Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 9: Truyền Thuyết



Tháng tám năm 464 sau thế chiến.

Một tia sáng trắng bất chợt xuất hiện trên bầu trời vào đêm trăng non. Sự kiện lạ này khiến cho mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về nơi ấy, nơi tia sáng phát tích.

Tia sáng này rơi thẳng xuống một dòng sông rồi biến mất. Không lâu sau đó, từ xa phía đường chân trời của Cánh Đồng Trung Lập, ba tia sáng nữa xuất hiện.

Những ánh sáng tinh khiết này xé tan bầu trời như những tia sét đỏ rực. Đột ngột như tia sáng đầu tiên, chúng biến mất.

Liền sau đó là cuồng phong bất ngờ từ đâu ập đến. Gió thổi tấp cùng bụi bay mịt mù, tất cả mọi người không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, bóng tối tựa như vĩnh hằng.

Sự xuất hiện đột ngột của các luồng sáng quái dị này đã khiến cho các nhà Triết Pháp trong Tòa Bạch Tháp chú ý, một vài người lo lắng, bất an. Ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt thất thần nhìn về hướng quỷ dị đó.

Đâu đó trong Cổ Thư, vài người từng nghiên cứu có đoạn.

“Vào ngày mà bầu trời biến đổi, người được sinh ra, ứng kiếp mà buông.”

Một câu trích ngắn gọn không bộc lộ rõ ý, như một lời sấm truyền, một lời tiên tri. Nghìn năm chờ đợi khoảng khắc ấy.

Thế nhưng khoảng khắc này không phải là lần đầu tiên xuất hiện.

Không lâu về trước, vào một ngày cuối Thu, một tia sáng huyền bí đã vụt qua nơi trời Đông. Ngày hôm ấy, mọi thứ mới chính thức bắt đầu.



Trên con đường rộng lớn đầy đá sỏi, ba người Lan Anh đang di chuyển khá thư thái, trái ngược với tối hôm qua.

Giờ họ vẫn đang trong rừng, thế nên xung quanh chẳng có bóng dáng của một căn nhà nào ngoài những tiếng chim hót. Thỉnh thoảng lác đác vài âm thanh cây lá rung động do gió thổi.

Đường cái khá rộng, thế nên người qua đường chẳng bao giờ phải chen chân nhau mà đi, cả ba men theo vệ đường, cố gắng không tiến sát ra lề.

Vì bây giờ trời đã chập choạng tối, thế nên người xe qua lại tấp nập hơn. Dường như họ đang cố di chuyển thật nhanh để ra khỏi khu rừng này trước khi màn đêm ập xuống.

Chắc có lẽ phía trước là một khu phố thị nho nhỏ.

Rập rập rập.

Tiếng xe ngựa vang lên từ xa. Đó là một cỗ xe nguy nga, tráng lệ. Một đoàn thương lái.

Ai nhìn vào cũng biết đây không phải là những thương lái bình thường, sự giàu có toát ra từ y phục và trang sức trên người họ.

Đoàn người khá đông, cả nhóm nép qua bên đường dừng lại quan sát. Đoàn thương lái chẳng quan tâm những kẻ đi đường tò mò này, họ vẫn thản nhiên hướng về phía trước.

Bất chợt như ngửi được gì đó, một làn hương nhè nhẹ thoảng trong gió. Hương thơm quen thuộc ngày nào. Bất giác khiến lòng người quặn thắt.

Xung lực, một xung lực cực nhỏ tỏa ra từ sợi dây chuyền Lan Anh đang đeo khiến cô ấy giật thót.

“Chuyện gì vậy.?” Hoài nhìn cô ấy.

“Cũng không biết nữa.” Cô ấy nhìn đoàn người.

Như cảm nhận được gì đó, ánh mắt Nam liên tục chú tâm nhìn vào cỗ xe ngựa rực rỡ nhất giữa trung tâm đoàn người.

Bên trong, phảng phất một hình bóng thân quen.

“Là cô ấy.” Nam khẽ nhủ.

“Chúng ta cũng mau chóng đi thôi. Lần này cố gắng tìm hiểu lý do.” Nam nhìn mọi người và nói.

“Chỉ cần đi theo những người này, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội gặp cô ấy.”

Như chợt hiểu, cả Lan Anh và Hoài đồng thời nhìn Nam rồi hướng mắt về cỗ xe ngựa kia.

Cất bước trên đường, cả ba di chuyển cùng với đoàn người tấp nập. Khung cảnh hiện giờ khá là nhộn nhịp, tiếng người cười nói đã lấn át mọi âm thanh của khu rừng.

“Tử Mang.” Nam suy nghĩ. Anh ta đã từng chứng kiến sức mạnh của nó không lâu về trước khi mà cả nhóm mắc kẹt bên dưới TXA cũ.

Chính nhờ Tử Mang cùng Linh Quang đã giải thoát cho họ trong một hoàn cảnh ngặt nghèo. Nhưng giờ Tử Mang đây, còn Linh Quang kia đâu?

Anh ta biết rằng câu hỏi của mình chẳng có câu trả lời, thế nhưng anh ta vẫn cứ hỏi, hỏi ai đó, anh ta cũng chẳng biết.



Trời tối cũng là lúc mọi người vừa ra khỏi bìa rừng, men theo con đường thì trước mắt họ thấp thoáng hiện lên một thôn nông bình yên, đèn sáng, khói nghi ngút, chắc hẳn mọi người đang chuẩn bị buổi cơm chiều.

Họ tiếp tục đi, chỉ hơn một giờ sau, cả nhóm đã vào được thôn nông này, thôn nông không tên, chỉ là một thôn nông bình thường. Nằm đâu đó bên trong huyện Thanh Y, thuộc địa phận quản lý của Tháp Ánh Sáng.

Khói hương của gạo thơm cơm chín lan tỏa thật khiến người xa nhà có cảm giác quyến luyến khó tả.

Tiền bạc chẳng còn, cả bọn cũng không thể tự ý mà vào một quán trọ nào đó nghỉ qua đêm, thế nên họ cứ rảo bước.

Phía sau, đoàn thương lái đã dừng lại tại một tiểu quán xem ra là sang nhất thôn. Cũng đúng thôi, giàu mà.

Con đường cái này dường như thẳng tít tắp, một mực thủy chung không quanh co, cứ hướng thẳng về phía bóng tối, nếu nhóm Lan Anh cứ men theo con đường này thì chắc chắn họ sẽ tới được Thành Đông mà chẳng thể nào bị lạc.

Nhưng… có lẽ họ đã khá mệt mỏi sau một ngày đi đường vất vả, cả ba nhanh chóng quan sát, ấn định vị trí nghỉ ngơi chính là túp lều nhỏ đang có nhiều người tập trung phía trước.

Họ tiến tới, bên dưới túp lều, một vài trẻ nhỏ ngồi xung quanh, còn lại đa phần là các bô lão râu tóc ngả bạc. Mọi người ngồi ngay ngắn cạnh một chiến bàn, hương thơm trà thất thanh tịnh. Bên trong, một ông lão ăn mặc xem ra thập phần giản dị, khuôn mặt toát lên vẻ thanh cao lạ thường, cảm giác gần gũi và bình an.

Cảnh tượng này khiến cả nhóm liên tưởng đến những người kể chuyện đêm khuya, họ thường chọn những nơi bên vệ đường để buôn chuyện. Cốt là kể những câu chuyện phiếm hay những chuyện họ đã trải qua.

Một ông lão kể chuyện. Mua vui cho những lữ khách lạ tha hương không có nơi chốn.

Ông ta ngồi đó, cầm chén trà trong tay, đưa ngang qua mũi tựa như muốn cảm nhận hương thơm của nó. sau đó mỉm cười nhìn chén trà.

Ực.

Ông ta uống một hớp, chẳng còn tí nước, chắc hẳn chén trà này ông ta đã hớp nhiều lần trước khi nó cạn. Đặt chén trà xuống, nét mặt ông ta biến chuyển, giọng trầm ngâm. Nhìn một lượt, chợt thấy có ba lữ khách đang đứng nhìn. Ông ta mỉm cười.

“Đêm khuya, người mệt, chi bằng vào đây hàn huyên qua đêm, cùng mọi người” Lời nói ông ta cất lên khiến cả ba cảm giác thư thái.

Giống như ông ta có một sức mạnh kì bí gì đó giúp cho mọi người quên đi cảm giác thường ngày, chỉ còn sự thanh thản trong tâm hồn. Hay là bởi sự mệt mỏi khi đi đường dài khiến họ nghĩ như vậy.

Cả ba nhìn nhau, nhìn ông lão, rồi tiến tới bên góc túp lều, tuy túp lều nhỏ bé nhưng nó còn khá nhiều chỗ trống. Đủ để cả ba có thể duỗi thẳng người mà ngon giấc.

Ngồi phịch xuống, đặt các túi lương khô qua một bên, ngả người tựa vào các bó rơm thơm phức như vừa mới gặt sáng nay.

Lan Anh vươn vai, rồi lấy tay đấm bóp lẫn nhau.

Hoài và Nam ngồi hai bên, nhìn ông lão rồi nhìn mọi người. Không biết ông ta đang kể chuyện gì mà thu hút nhiều trẻ nhỏ như vậy.

“Giờ chắc cũng chỉ mới bảy giờ, còn khá sớm.”

Nam nhìn đồng hồ và nói. Không biết anh ta lấy cơ sở nào để khẳng định khi mà đồng hồ anh ta đã ngừng hoạt động. Có lẽ anh ta chỉ tùy ý nói đại mà thôi.

Hai người kia gật đầu rồi nhìn ông lão, làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe bất cứ điều gì mà ông ta nói.

Ông ta mỉm cười, nhìn khắp lượt, cánh tay đưa ra với lấy bình trà, đưa lên, rót vào tách trà rồi đặt xuống, cạnh bên ánh nến le lói đủ để chiếu sáng túp lều nhỏ này.

“Đã tới đâu rồi nhỉ?”

Ông ta chợt hỏi xung quanh, cả bọn chú tâm không biết nói gì.

Đâu đó có tiếng trẻ nhỏ thốt lên.

“Đại chiến ạ!”



“Năm xưa, khi mà lục địa Ngọc Bích này còn là một thể thống nhất với các lục địa khác, một sự kiện hoành tráng vạn năm đã diễn ra.

Đó là thời khắc cực kỳ rực rỡ, sự giao thoa của trời và đất, ngày và đêm, thời gian và không gian.

Vô vàn ánh sáng đủ màu sắc chiếu rọi khắp thế gian.

Và rồi.

Chính ngay tại thời khắc quan trọng nhất của sự kiện vĩ đại này, một tia sáng mỏng manh nhưng đủ để người ta chú ý rơi từ trên trời xuống.

Phía xa đường chân trời, tia sáng đó vụt tắt sau những rặng núi hùng vĩ và chợt bùng lên những ánh sáng quái dị.

Đó là lúc một sự thật được nhắc tới trong sử sách.

Một con người được sinh ra.

Nhất Đẳng Nhân Gian.

Một kình lực vĩ đại phát quang từ chính trung tâm ánh sáng đi khắp thế gian.

Kình lực này mang trong mình vô vàn kiến thức xưa cũ của những triều đại đã bị diệt vong. Hàng vạn, thậm chí hàng trăm vạn người tiếp xúc với kình lực ấy bất chợt nhận thấy cơ thể mình chuyển biến kỳ lạ, trong tâm trí đột ngột có những kiến thức. Thời khắc này, thế gian như ngừng lại.

Pháp Sư. Đó là tên gọi của họ.

Hôm ấy là đêm đã thay đổi toàn bộ thế gian.”

Trầm ngâm, ông ta đưa tách trà lên, lại ực một hơi, rồi đặt xuống.

Trong đêm tối, mưa bắt đầu rơi lác đác. Chẳng mấy chống cái lạnh đã lan tỏa khắp nơi. Đêm dần khuya, mọi nhà cửa đã cài then kín, phố thị mịt mờ dưới làn mưa, thỉnh thoảng trong bóng tối, một vài lữ khách hành hương lặng lẽ đi thật nhanh, gánh những thùng hàng nặng nhọc, tất cả cũng vì hai chữ mưu sinh.

Mặc sương gió, mặc mưa rơi, mặc đêm lạnh, cả nhóm cùng mọi người vẫn chú tâm vào câu chuyện huyễn hoặc này.

Dưới ánh nến le lói lẽ loi như có một nỗi buồn bấu xé tâm hồn. Một tiếng thở dài.

“Lịch sử đổi chiều khi các Pháp Sư liên tiếp công phá các thành trì những người bình thường. Được ban cho sức mạnh, họ tự nhận mình là người của Linh giới, xem những người còn lại là hạ đẳng, là cỏ rác.

Chính vì thế những cuộc loạn chiến đã xảy ra giữa vô vàn các thôn nông bình yên với một quốc gia đang dần được hình thành.

Quốc gia Các Pháp Sư. Sử gọi Huyền Thạch.

Những kẻ có khả năng sử dụng pháp thuật bắt đầu tập hợp lại với nhau dưới sự dẫn dắt của một vài người xem chừng có tiếng nói nhất trong số họ. Chống chọi lại với những lực lượng phản kháng của người thường trong hàng chục năm trời.

Thiên địa điêu tàn, nhà cửa tan hoang.

Người người tha hương, tưởng chừng cuộc chiến sẽ kéo dài như không hề có điểm kết thúc.

Trời như cảm thấu được khung cảnh này, có lẽ vậy khi mà thời khắc ấy, một trận mưa giông vô cùng lớn kéo dài bảy ngày bảy đêm đã xảy ra, khiến bao sinh linh đồ thán. Cảm giác như ông trời muốn rửa trôi đi mọi đau khổ phiền muộn, tẩy rửa nhân gian.

Xét cho cùng, cũng chỉ vì tia sáng mong manh nhưng đầy tai họa kia.

Cũng chỉ vì Nhất Đẳng Nhân Gian.

Con người đầu tiên được ban cho khả năng dụng pháp, con người đầu tiên tiếp xúc với sự giao thoa của trời đất. Con người ấy, giờ đây đang đau khổ.

Ngay thời khắc tia sáng kia chạm vào cơ thể mình, dường như luồng kiến thức anh ta tiếp thu được là quá sức với cơ thể, thế nên anh ta hét lớn cùng lúc vươn tay, vô tình hay hữu ý, hành động này đã khiến kình lực trong người anh ta lan tỏa, mang theo những kiến thức ấy hòa nhập vào nhân gian.

Ngồi phịch xuống, vô cùng mệt mỏi nhưng ánh mắt anh ta bắt đầu có những dấu hiệu lạ. Kể từ đó, anh ta như thay đổi, không còn nói chuyện, không quan tâm nhân tình thế thái xung quanh.

Và rồi, anh ta bỏ mặc người vợ của mình, một thân dứt áo ra đi. Để rồi không còn ai nhìn thấy.

Cho đến một ngày. Nhiều năm sau.

Đột ngột sau những thắng lợi vẻ vang của Huyền Thạch, đâu đó có sự lan truyền của những lời đồn về một nhân vật hung tàn đang ngăn cản bước chân của họ.

Đó là anh ta. Sau bao năm biến mất. Anh ta cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng tâm trí anh ta giờ đây chẳng còn gì ngoài ý nghĩ điên cuồng, thu thập lại toàn bộ sức mạnh mà mình ban cho thế gian. Rồi tiến đến nơi gọi là Linh Giới ấy, tiêu diệt chúng.

Để thu thập sức mạnh, ngay cả tàn sát anh ta cũng không từ.

Đối với Huyền Thạch và các pháp sư thì anh ta đại diện cho những thế lực đen tối, tà ác, kẻ cần phải diệt trừ để mang lại hòa bình cho thế gian.

Nhưng với phàm nhân, anh ta tựa như thần tiên giáng thế, chính vì anh ta cố gắng thu hồi mọi nguồn sức mạnh thế nên cũng đã công khai chống lại các pháp sư. Một chỗ dựa vững chắc cho những người bình thường. Nhân cơ hội đó loài người đồng loạt phản công.

Nhận thấy sức mạnh của kẻ được người đời xưng tụng là Nhất Đẳng Nhân Gian này quá sức tưởng tượng. Huyền Thạch quyết định tập hợp toàn bộ nhân lực, cùng tiến về phía anh ta, thực hiện một trận chiến cuối cùng.

Nếu thành công, Huyền Thạch có thể hợp nhất toàn bộ châu lục rộng lớn này dưới trướng, phát quang thời kỳ hưng thịnh vạn năm khó thấy. Nếu thất bại, e là không thể biết được điều gì.

Cuộc chiến dai dẳng cuối cùng cũng đến hồi kết.

Một mình cô độc, đứng giữa đại quân, ngước nhìn bầu trời. Trước mắt anh ta, vô vàn kẻ dụng pháp đang lăm lăm vũ khí, khuôn mặt như chực ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Sau lưng, hàng vạn người đang chờ đợi, chờ đợi anh ta đem mọi thứ trả về điểm khởi đầu.

Với cái nhìn vô hồn, anh ta đứng đó. Không hề di chuyển. Thời khắc này, có ai đang biết anh ta đang nghĩ gì?”

Mưa ngày một to, sự lạnh giá ngày một giá lạnh. Nhưng chẳng thể nào khiến cho mọi người dứt ra khỏi câu chuyện.

Một câu chuyện cũ đã được kể không biết bao nhiêu lần, một câu chuyện huyễn hoặc. Ai nào biết câu chuyện này có thật hay không, nhưng không ai muốn hỏi điều ấy. Chỉ đơn giản họ đang đắm chìm trong nó, dù thực, dù ảo thì câu chuyện này cũng đã trở thành truyền thuyết.

Truyền thuyết là dựa vào lịch sử mà viết nên.

“Nhất tề.

Đồng Loạt.

Huyền Thạch tấn công.

Thế chiến thứ nhất bắt đầu.”