ nhân của ngôi nhà dùng bữa sáng cùng nhau, bởi vậy dì Hà đã dụng tâm chuẩn bị phần ăn sáng kiểu Anh này từ sớm.

Đồ ăn nhiều, hai vị chủ nhà này cũng có thể ở bên nhau lâu hơn một chút, vậy là tốt nhất. Chỉ tiếc là một vị chủ nhà kia lại dường như không hiểu dụng tâm tinh tế của mình.

Tần Tranh nhìn khay đồ ăn đầy dinh dưỡng của hắn, lại quay sang nhìn mặt bàn trước mặt Sở Du. Trên đó chỉ có một cốc sữa, mới uống một nửa.

"Cậu không ăn à?" Vừa ăn hắn vừa hỏi Sở Du.

Sở Du ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rất nhanh sau đó mới hắng giọng ừm một tiếng.

Tần Tranh bực mình, trả lời như không.

Sở Du nhìn đồng hồ, sau đó mới gấp tờ báo còn đang đọc dở lại, Chân nhi đã chuẩn bị xong, cậu đang đợi đưa bé con đi học.

"Chào cha lớn đi." Sở Du nắm tay Chân nhi.

Tần Chân ngoan ngoãn chào Tần Tranh sau đó theo Sở Du ra xe ô tô.



Hội nghị họp bàn về việc thu mua Maracal diễn ra khá tốn thời gian. Thương vụ này quy mô lớn, Sở Du có yêu cầu cao trong công việc vì thế bàn bạc từng vấn đề rất kỹ càng, tỷ mỷ. Đã quá giờ ăn trưa một tiếng rưỡi, nhân viên ai cũng đói đến hoa mắt. Nhìn đống số má chồng chất lên nhau, giờ này bọn họ chỉ có thể hiểu mỳ ý, hamberger, cơm gà; ngược lại cái gì là lưu kim, cartel, thâm thủng, di chuyển vốn, giá trị trên sổ sách... đều nghe không hiểu, đọc không hiểu nữa rồi.

"Nhị thiếu, phó tổng, tha cho mọi người được không, quá giờ ăn trưa rồi, ai cũng đói." Một nữ nhân viên đau khổ nhìn Sở Du.

Sở Du lúc này mới giật mình nhận ra là đã một rưỡi chiều.

"Xin lỗi, mọi người mau đi ăn đi, giải tán".

Mọi người nhận được lệnh đặc xá liền nhanh chóng đi tìm lương thực cho vào bụng. Bạn dạ dày đã kháng nghị lâu lắm rồi.

Sở Du nhìn màn hình máy tính, đắn đo một lúc rồi quyết định gập máy tính lại. Cậu không đói nhưng vẫn quyết định phải ăn thứ gì đó. Không ngờ lại bắt gặp Tần Tranh ở cửa phòng.

"Thu mua Maracal bàn đến đâu rồi?"

"Cũng tạm, đang bàn bạc kế hoạch cụ thể." Tần Tranh theo Sở Du vào thang máy.

"Tôi muốn ăn bít tết, đi cùng không?" Tần Tranh gợi ý trong lúc ấn thang máy xuống tầng một.

Lần đầu tiên Tần Tranh chủ động mời cậu đi ăn.

"Anh không uống nhầm thuốc chứ?" Sở Du nhíu mày hỏi.

Nhận lại là Tần Tranh cười híp mắt, thần thanh khí sảng nói: "Không hề".

Hai người vào "Peach" – một quán ăn khá ổn ngay gần công ty, ngồi ở chỗ khuất tầm nhìn, Tần Tranh đưa menu nhận từ phục vụ cho Sở Du.

"Anh muốn ăn gì cứ gọi, tôi theo anh."

Tần Tranh gọi các món mà mình hay ăn.

"Maracal từng là thương hiệu lớn, lần này thu mua cậu nắm chắc được mấy phần?" Tần Tranh tìm chuyện để nói.

"Tám phần." Sở Du lơ đãng đáp.

"Tự tin thật!" Tần Tranh cảm thán.

"Tôi chỉ nói trên cơ sở phân tích dữ liệu. Những năm gần đây doanh thu của Maracal giảm 35%, nội bộ không đồng nhất ý kiến. Sau khi CEO Đỗ Phúc Vinh bị hội đồng quản trị ép từ chức thì một Maracal mất nhạc trưởng chỉ còn cái vỏ và giá trị thương hiệu trên thị trường. Hệ thống cùng sản phẩm gốc của Maracal không có vấn đề gì lớn, chỉ là ăn bớt nguyên liệu, kiểm tra không kỹ càng... nên mới thành ra như bây giờ. Nếu ổn, năm sau Maracal có thể kiếm về cho chúng ta gấp vài lần số tiền đã bỏ ra, vì thế thu mua giá cao hơn giá thị trường. Hội đồng quản trị tầm nhìn ngắn, tham tiền tài đấy lại không động tâm sao? Hơn nữa đường chính không đi chúng ta vẫn còn vài phương án B, C. Nói khiêm tốn là tám phần thôi." Sở Du điềm tĩnh phân tích.

"Nếu vậy thì tốt!" Tần Tranh gật gù, ngoài mặt hắn tán thưởng Sở Du, trong lòng lại e dè sự sắc sảo của cậu.

Thức ăn được dọn lên, Sở Du không có khẩu vị, ăn như nhai sáp, ăn được vài miếng liền quyết định không ăn nữa.

"Cậu ăn ít vậy, thức ăn không ngon à?" Hắn ăn thấy được lắm mà.

"Không hẳn," Sở Du mơ hồ đáp.

Tần Tranh bất lực, sáng nay cũng thế, hắn cảm giác hắn và Sở Du không bao giờ đả thông được nhau.

Hết thời gian nghỉ trưa, hai người trở lại công ty làm việc. Người nào làm việc nấy, trở về quỹ đạo song song vốn dĩ của mình.

Người rời đi, cánh cửa kính nhà hàng ăn khép lại. Bên trong, giai điệu blue jazz du dương mang theo âm hưởng của thập niên 90s được cất lên bởi chất giọng trầm khàn của tài tử John Wayker, tựa như lời thủ thỉ, tâm tình.

"It's a grey day

You appeared with sunlight behind

Grace like an angel

Make dead heart to resuscitate

Make me feeling earth, water, air and fire

Sugar is sweet

Drug is bitter

The sleep on lawn next the window where you are

Sweet and passion

Jesus sent you to me

Save me from devils

Save me from empty

Love you, love you

Crazy

Consecrate everything

But you don't know

You think it's a lie

Oblige

But you don't know

My love is pure

Like the original water line

Like monad constitute life

Love you, love you

My angel

Look at me, ok

Feel my heartbeat

It shows you

My love is true

It's pure like original water

Like monad constitute life

Angel

Love you

Love you

Conscience

God

Love you

Love you."

(Tạm dịch:

Đó là một ngày trời mây xám xịt

Anh xuất hiện với vầng thái dương sau lưng

Dịu dàng như một thiên thần

Khiến trái tim chết lặng hồi sinh.

Khiến em cảm nhận được đất, nước, không khí và lửa.

Cảm nhận được đường có vị ngọt.

Thuốc có vị đắng.

Giấc ngủ trên bãi cỏ cạnh cửa sổ nơi anh ngồi.

Ngọt ngào và mê đắm.

Chúa gửi anh tới

Cứu rỗi em khỏi ác quỷ,

Khỏi trống rỗng.

Yêu anh, yêu anh.

Đến cuồng si.

Dâng hiến tất cả cho anh.

Nhưng anh lại chẳng hay biết

Anh chỉ nghĩ đó là dối trá

Là ép buộc.

Người nào hay

Tình yêu của em là thuần khiết.

Như dòng nước khởi thủy.

Như các đơn nguyên tố cấu tạo nên sự sống

Yêu anh, yêu anh.

Thiên thần của em.

Nhìn em một lần được không.

Cảm nhận nhịp đập trái tim em.

Nó sẽ chỉ anh thấy.

Tình yêu này là thật.

Nó thuần khiết như dòng nước khởi thủy.

Như các đơn nguyên tố cấu tạo nên sự sống.

Thiên thần hỡi.

Yêu anh.

Yêu anh.

Là tín ngưỡng.

Là thần.

Yêu anh

Yêu anh...)

Dòng người hối hả tới lui. Có thực khách chống cằm lắng nghe, lại có thực khách vô tâm rảo bước chẳng ngoái đầu.