Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 96: Hỏa thiêu tẩm cung



"Tà Vương phi bớt giận, lão nô cũng là phụng ý chỉ Hoàng thượng, trước mời Vương phi vào trong cung ở mấy ngày." Trần công công rất bỏ xuống cung kính trên mặt, hướng về phía Cẩm y vệ sau lưng phất phất trần trên tay lên, trầm ngâm nói: "Đem Tà Vương phi bắt lại cho ta!"

"Càn rỡ! Ta xem ai dám?" Ánh mắt Nam Cung Tự lạnh hẳn đi, cả người giống như một đạo chủy thủ sắc bén, giống như con báo trong nháy mắt phát ra tứ chi khổng lồ, hai chân điểm một cái, nhảy lên giữa không trung, hai tay nhanh chóng xẹt qua bảo kiếm trên tay Cẩm y vệ hướng về phía tường đinh đi.

"Tà Vương phi, nếu muốn cãi lời thánh chỉ, lão nô đành phải đắc tội." Trần công công hướng về phía Cẩm y vệ đứng phía sau vung lên phất trần trong tay, lạnh lùng nói: "Ngẩn ra đó làm cái gì, còn không mau đem Tà Vương phi bắt lại cho ta?"

"Dạ!" Mười mấy tên Cẩm y vệ rút bội kiếm ngang hông lên: "Vút Vút" hơn mười thanh kiếm hiện ra ánh sáng lạnh để ở trên cổ Nam Cung Tự.

Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mấp máy, không giãy giụa, lấy công lực của nàng, đối phó những tiểu lâu la này căn bản không đáng kể, chỉ là hiện tại nàng là người đang mang thai, động thủ phải dùng nội lực, cứ như vậy sẽ làm bị thương đến thai nhi trong bụng nàng, cho nên nàng lựa chọn khoanh tay chịu trói.

"Đem Tà Vương phi giải vào trong cung cho ta." Gương mặt Trần công công cười gian, nụ cười rõ ràng cho thấy âm mưu được như ý.

"Dạ" Cẩm y vệ được lệnh, áp giải Nam Cung Tự hướng cửa chính vương phủ đi tới.

Hổ Phách đang bưng một chén thuốc dưỡng thai khoan thai đi tới hướng đối diện, vừa thấy Cẩm y vệ áp giải Nam Cung Tự đi về phía bên này, trong bụng nàng cả kinh, đã xảy ra chuyện gì? Nàng vội vã đem chén đặt lên trên ghế dài trên hành lang, lấy ra ba cái châm màu đỏ, thét lên một tiếng, châm đỏ nhanh chóng hướng về phía hai Cẩm y vệ đang áp giải Nam Cung Tự đâm tới cổ: ‘Bùm’ một tiếng ngã trên mặt đất run rẩy.

"Vút vút" Cẩm y vệ đứng phía sau nhanh chóng tiến lên, rút kiếm đối với Hổ Phách.

Trần công công đang muốn nói gì đó với Nam Cung Ngọc, thấy trên hành lang một khách không mời mà đến, vội vàng nói: "Nhanh, mau bắt nàng lại cho ta!"

Những Cẩm Y vệ này vốn không phải đối thủ của Hổ Phách, Hổ Phách hai ba lần đánh cho Cẩm y vệ răng rơi đầy đất, kiếm phong của nàng chỉ vào trên cổ Cẩm y vệ đang nắm Nam Cung Tự, lạnh lùng nói: "Thả Vương phi ra, tha cho ngươi khỏi chết!"

Từ một phía khác trên hành lang, một bóng dáng màu đen giống như con dơi nhanh chóng bay tới, cầm một thanh kiếm trong tay, ở dưới trời chiều chiếu xuống một tia phản quang nhức mắt, nhanh chóng đánh tới hướng Hổ Phách: "Chớ có ngông cuồng!"

Người này thân thủ quá nhanh, Hổ Phách vội vàng cầm kiếm trên đất lên, chặn mũi kiếm đang đâm tới lại, nàng nhíu mày một cái, bước chân nhanh chóng lui về phía sau, bị buộc đến góc tường, chỉ thấy nam tử kia dung trường kiếm đánh kiếm trong tay nàng rơi xuống mặt đất, kiếm phong chĩa lên trên cổ nàng.

Có thể dùng một kiếm bắt nàng, trên giang hồ không có mấy người, người này rốt cuộc là ai?

Chỉ thấy nam tử trước mắt này cả người ngân quang lóng lánh, mặc một bộ khôi giáp ánh sáng trong suốt màu ngân bạch, cằm có đường cong hoàn mỹ đang đầy mồ hôi hột trong suốt. Đỉnh đầu đội mũ màu bạc, sau mũ rủ xuống một chuỗi tua ngọc màu đỏ. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Sau lưng khoác một bộ áo choàng màu đỏ thắm, khuôn mặt như điêu khắc thâm thúy lộ ra kiêu ngạo thanh cao, cặp tròng mắt màu tím kia rét lạnh không có một tia nhiệt độ, hướng về phía Cẩm y vệ trên hành lang chạy tới ra lệnh một tiếng: "Đưa nữ nhân không biết sống chết này, bắt lại cho bản tướng quân."

"Vị tướng quân này, người ngươi phải bắt là Bổn cung, thả Hổ Phách ra!" Nam Cung Tự mở miệng nói, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc bén.

Nam tử kia chắp tay đưa lưng về phía Nam Cung Tự, nghe nàng mở miệng cầu tình cho Hổ Phách, chậm rãi xoay người, mắt lạnh lùng nhìn nàng, hí mắt nói: "Tà Vương phi, ngươi hiện tại đã là tù nhân, có tư cách gì nói điều kiện với ta?"

Ánh mắt Nam Cung Tự lạnh hẳn đi, hừ lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi mới vừa gọi ta một tiếng Tà Vương phi!"

Ánh mắt nam tử run rẩy, nhìn Nam Cung Tự thật sâu, chết đến nơi rồi còn ngông cuồng như vậy, hắn xoay người chắp tay đưa lưng về phía nàng, ngạo mạn hất cằm lên: "Đem hai người các nàng giải về cung cho ta, chờ xử lý."

"Dạ!"

Nam Cung Ngọc đứng ở trong viện, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, Nam Cung Tự, xem ra ngươi đắc tội với không ít người a! Ta ngược lại thật ra muốn xem ngươi còn sống xuất cung như thế nào. Cái khăn che mặt trên mặt theo gió phiêu dật lên, lộ ra nụ cười.

Trần công công đi tới, đứng ở sau lưng Nam Cung Ngọc, nhìn cặp tròng mắt âm ngoan của nàng ta, hồi lâu, lúc này mới kêu: "Nô tài ra mắt Nam Cung nhị tiểu thư."

Sống lưng Nam Cung Ngọc rõ ràng cứng đờ, xoay người nhìn về phía Trần công công, ánh mắt có chút né tránh, vội vã quay mặt đi: "Trần công công, nô tỳ không phải Nam Cung nhị tiểu thư, chỉ là một nha hoàn bên cạnh Tà Vương phi, ngươi nhận lầm người rồi."

"Nam Cung nhị tiểu thư, lão nô biết ngươi hiện tại đang bị hủy dung, biến thành bóng ma trong lòng ngươi. Ngươi có thể làm bộ như không biết lão nô, nhưng ngươi không thể không nhận Thái hậu lão nhân gia nàng chứ?"

"Thái hậu?" Ánh mắt Nam Cung Ngọc run rẩy, nhìn về phía Trần công công.

Trần công công gật đầu một cái, cười nói: "Thái hậu biết được mặt của ngươi bị Tà Vương phi phá hủy, cho nên người dùng trọng kim mời thuật dịch dung thuật sư trong giang hồ, vì ngươi khôi phục dung mạo."

Nam Cung Ngọc hơi ngẩn ra, không ngờ Thái hậu còn nhớ tới nàng, nhưng. . . . Nàng đưa tay cách cái khăn che mặt vuốt ve vết dao lồi lõm trên mặt, ánh mắt ảm đạm xuống, cúi đầu: "Gương mặt của ta đã phá hủy, y thuật dù có cao minh, chỉ sợ cũng không trị được vết thương trên mặt ta."

Trần công công ý vị sâu xa nói: "Ai nói không thể trị được, chỉ là ngươi phải trả giá một chút."

Nghe vậy, Nam Cung Ngọc quỳ trên mặt đất, có chút kích động nói: "Trần công công, chỉ cần có thể khôi phục dung mạo của ta, coi như chỉ có thể sống một năm, ta cũng nguyện ý."

Trần công công liền vội vàng tiến lên đỡ Nam Cung Ngọc, cười nói: "Được, chỉ cần ngươi làm theo lời lão nô nói, bản thân nhất định sẽ khôi phục gương mặt nghiêng nước nghiêng thành." Nói xong, hắn ở bên tai nàng xì xào bàn tán cái gì.

Hai người bị điểm huyệt đạo, bị Cẩm y vệ từ cửa sau áp giải vào bên trong xe ngựa, xe ngựa một đường chạy như điên hướng về phía.

Xe ngựa xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ước chừng nửa canh giờ, lúc đi tới cửa chính hoàng thành ngừng lại, một hồi gió nhẹ từ từ thổi một góc màn xe lên, một đạo ảnh sáng phản quang nhức mắt từ góc bắn qua, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi lên ngọc lưu ly trên nóc nhà, thành cung vây quanh, mái ngói tung bay, ở trong hoàng cung to như vậy giống như từng đạo gông xiềng, đem ngoại giới ngăn cách, có vẻ hết sức vắng lặng, trang nghiêm.

Nam Cung Tự bị Cẩm y vệ áp giải vào một gian phòng vắng vẻ bên trong tẩm cung hoàng cung, cửa bị khóa trái từ bên ngoài.

Bên trong tẩm cung, tĩnh lặng không tiếng động, màn cửa bốn bề kéo lên thật cao, xạ hương lượn lờ.

Hổ Phách rất nhanh dùng nội lực giải khai huyệt đạo, nàng vội vã tiến lên giải khai huyệt đạo cho Nam Cung Tự, thận trọng dìu nàng ngồi ở trên ghế: "Vương phi, người không sao chứ?"

"Không có việc gì." Nam Cung Tự lắc đầu một cái, vẫn nhìn cửa sổ bốn phía bị đóng hết, liền con ruồi cũng không thể tiến vào, nàng nhíu mày một cái, ngửi lư hương thượng từ từ tràn ngập xạ hương, nàng vội vã dùng khăn thêu bụm miệng: "Là xạ hương."

Hổ Phách theo bản năng tiến lên đem lư hương từng vòng xạ hương thiêu đốt bên trong dập tắt đi, xoay người đến trước mặt Nam Cung Tự, có chút tức giận nói: "Hoàng thượng ngoài miệng là mời vào cung ở mấy ngày, nhưng thật ra là muốn mạng của Vương phi."

"Không phải Hoàng thượng." Nam Cung Tự cau mày nói.

Trên mặt Hổ Phách lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu nói: "Không phải Hoàng thượng, vậy sẽ là người nào?"

Nam Cung Tự nâng bụng bự đến gần cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn bầu trời xanh thẳm cách đó không xa, nhàn nhạt mở miệng: "Thái hậu."

"Tà Vương phi quả nhiên là người thông minh!" Từ ngoài phòng truyền đến giọng nữ tử, cửa bị đẩy đi vào, Hổ Phách vội vàng bảo hộ trước mặt Nam Cung Tự, cố ý chờ phân phó.

Chỉ thấy Thái hậu người mặc váy phượng màu tím, sau lưng dẫn một đám cung nữ đi vào, cửa rất nhanh bị khóa trái.

"Ở nơi này trong hoàng cung, trừ Thái hậu muốn mạng của Bổn cung, còn ai vào đây chứ?" Nam Cung Tự cười lạnh nhìn Thái hậu.

Gương mặt già nua của Thái hậu căng thẳng, mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tự, "Không sai! Ai gia rất muốn giết ngươi, chính không thể cứ như vậy tiện nghi cho ngươi." Nói xong, một cung nữ cầm khay đặt lên trên bàn, trên khay để một cái chén cùng chủy thủ: "Ai gia nghe nói ngươi là cửu vĩ hồ trong truyền thuyết, máu trên người có thể khiến người ta cải tử hồi sinh, Hoàng thượng hiện nay thân mang bệnh nặng, cho nên. . . . . ." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Cho nên ngươi muốn Bổn cung cắt tay rỉ máu, tới cứu Hoàng thượng?" Nam Cung Tự cứng rắn cắt đứt lời nói của Thái hậu, cười lạnh nói: "Không sai, máu cửu vĩ hồ có công hiệu làm người ta khởi tử hồi sinh, nhưng hôm nay ta đã là người phàm **, chỉ sợ là làm Thái hậu thất vọng."

"Nam Cung Tự, ngươi. . . . . . ." Thái hậu cắn răng nghiến lợi nói, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo chắp tay đưa lưng về phía nàng: "Không cứu được Hoàng thượng, ngươi cũng phải chết, chắc hẳn mấy ngày nay ngươi cũng sớm sinh đi! Không sao, ai gia có nhiều thời gian chờ xem ngươi chết như thế nào." Nói xong, cửa chậm rãi được mở ra, dưới sự dìu đỡ của cung nữ đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, tẩm cung lúc này lại ầm ầm nổ tung, ánh lửa tận cùng, ầm ầm nổ tung, bụi mù tứ tán, như là đáp lại câu nói kia, trên trời có trăng non như câu, mặt đất có lửa đốt như trùng.

Nam Cung Tự trong sương khói đi ra, khóe miệng vểnh lên, khóe mắt thấy sắc mặt Thái hậu hình như đã xanh đi, con ngươi luôn luôn hòa ái dễ gần mơ hồ hiện ra thô bạo, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, đâm chết tại chỗ.

Thái hậu cả người tức giận không nhịn được phát run, trái tim giận dữ, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ vào Nam Cung Tự trong sương mù đi ra, cả giận nói: "Ngươi đang làm phản phải không? Lại dám phá hủy Nguyệt cung rực rỡ, người đâu! Đem Tà Vương phi kéo ra ngoài đánh chết cho ai gia!"

Hổ Phách trong sương mù tung người, mười ngón tay kẹp ngân châm, bảo hộ trước mặt Nam Cung Tự.

Đối mặt thị vệ bốn phương tám hướng vọt tới, tay Nam Cung Tự rơi xuống bả vai Hổ Phách, trầm giọng nói: "Lui ra!"

Trên mặt Hổ Phách lộ ra vẻ do dự, liếc nhìn thị vệ vọt tới, nàng cắn răng, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.

Mắt nhìn thấy thị vệ ép sát mà đến, đột nhiên từ trên hành lang truyền tới một âm thanh đầy uy nghiêm: "Dừng tay!" Người tới chính là Nhị hoàng tử, Đường Uyên Tự.

Thái hậu nhíu mày nhìn về phía Nhị hoàng tử chầm chậm tới, một gương mặt già nua căng thẳng: "Chẳng lẽ ngươi muốn cầu tình cho nàng?"

"Dĩ nhiên không phải!" Nhị hoàng tử nhỏ giọng nói: "Chỉ là phụ hoàng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, nếu muốn giết nàng, còn không bằng trước lấy máu trên người nàng, lại giết nàng cũng không muộn!"

Nghe vậy, Thái hậu âm thầm ngẫm nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi nói có lý, tốt! Ai gia trước tha nàng không chết, người đâu! Đem Tà Vương phi áp giải vào trong lãnh cung cho ai gia, đem máu trên người nàng rút sạch."

"Dạ"