Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 8: Hành Trình Bắt Đầu



Tử Mang.

Một trong những vũ khí cổ của thời đại trước, có sức mạnh không tưởng, và là một trong ba cổ xu mạnh nhất từng được biết. Là đồng xu có thể điều khiển được sự sống và cái chết, tiết chế những đồng xu khác, triệu hồi và chuyển hóa thành thân ảnh nào nó muốn.

Tử Mang có suy tính và ý niệm riêng, chính vì thế nó là đồng xu nguy hiểm nhất từng tồn tại, khó có ai có thể nắm giữ và sử dụng nó mà không lãnh hậu quả.

Theo Cổ Thư cho hay thì Tử Mang là đồng xu có linh tính, ban cho người sử dụng nó cuộc sống dài lâu nhưng cũng cướp đi của họ sinh lực, ký ức. Tử Mang là con dao hai lưỡi, sức mạnh kèm theo nỗi đau.

Cổ Thư cũng có đề cập đến cách kiềm chế và tiêu hủy sức mạnh của Tử Mang, nhưng đổi lại là một cái giá quá đắt.

Hắc Thuật, một loại ma thuật cổ đại bị cấm sử dụng từ sau Thế Chiến Thứ Hai, sức mạnh của ma thuật này lớn đến nỗi nó khó có thể được lưu giữ tại bất kì vật dụng nào, bất kỳ người nào.

Trường thọ, đó là điều mà Hắc Thuật ban cho, nhưng đổi lại về lâu về dài, nó sẽ nuốt trọn tiềm thức của người sử dụng cho đến khi không còn là chính họ. Điều này đã được kiểm chứng vào thời đại trước, trong cuộc chiến nghìn ngày huyền thoại. (Thế Chiến Thứ Tư)

Ngày nay, hơn bốn trăm năm sau thế chiến, nhân gian đang ngày một lấy lại thế cân bằng, mọi kiến trúc bị phá hủy trong trận Thế Chiến cũng đã được khôi phục toàn bộ.

Một quốc gia hình thành từ đống đổ nát, ngày càng hưng thịnh và phát triển.

Đó là Kim Ngọc.



Bình minh ló dạng sau rặng núi, lại một ngày mới nữa bắt đầu.

Bầu trời trong xanh đến kì lạ, không một chút mây, ánh nắng ban mai thật chan hòa chiếu rọi từng ngóc ngách trong khu rừng nhỏ bên ngoài Tháp Ánh Sáng

Dường như cả ba chẳng hề chợp mắt từ tối qua cho tới giờ khi mà bên ven đường, dưới một tán cây cổ thụ, Lan Anh đang lim dim.

Kế bên, Hoài cũng nằm đó, xem ra cả hai đã mệt lả sau một đêm dài chạy trốn.

Bên kia đường, Nam đang ngồi đó, cặp mắt thâm quần cho thấy anh ta không hề chợp mắt. Có lẽ anh ta đã thức để cho hai người kia được nghỉ ngơi. Dù trước kia cả ba có là kẻ thù đi chăng nữa thì giờ đây, trong hoàn cảnh này, anh ta không thể giữ mãi điều đó được. Nhìn hai người kia, bất giác mỉm cười.

Ngã người ra sau tựa hồ như có một cái giường nệm êm ái nâng đỡ. Anh ta vươn vai, thư giản gân cốt.

Nhìn về phía trước, chốc chốc lại có người qua lại, đôi khi là một đoàn thương lái hoặc chỉ là những lữ khách cô độc.

Càng lúc đoạn đường càng tấp nập người đi. Cũng phải thôi, vì đây là đoạn đường huyết mạch nối liền Tháp Ánh Sáng và Thành Đông mà.

Đưa tay vào trong túi xem thử còn gì không khi mà có gánh hàng rong đang dừng chân nghỉ ngơi cách mình không xa.

Một vài đồng Kim Ngọc, chắc là đủ lót dạ ít hôm.

Cầm đống tiền trên tay, ném về phía Hoài đang thức dậy.

Vừa tỉnh giấc, chưa kịp hình dung thì Hoài đã thấy Nam ném cho mình vài đồng xu. Vội vã chụp lấy, như hiểu ý khi Nam chỉ về một hướng, Hoài nhìn về hướng ấy.

Một gánh hàng rong.

Nhìn số tiền trên tay, e là không đủ, thế nên Hoài cho tay vào túi xem thử mình còn gì không, bất giác mỉm cười, trên tay anh ta là năm lọ nước mà Lan Anh mua lúc trước, trong khi đuổi theo đám người bắt cóc cô ấy hôm trước, Hoài đã nhanh tay nhặt chúng khi chúng nằm lăn lóc trên đường. Không hiểu vì sao anh ta lại nhặt, có chăng tiếc đống tiền bỏ ra mua chúng.

Cất mấy lọ nước vào lại trong túi, vươn vai đứng dậy. Cảm giác khoan khoái lạ thường, dường như đã lâu Hoài chưa ngủ đã như vậy.

Từ lúc đặt chân xuống bên dưới căn cứ TXA Cũ mấy tháng trước thì anh ta đã chẳng thể nào chợp mắt được. Bản thân liên tục bị kéo vào những cuộc tranh đấu giành giật sự sống. Đến lúc này có lẽ mọi chuyện đã kết thúc khi quả bom ấy phát nổ, cái ngày mà anh ta đến thế giới này.

Nhìn ngó xung quanh, Lan Anh vẫn đang ngủ, còn Nam thì có vẻ đang uể oải, không biết nói gì thế nên anh ta tiến tới bên gánh hàng rong.

Đến lúc này có lẽ quá mệt mỏi, Nam cũng đành chợp mắt một tí.

Cảm giác tuyệt vời.



Đâu đó trong tiềm thức, ngồi bên hiên nhà ngắm nhìn đồng nội tỏa hương thơm ngát.

Hướng về nơi xa xăm, nơi ấy, có một căn nhà nhỏ được làm bằng gỗ sồi sơn trắng.

“Đây là…!” Nam lên tiếng, mắt vẫn chú tâm nhìn về hướng đó.

“Lần đầu tiên gặp, cũng chính tại đây, khung cảnh này, giờ xem ra cậu thay đổi khá nhiều.”

Một bà lão từ bao giờ ngồi cạnh bên lên tiếng.

Mái tóc trắng cùng khuôn mặt hiền từ, những nếp nhăn tô điểm thêm sự phúc hậu. Một người bà trong tiềm thức, cảm giác ở bên thật ấm áp.

“Tại sao lúc đó.” Nam chần chừ. “Bà lại trao cho tôi khả năng này?”

Bà ta mỉm cười.

“Số mệnh của cậu…” Bà ta im lặng giây lát, rồi nói tiếp.

“Trí Tâm Thuật tuy không mạnh mẽ nhưng nó sẽ giúp cậu rất nhiều về sau.”

“Tương lai của tôi, bà có nhìn thấy như khi nói với hắn?”

Bà ta gật đầu.

“Tuy ta đã nhìn thấy nhưng ta không thể chắc chắn. Vì mỗi lần như thế, dòng thời gian lại rẽ nhánh, điều này buộc lòng cậu phải tự tìm hiểu.”

“Nếu giờ tôi chết, liệu điều đó có đúng với sự an bài?”

Bà ta cười.

“Dù cậu có suy nghĩ bất cứ điều gì thì ta cũng đã biết trước.”

“Nếu vậy, cuộc sống của tôi chỉ như một con rối của mấy người?”

Bà ta lắc đầu. Cả hai im lặng. Rồi Nam bhìn về xa xăm. Thở dài rồi nói.

“Vì sao tôi lại đến đây, đến thế giới này? Bà có thể cho tôi biết không?”

Bà ta mỉm cười. Nghĩ ngợi gì đó rồi nói.

“Lần tới, nếu như cậu thấy làn khói đen cùng những âm thanh quái đản thì hãy dùng nó, hi vọng sẽ giúp cho các cậu một phần.”

“Cái gì?”

Nam tò mò bởi hai thứ mà bà lão nói, định hỏi gì đó thì chợt cảm thấy bàn tay như có vật gì đó chạm vào. Vội vã mở lòng bàn tay, bên trong là một viên đá nhỏ, màu tía, lấp lánh ánh lam.

“Đây là…?” Nam khẽ hỏi.

“Sinh. Tên gọi của nó”

“Sinh? Bà đưa tôi thứ này có dụng ý gì?”

Bà ta cười chỉ tay về hướng căn nhà gỗ.

“Nhân Quả Luân Hồi”

“Là sao? Bà càng nói càng làm tôi khó hiểu?”

Lần này bà ta không trả lời, thu cánh tay lại, im lặng nhìn mông lung, trong ánh mắt bà ta như đang đẫm lệ, Nam nhìn nhưng không biết phải làm sao, anh ta nắm chặt viên đá trong tay, nhìn bà ta thêm lần nữa.

Như điềm tĩnh sau chút biến cố, bà ta chợt thốt.

“Ta còn có điều muốn nói”

“Bà… nói đi.”

“Tử Mang mà Người đang mang theo bên mình, cậu có thể tiêu hủy nó chứ?”

Cậu ta ngạc nhiên.

“Chính bà, chính bà là người chỉ cho cô ấy cách sử dụng Tử Mang cơ mà?”

“Đó có thể là quyết định sai lầm. Dù trước đây Tử Mang đã từng cứu mạng Người, nhưng giờ nó đang đòi lại gấp nhiều lần so với việc nó làm.”

“Là sao?”

“Sinh lực của Người đang bị hút cạn, gần đây, Người lại vô tình chạm khá nhiều vào dòng sông Ký Ức nên thể trạng của Người bây giờ e là không thể chịu thêm được những xung lực mà Tử Mang liên tục phát ra. Nó sẽ luôn luôn kêu gọi người sử dụng, dù ký ức đã mất nhưng ta nghĩ chỉ một thời gian nữa thôi Người sẽ dùng nó. Đến lúc đó ta chỉ sợ Người sẽ bị chi phối.”

Nam kinh hãi trước những lời này, nhưng có kinh hãi thì cũng biết phải làm sao?

Suy nghĩ chốc lát, anh ta nói.

“Còn hắn.” Nam nghĩ tới ai đó. “Có lẽ hắn đã tới đây trước bọn tôi.”

Bà ta im lặng, dường như biết người mà Nam đang nhắc tới.

“Việc này khó mà nói trước được, tương lai của người này là vô định, không ai có thể nhìn thấy, ngay cả Cổ Thư còn không có lưu chút gì về người này, thế nên ta chịu. Không thể biết rõ.”

“Vậy…” Nam tính hỏi thêm gì đó.

“Ta chỉ biết hiện tại người này đang sử dụng Hắc Thuật, nếu đoán không lầm thì…” Bà ta thở dài.

Trong mắt bà ta, một hình ảnh lóe lên, trên trang giấy của Cổ Thư, có nhắc tới thời đại này, một kẻ hung tàn được sinh ra, đặt dấu chấm hết cho toàn bộ mọi chuyện.

“Hắc Thuật, không biết tôi đã nghe bao nhiêu lần, nhưng những thông tin về nó thì lại mù tịt.”

“Còn nhiều thứ cậu chưa biết được đâu.” Bà ta cười. “Cuộc hành trình của cậu chỉ vừa bắt đầu. Nhưng sự bắt đầu này lại là đoạn kết của một hành trình.”

Bà ta đứng dậy khi nói một câu khiến Nam chán nản, anh ta chẳng hiểu bà ta có ý gì.

“Cũng đến lúc ta nên đi rồi, được nói chuyện cùng cậu, ta vui lắm.”

Nam không nói nữa, cũng không nhìn bà ta.

Trong các giấc mộng gần đây, thỉnh thoảng bà ta lại xuất hiện.

Bà ta là ai? Chính Nam cũng chẳng biết.

“Này, này… ê.” Tiếng nói đâu đó vọng bên tai.

Vội mở mắt, trời đã bắt đầu trưa, xem ra cậu ta đã ngủ khá lâu, Lan Anh cũng đã dậy từ bao giờ, toàn bộ tiền bạc đều được Hoài chi ra cho số thực phẩm anh ta đang mang trên lưng.

Vội chụp lấy một mẩu bánh Hoài ném về phía mình, tựa cây cổ thụ mà đứng dậy, nhìn xung quanh, người đi đường đã thưa bớt. Có lẽ vì đã quá giờ cơm trưa.

“Chúng ta đi thôi.” Lan Anh lên tiếng rồi sải bước thật nhanh về hướng Bắc.

Hoài lại đưa cho Nam một cái túi, Hoài cũng mang một cái, tiếp bước Lan Anh mà đi.

Chần chừ hồi lâu. Chợt khóe môi nở nụ cười, Nam bước về phía trước.

“Dù quá khứ có như nào, hiện tại có ra sao. Thì tương lai, ta phải tự nắm lấy.”

Nam hít một hơi rồi cười lớn khiến hai người kia cười lây. Cả ba cứ thế bắt đầu cuộc hành trình đi đến Thành Đông.

Ngày đầu tiên trong cuộc hành trình.