Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 97: Vương phi giả



Nam Cung Tự bị Cẩm y vệ áp giải vào trong lãnh cung, Hổ Phách thì bị áp giải vào trong thiên lao, ba ngày sau chém đầu.

Đại môn lãnh cung bị khóa trái: "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa chậm rãi mở ra, một đạo phản quang nhức mắt bao phủ phía sau nam tử, không thấy rõ dung mạo người này, khi hắn đi tới, lúc này mới thấy rõ là Trần công công, tay phải hắn cầm bụi phất, tay trái bưng một cái khay, trên khay để một thanh chủy thủ ánh lên hàn quang cùng một cái chén lớn, cười gằn tiến đến gần Nam Cung Tự, phúc thân nói: "Tà Vương phi, lão nô phụng ý chỉ Thái hậu, tới rút sạch máu của ngươi, ngươi muốn tự mình làm? Hay là lão nô thay ngươi làm?"

Nha! Nhốt nàng vào cái nơi chim không thèm ị, địa phương quỷ quái gà không để trứng, còn muốn đem máu nàng hút khô? "Cẩu nô tài!" Nam Cung Tự tức giận, nhấc chân hung hăng hướng bụng Trần công công dùng năm tầng nội lực, một cước đem Trần công công đá bay.

Trần công công giống như là lông ngỗng nhẹ nhàng, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung, lại nằng nặng té xuống đất, không, phải là trên thềm đá, giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi lẩm bẩm lăn xuống, qua mỗi một bậc thang, là có thể nghe được từ xương tủy hắn phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ giòn vang.

"Ai u uy ~ eo của ta a!"

Dựa vào tiểu thái giám nâng đỡ, tay phải hắn nhẹ nhàng chống eo sau lưng, đau đến mức nước mắt hắn cũng phải chảy ra, thật không nghĩ tới Tà Vương phi mang thai, sức lực so với nam nhân còn lớn hơn, nếu một cước này dùng trên tám phần nội lực, chỉ sợ hắn đã phải đi gặp Diêm vương.

"Tổng quản, ngài không sao chứ?" Hai tiểu thái giám vội vã cuống cuồng nói.

"Ngươi đang nói nhảm sao? Đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn không mau rút máu nàng cho ta?" Trần công công không còn hơi sức nói.

"Dạ"

Hai tiểu thái giám nào dám không nghe lời? Bọn họ vừa buông tay, cả người Trần công công ngã phía ra sau ba bước, cuối cùng gót chân sau trật chân té xuống tảng đá, mông hung hăng ngã ra mặt đất "kẽo kẹt" một tiếng, chỗ xương vốn gãy đứt hoàn toàn, hắn nằm trên mặt đất đau đến mức không thể động đậy, vội vàng thì thầm : "Ai u, đau chết ta đấy, người mau tới, người mau tới, đỡ ta đi tìm Ngự y." Dựa vào tiểu thái giám nâng đỡ, ánh mắt của hắn hung thần ác sát từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Nam Cung Tự: "Được, ngươi chờ đó cho ta. Hừ! Chúng ta đi." Ảo não đi khỏi.

Nam Cung Tự thấy hắn quên khóa cửa, đây là một cơ hội tốt, nàng cầm chủy thủ trên bàn lên, nâng cao bụng bự nhanh chóng đi ra ngoài phòng, lại bị Nhị hoàng tử ngăn cản đường đi, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cản đường ta, đáng chết!" Nói xong, nàng rút chủy thủ lên, đặt trên cổ họng Nhị hoàng tử.

"Ngươi cho rằng ngươi có khả năng đi ra không? Coi như ngươi ra khỏi lãnh cung, cũng không thể ra khỏi hoàng cung được." Nhị hoàng tử không sợ hãi chút nào nhìn chủy thủ nàng chém tới, bình tĩnh mà nói.

Vẻ mặt Nam Cung Tự lạnh nhạt, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Dù là như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ muốn ta ngồi làm con cừu nhỏ chờ người làm thịt sao? Ta cho ngươi biết, không thể nào!"

"Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ động tới một cọng tóc gáy của ngươi." Ánh mắt Nhị hoàng tử rất chăm chú nhìn nàng, nói từng chữ.

"Không thể nào, làm sao ngươi sẽ vì ta mà phản bội Thái hậu?" Đáy mắt Nam Cung Tự lộ ra không tin cùng chất vấn, Nhị hoàng tử phái Như Nguyệt giết nàng, như thế nào lại vì nàng trở mặt thành thù với Thái hậu? Thế nhưng không khỏi làm nàng hồi tưởng lại lúc Vương gia khải hoàn trở về, Nhị hoàng tử dung cảm quên mình dùng thân thể che chở nàng, người nam nhân này, khiến nàng nhìn không thấu.

Trên mặt Nhị hoàng tử tràn ra một nụ cười dịu dàng, lạnh nhạt nói: "Chỉ vì ngươi, dù là phản bội ruột thịt, cũng đáng!"

Lời cũng nói rõ ràng hết như vậy rồi, chẳng lẽ nàng liền một chút xíu cũng không nhìn ra, từ khoảnh khắc hắn gặp được nàng, đến bây giờ, vẫn ái mộ nàng, vẫn muốn lấy được nàng. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Thật sự?" Trong tròng mắt Nam Cung Tự lộ ra chút ánh sáng, trong suốt mà mượt mà, nam nhân nàng từng vài lần tổn thương, lần trước suýt chút nữa thì lấy mạng của hắn, thế nhưng hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng mà. . . . . .

Nhị hoàng tử cưng chiều nhìn Nam Cung Tự một cái, thấy nàng có hơi bị động, liền được voi đòi tiên đưa tay bắt được hai vai của nàng, con ngươi dao động, nghiêm túc nói: "Tự nhi, đi theo ta đi! Chỉ cần ngươi chịu rời khỏi Hiên Viên Dật, đi theo ta, ta có thể vì ngươi, cướp lấy Đại Đường làm sính lễ."

Lời này mặc cho cô gái nào nghe được, cũng sẽ cảm động đến chảy nước mắt, đáng tiếc! Nữ tử trước mặt này trong lòng không dung được nam nhân thứ hai, nàng không phải cái loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ.

Nam Cung Tự đưa tay đẩy Nhị hoàng tử ra, nhìn ánh mắt của hắn, không có chán ghét như trước: "Không thể nào, từ lúc ta quyết định ở lại bên cạnh Vương gia, người của ta, lòng của ta, cũng đã là hắn. Trong lòng của ta không dung được nam nhân thứ hai, xin Nhị hoàng tử tự trọng."

Ánh mắt Nhị hoàng tử ảm đạm xuống, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, chỉ vào bầu trời xanh thẳm, không cam lòng nói: "Ngươi đối với hắn si tình như vậy, hắn đang ở đâu? Vào lúc ngươi gặp nguy hiểm, thế nhưng hắn lại lựa chọn khoanh tay chờ chết? Ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được, hắn tính là nam nhân gì, nam nhân như vậy không đáng để ngươi yêu, hắn không xứng!"

"Pằng!" một tiếng thanh thúy vang lên, trong lãnh cung lạnh tanh có vẻ cực kỳ vang dội.

"Không cho ngươi nói hắn như vậy, nam nhân của ta ngươi không có tư cách đánh giá!" Nam Cung Tự nổi giận, nam nhân của nàng, không có ai có thể ở trước mặt nàng tùy ý chửi bới hắn, càng không có tư cách nói hắn, chỉ nàng mới có thể.

Nhị hoàng tử liền giật mình, con ngươi từ từ phóng đại, có chút sững sờ nhìn Nam Cung Tự, cái tát này giống như đánh cho hắn đòn cảnh cáo, nhưng không cách nào làm hắn thức tỉnh ngừng si tình với nàng, có chăng chỉ là nặng nề đả kích.

Môi Nam Cung Tự đỏ mọng mấp máy, xoay người "phanh" một tiếng, đại môn cứng rắn đóng lại, sống lưng dựa vào cánh cửa, nghiêng đầu xuyên qua giấy dán chiếu lên bóng đen như mực: "Tâm ý của Nhị hoàng tử ta hiểu, nhưng mạng của ta không cần ngươi làm chủ, ta tin tưởng hắn sẽ tới cứu ta."

Hiện tại Hiên Viên Dật đi quân doanh, không biết nàng bị Thái hậu nhốt vào trong lãnh cung, lấy một thân khinh công của nàng, muốn đi ra ngoài quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng một khi dùng nội lực, sợ rằng. . . . . . Nàng đưa tay vuốt ve cái bụng đang nhô lên: "Các ngươi muốn hại chết mẫu thân a!"

"Hắn sẽ không tới cứu ngươi, bởi vì sẽ có người thay thế ngươi."

Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến âm thanh làm nàng không khỏi kinh hãi, ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Nhị hoàng tử: "Hoàng nãi nãi mời dịch dung thuật sư, vì Nam Cung Ngọc khôi phục dung mạo, nàng thay thế thân phận của ngươi, cho nên, hắn sẽ không tới cứu ngươi."

"Hắn sẽ!" Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự nhàn nhạt khạc ra hai chữ, hắn sẽ, nàng tin tưởng hắn.

"Hắn không biết, nếu như lời này đổi lại được nói trước đó, ta tin tưởng hắn sẽ, nhưng hôm nay Hiên Viên Dật đã không phải nam nhân yêu ngươi ban đầu, ngươi đừng ngốc nghếch như vậy. Ta nhiều nhất có thể giúp ngươi kéo dài ba ngày, ba ngày sau, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, ta liền cứu ngươi."

Hồi lâu, ngoài phòng lần nữa truyền đến tiếng nói: "Ngươi tốt nhất suy tính một chút đi!" "Hắn sẽ tới cứu ta. . . . . ." Bỏ xuống những lời này, cuối cùng nàng chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, khoanh tay, nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt phía đối diện.

Vương gia, ngươi sẽ đến cứu ta sao?

Bên trong quân doanh

Bầu trời màu xanh đen giống như một khối vải thô được rửa sạch, từng đốm nhỏ giống như tia chớp rơi xuống khối vải thô này.

Hiên Viên Dật lười biếng tựa trên ghế thái sư, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, tâm giống như bị cái gì không khỏi co rút đau đớn một chút, hắn chợt mở con ngươi bởi vì mất ngủ mà ứ máu ra, che lồng ngực, cảm giác có dự cảm xấu đánh tới, làm hắn đứng ngồi không yên.

Hiên Viên Tuyệt đi vào, thấy dáng vẻ Vương huynh dữ tợn, cau mày đi tới: "Vương huynh, thế nào? Lại mơ thấy ác mộng sao?"

"Không phải." Cùi chỏ Hiên Viên Dật chống lên trên bàn, bàn tay che gân xanh nhô ra trên trán, hít một hơi, nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt: "Tuyệt, ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên để cho ta đi duyệt binh? Việc này không phải là luôn giao cho Nhị hoàng tử sao?"

"Uh, ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Hoàng thượng làm như vậy là muốn gì?" Hiên Viên Tuyệt đồng ý nói.

"Ta lo lắng Tự nhi đã xảy ra chuyện." Đáy mắt Hiên Viên Dật dâng lên một chút tinh mang, như có điều suy nghĩ nói, liếc mắt nhìn Hiên Viên Tuyệt, kêu: "Tuyệt!"

"Uh, ngươi yên tâm, nơi này không phải còn có ta sao?" Hiên Viên Tuyệt biết hắn muốn nói gì, cười nói.

Hiên Viên Dật đứng dậy, hướng về phía binh lính ngoài phòng lạnh lùng nói: "Người tới, chuẩn bị ngựa!"

"Dạ!"

Ngày hôm sau

Trên đường phố là một mảnh sương sớm ướt át, bóng cây con dần dần phai nhạt, sao dần mờ đi, bầu trời dần dần cao lên, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống đỉnh như mạng làm mờ đi sương sớm, quả đậu con trong gió nhẹ đung đưa, hương vị món ăn bắt đầu phiêu đãng.

Một con ngựa hãn huyết bảo mã màu rám nắng ‘tạch tạch tạch’ từ ngoài thành bay vọt vào trong đám người chen chúc, trong lúc cuống quýt đám người tránh được con ngựa đang xông thẳng tới, ngựa một đường đi tới hướng Tà Vương phủ.

Quản gia vừa thấy Vương gia trở về phủ, hí hửng ra đón, chắp tay nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi nàng đêm qua đã vì ngài sinh tiểu thế tử." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Nghe vậy, Hiên Viên Dật nhanh chóng kéo chặt cương ngựa, bỏ roi xuống, nhanh chóng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đem ngựa cương đưa cho gã sai vặt đang nghênh đón, bước chân như mũi tên nhanh chóng đi vào vương phủ.

Đến Yêu Nguyệt Các, hắn dừng lại bước chân, nghe được từ trong nhà truyền đến tiếng khóc của hài nhi, tâm không khỏi nắm thật chặt, tay nắm ván cửa không khỏi rung động: "Tự nhi . . . ."

Nam Cung Ngọc tựa trên đầu giường, đang nhàn nhã tự tại cắn hạt dưa, trên giường là hài nhi đang bọc tã lót khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền tới, da đầu nàng căng thẳng, vội vàng ôm lấy nam hài nhi, bắt đầu làm bộ dỗ.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị Hiên Viên Dật đẩy vào, trên mặt đất chiếu lên ra bóng dáng thon dài.

"Vương gia, người trở lại rồi." Nam Cung Ngọc ôm lấy nam hài, người mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, lảo đảo đứng lên.

Hiên Viên Dật liền vội vàng tiến lên đỡ Nam Cung Ngọc, đỡ nàng ngồi ở trên giường: "Tự nhi, nàng vất vả rồi." Nói xong, rủ thấp tầm mắt xuống nhìn về phía nam hài trong ngực nàng, sững sờ một chút, trên mặt ngay sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc, "Tự nhi, không phải Ngự y nói ngươi hoài chính là thai long phượng sao?"

Nam Cung Ngọc rủ thấp tầm mắt xuống, hốc mắt lệ nóng trong suốt, ôm nam hài quỳ trên mặt đất, nức nở nói: "Vương gia, nữ nhi của chúng ta vừa xuất hiện trên đời liền chiết non, ô ô. . . . . . Đứa bé đáng thương của chúng ta, Vương gia xin trị tội nô tì đi!"

Nghe vậy, tâm Hiên Viên Dật như bị hung hăng co rút đau đớn một chút, đau lòng tiến lên dìu Nam Cung Ngọc lên, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc của nàng: "Tự nhi, cái này cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi bình an là tốt hơn bất cứ điều gì khác."

"Vương gia, ngươi thật tốt." Nam Cung Ngọc ngượng ngùng nghiêng đầu tựa vào trên bả vai hắn, miệng nhếch lên một nụ cười thực hiện được.

"Vương gia ——"

Ánh mắt Hiên Viên Dật khẽ run, mơ hồ nghe được Nam Cung Tự kêu gọi, hắn rủ thấp tầm mắt xuống nhìn về phía người trong ngực: "Tự nhi, ngươi vừa gọi ta phải không?"

Nam Cung Ngọc khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Không có a!"

"Thật sao?" Hiên Viên Dật như có điều suy nghĩ nói, mày nhíu lại thật chặt, âm thanh mới vừa rồi kia làm tâm hắn không khỏi co rút đau đớn một chút, chẳng lẽ hắn nghe lầm rồi sao?