Thiêu Thân

Quyển 1 - Chương 2



Chương 2

Tác giả: Gió

Biên tập: Raph

---

"Đại ca!" Lôi Thiên cười tươi như hoa nói với Tần Tranh qua điện thoại.

"Người ta nói, thương nhau chia củ sắn lùi, bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng. Cơn mưa rào cứu đất hạn, hoạn nạn thấy chân tình. Sau này cậu muốn tớ lên núi đao, xuống biển lửa chỉ cần nói một câu, Lôi Thiên tớ lập tức làm!"

Từ ngữ điệu xun xoe truyền qua điện thoại có thể hình dung được điệu bộ "cún con" chỉ thiếu nước mọc ra cái đuôi của nam tử tên Lôi Thiên này.

Lôi Thiên là thái tử của Từ Kim – công ty giải trí top một, hiện đang cần mẫn bò lên chức vị Tổng giám đốc từ vị trí Trưởng nhóm phát triển, mà "Thiên An" lại là dự án đang tiến hành của Lôi Thiên.

Sau vài chục lần "bán gan" đổi đầu tư, Lôi Thiên quả là đã xoay sở hết cách mới dám khóc lóc năn nỉ Tần Tranh đổ vốn vào dự án "Thiên An" lần này.

"Thiếu gia, cậu xem tớ sắp xơ gan vì uống rượu rồi, cái ngành giải trí này không uống rượu không ra tiền, thiếu mỗi chuyện lên giường là tớ thành MB* rồi. MB mà bị xơ gan rồi biến chứng tràn dịch màng bụng – bụng to như cái trống, tràn dịch màng phổi, không cứu nhanh sẽ chết. Lão đại, Tần đại gia, gia gia, cứu tớ một lần với."

---[*Bán gan: uống rượu nhiều sẽ khiến viêm gan do rượu, lâu dần thành xơ gan. Vì thế, những lần bàn bạc công việc trên bàn rượu cũng có thể coi là "bán gan".

*MB = money boy, tức "trai gọi".]---

"Cậu giữ mồm giữ miệng cho tốt là tớ vui rồi." Tần Tranh khinh thường đáp lại.

"Rồi rồi, tối nay tớ mời cậu."

"Bạn bè với nhau đừng khách sáo." Tần Tranh kẹp điện thoại giữa tai và vai, cúi xuống nhìn tư liệu trong tay.

"Được rồi, không nói chuyện nữa, tớ có khách. Tối nhớ đến, không gặp không về. Lâm tổng xin chào..." Lôi Thiên nói liến thoắng rồi tắt điện thoại.

"Tần Tranh!" Vừa dứt điện thoại thì có một mỹ nữ mặc lễ phục đuôi cá, đẩy cửa phòng tổng giám đốc đi vào.

Cô gái mới chớm hai mươi mang một dáng người mỹ lệ, đầm đuôi cá đính kim sa, lấp lánh mà không lòe loẹt. Mái tóc đen dài uốn lọn gợn sóng nhẹ càng làm tôn lên vẻ sang trọng. Màu son đỏ của thỏi Diamonds Lipstick đến từ "ông trùm" ngành mỹ phẩm Pháp – Guerlain biến cô thành hiện thân của nữ thần Freya*.

[*Nữ thần sắc đẹp trong thần thoại Bắc Âu.]

Mỹ nữ cúi người thì thầm vào tai Tần Tranh.

"Đại lão bản, đi thôi." Hôm nay Tần Tranh nhận lời hộ tống Nam tiểu thư, Nam Tiêu, tới dự tiệc đấu giá của phu nhân Phó tỉnh trưởng.

"Phương Bắc có giai nhân, há nào người không biết, đẹp nghiêng nước đổ thành, đời mấy lần gặp mặt?" Bị mời gọi, Tần Tranh thức thời đáp lại bằng một ý thơ trong Giai Nhân Ca. Hắn vòng tay ôm qua cổ người đẹp, hai người hôn sâu một hồi lâu tới khi củi khô lửa bốc, ánh mắt bừng dục vọng mới miễn cưỡng tách ra.

"Đi thôi!" Tần Tranh thần thanh khí sảng cùng Nam Tiêu rời khỏi văn phòng.



Tiệc đấu giá từ thiện, ý nghĩa thực sự là cho những doanh nhân tìm mối làm ăn, kẻ tiểu nhân tăng bốc, kẻ trưởng giả bốc phét. Vì thế, nơi này hội tụ đủ loại người, nhộn nhịp vô cùng.

"Lão Ôn." Sở Du cầm ly vang trắng, mỉm cười bắt tay Ôn Thừa Hành.

"Tiểu Du." Ông chủ của mỏ thiếc Ứng An sảng khoái bắt tay cậu. Sở Du từng hợp tác với Ứng An, khá ăn ý. Ông chủ Ôn là người thức thời. Tuổi ngoài năm mươi nhưng tư tưởng khá thoáng.

"Chuyện học tập của con trai chú thế nào rồi ạ?" Sở Du quan tâm hỏi.

"Ây da, cũng không tệ, may mà nó giống mẹ nó, học được, không như chú. Giáo sư trong trường biết cháu giới thiệu nó vào trường thì quan tâm lắm." Ôn Thừa Hành cười híp mắt.

"Tốt rồi ạ." Sở Du mỉm cười cùng Ôn Thừa Hành chào hỏi những người có mặt trong phòng. Cậu có khuôn mặt rất đẹp, dáng người cao dong dỏng, vai rộng, mặc vest lên nhìn vừa thanh tú, vừa trông rất có học thức, rất dễ lấy được cảm tình của mọi người, cộng thêm EQ cao thành ra chẳng mấy mà xung quanh cậu đã có rất nhiều người vây quanh.

Sở Du uống khá nhiều, cảm thấy người hơi choáng váng, hơn nữa Chân nhi không thích mùi rượu, nên cậu mới tìm chỗ lánh đi, không ngờ lại gặp Tần Tranh đang hôn say đắm một cô gái.

Hai người họ trốn vào một góc khuất của ban công, hôn ngấu nghiến như muốn dung nạp đối phương vào chính mình vậy. Sở Du nhìn đau mắt, liền tìm chỗ tránh.

Mắt không thấy thì lòng chẳng đau.

Tần Tranh là người đứng dựa tường, hắn thấy Sở Du rời đi liền thoáng lộ ra nét mỉm cười, hôn Nam Tiêu càng sâu.

Sở Du ở hội từ thiện đến gần mười hai giờ mới trở về, dĩ nhiên Tần Tranh đang hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc ở một khách sạn hoặc căn hộ nào đó rồi. Sở Du day day hai trán, mệt mỏi tựa vào thành xe. Dù sao cũng không ngủ được, cậu chỉ đành nhắm mắt cảm nhận xe đang di chuyển, tâm trạng dần rơi vào bóng tối.

"Nhị thiếu!" Giọng nói của lái xe lôi cậu trở lại từ những suy nghĩ u ám: "Về đến nhà rồi."

"Ah, ừ..." Sở Du cầm cặp tài liệu, xuống xe vào nhà.

Sau khi tắm xong đã hơn một giờ đêm, Sở Du khẽ khàng đẩy cửa phòng Chân nhi, đắp lại chăn cho bé, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con bé, cảm nhận hơi ấm khẽ len lỏi trong trái tim lạnh buốt của cậu.

Cậu mỉm cười, hôn nhẹ lên trán con gái, sau đó về phòng mình.

Về phần Tần Tranh, sau khi hôn Nam Tiêu thắm thiết thì tiếp theo không có gì xảy ra cả. Hắn đưa mỹ nhân về tận cửa nhà, sau đó nhận được điện thoại của Lôi Thiên.

"Đại ân nhân, không đến thật à?" Lôi Thiên hét lên trong điện thoại: "Bên này đang chơi hăng lắm."

"Tớ đang về nhà, không đi đâu." Tần Tranh từ chối.

"Sở Du không cho đi?" Lôi Thiên đoán.

"Người anh em, giấy đăng ký kết hôn chỉ là tờ A4 dày 70 Gsm*, đừng cho nó quản mình, tớ nghe nói lúc chuyển tiền cho Thiên An cậu ta không để ý đến sắc mặt của cậu, năm lần bảy lượt cản trở. Đại ca, không thể để vợ quản như thế được, là nam nhân đỉnh thiên lập địa, đầu đội trời, chân đạp đất...ợ..." Lôi Thiên say đến không phân biệt được phải trái mới ăn nói thiếu ý tứ như vậy. Đúng lúc chọc vào cái dằm trong mắt Tần Tranh.

---[*Định lượng giấy Gsm là viết tắt của cụm từ "Grams per square Meter" có nghĩa là số gram trên mỗi mét vuông giấy, chủ yếu sử dụng để phân loại giấy trong in ấn.]---

"Không nói nữa, các cậu cứ chơi đi." Tần Tranh cúp điện thoại sau đó thô bạo ném nó sang chiếc ghế bên cạnh.

Bốn năm trước, Tần Tranh bị cha ép cưới Sở Du. Câu chuyện rất hoang đường. Tần thị khi đó hợp tác cùng ba người bạn thân đầu tư một chuyến hàng lớn từ Nam phi về, ai ngờ giữa đường tàu bị đắm. Mọi thứ loạn hết cả lên. Tần Bá, cha của Tần Tranh không chống đỡ nổi, ngã bệnh, tính mạng như mành treo chuông. Chiến hữu đều bị thiệt hại trong vụ đắm tàu, sứt đầu mẻ trán nào có thể giúp được Tần thị. Người ngoài thấy Tần Bá ngã xuống, không biết tương lai Tần thị ra sao, hoặc là đều bất động xem tình hình, hoặc là đợi chen chân hưởng lợi.

Một mặt hắn không sao tìm ra cách quay vòng vốn được, bên kia đáo hạn ngân hàng cũng sắp đến hạn trả, khó khăn trùng trùng.

Đúng lúc đó, Sở Du không biết từ đâu xuất hiện, xuất tiền tài giúp đỡ cùng với một đề nghị kết hôn.

Tần Tranh dĩ nhiên phản đối: "Con có người trong lòng rồi".

Sau khi Sở Du xuất hiện, Tần Bá gọi hắn vào phòng bệnh tuyên bố tin sét đánh. Hắn, phải lấy Sở Du.

"Nếu không phải Sở Du thì không một nam nhân nào được bước vào Tần gia!" Cha hắn chém đinh chặt sắt nói.

"Người kia...mẹ thấy cũng không tốt đẹp gì..." Mẹ hắn ở một bên nói giúp.

"Mẹ, y rất tốt, hai người đừng lấy định kiến ra mà xem xét con người được không, y tuy xuất thân không tốt nhưng bản tính thanh thuần."

"Không nói nhiều nữa, cha đã quyết rồi."

Hết chuyện công tới chuyện tư, không khí trong gia đình lúc nào cũng căng như dây đàn. Hắn vừa phải xử lý sự vụ kinh doanh, vừa phải đối diện với sức ép và lời đề nghị quá quắt đến từ cha mình.

Khi đó, chí lớn nam tử giăng buồm ra biển lớn, mới gặp phải vài cơn sóng dữ đâu thể nào quật ngã được hắn.

Tần Tranh cho rằng, miễn sao có thể lèo lái tốt Tần thị, thì việc hắn cưới ai, yêu ai, đều không phải là vấn đề mà cha hắn có thể thúc ép được mình.

Suy cho cùng, giờ là thời đại nào rồi? Đâu còn có chuyện ép duyên, cha mẹ đặt đâu con ngồi nấy như ngày xưa? Hơn nữa, việc hôn nhân vì lợi ích thế này, hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

Thế nhưng, hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính được rằng, cha hắn dùng cái chết để ép mình.

Hai ngày sau, Tần Bá ra đi, cùng một lời di ngôn.

Mẹ Tần Tranh, Trương Dung, trước bộn bề nguy cơ, hết ép lại khuyên, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng khuyên được hắn cưới Sở Du.

Tần Bá mất được hai ngày, Sở Du đã vào nhà họ Tần, không có tam môi lục sính, không có hôn lễ, không thề nguyện. Sở Du cứ như vậy, một thân một mình kéo theo vali bước vào cửa lớn nhà họ Tần đang giăng vải trắng.

Thời điểm hai người đến Cục Dân chính, Tần Tranh mang khuôn mặt lạnh băng, bước tới ký một chữ ký, chụp lấy lệ một tấm ảnh, liền quay ngoắt bước đi. Cả quá trình chẳng được tới mười lăm phút.

Sở Du nhìn tờ đăng ký kết hôn bìa đỏ trong tay, lại nhìn hai cái tên viết trên đó, chẳng rõ lòng nên vui hay buồn.

Cậu đâu biết, tuổi trẻ ngông cuồng, nghĩ rằng nhân định ắt thắng thiên, số mệnh con người vốn nằm trong tay mình cho nên mới cưỡng cầu một đoạn nhân duyên ấy. Ai biết trước được đây lại chính là một cái hố mà cậu đã tự tay đào cho mình.

Kể từ đó, một bước sai, vạn bước không thể ngoái đầu.