Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 100: Vương gia, ta sắp sinh



Trời dần tối, ánh trăng sáng trong đổ xuống, rơi đầy đất sáng chói trong suốt.

Ánh trăng mông lung chiếu lên song cửa sổ, ánh sáng dìu dịu tuôn rơi tản mát trên chuôi cổ cầm cổ xưa đang đăt trên bàn, mắt Nam Cung Tự hơi khép, áo tơ màu trắng như mây mù, tay áo theo gió phất phới, hai lọn tóc bên quai hàm theo gió phất lên.

Tiếng đàn uyển chuyển, lại trầm bổng, triền miên, lại du dương, êm tai, nghe kỹ lại, lại làm cho lãnh cung trống rỗng có vẻ hết sức thê lương.

Khi đó ngoài hoàng thành, 18 tên nam tử người mặc trường bào màu đen che mặt nạ cưỡi hãn huyết bảo mã, xếp một hàng, tay bọn họ cầm một thanh đao, mũi đao hơi cong, giống như trăng rằm mới lên. Lưỡi đao màu trắng lạnh lẽo, giống như ánh trăng lạnh lẽo u tối.

Ngoài hoàng thành bốn đại môn đóng chặt, Từ tướng quân đứng ở trên hoàng thành sắc mặt xanh mét, trường thương trong tay nhịn không được run rẩy, hắn liếc mắt nhận ra 18 người áo đen che mặt này là thập bát chiến ưng thuộc hạ của Tà U vương, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng lo lắng đánh trống, phải biết tùy tiện phái một người thôi, là có thể khiến toàn bộ hoàng thành long trời lở đất, hôm nay 18 người đều đến, rõ ràng là Tà U vương muốn đuổi tận giết tuyệt.

Trong không khí, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc, hoa trên ngọn cây anh đào tuôn rơi. Mơ hồ, còn có một mùi máu tươi của người chết, lúc mây đen che dấu ánh trăng chậm rãi dời đi, ánh trăng mông lung bao phủ trên hoàng thành, nam tử dáng người cao gầy đứng trên hoàng thành, tay phải cầm một thanh bảo kiếm nhỏ máu, Từ tướng quân canh giữ ở trên hoàng thành tổng cộng mười tên Cẩm y vệ đều ngã lên vũng máu, trên trán bọn họ đều có một đạo vết thương hẹp dài, vẻ mặt nam tử tịch mịch từ trên cao nhìn xuống thập bát chiến ưng phía dưới hoàng thành, trường bào màu vàng óng theo gió phấp phới lên.

Một đôi con mắt âm lãnh khát máu, khóe mắt hơi thu lại, mang theo nhàn nhạt tà mị cùng lạnh lùng. Gió nhẹ thổi mái tóc đen mượt của hắn lất phất, ánh trăng trong sáng chiếu nghiêng xuống, làm nổi bật mặt nạ màu vàng kim xinh đẹp tinh sảo trên mặt hắn lên, một ít ánh trăng tĩnh mịch bắn tới đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của hắn, giống như một đạo quang ảnh ngay trước mắt róc rách lưu động. Ngón cái tay phải cùng ngón trỏ khép lại, ở giữa là một viên dạ minh châu đẹp như ngọc.

Hồi lâu, môi mỏng khêu gợi giật giật, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Sát!"

Dưới hoàng thành thập bát chiến ưng cầm nguyệt lang đao trong tay lên, hai chân điểm nhẹ lưng ngựa, nhanh chóng đứng dậy, trường bào màu đen phấp phới lên, bóng dáng giống như con dơi trong đêm tối, quỷ dị âm trầm.

Vĩnh Thọ cung, Thái hậu đang nhàn nhã tự tại tựa trên giường phượng, vỗ đầu gối, nghe thái giám hát kinh khúc.

Vẻ mặt Trần công công vội vã đi vào, sàn nhà trơn, thiếu chút nữa té lăn trên đất, quỳ trên mặt đất vội la lên: "Bẩm Thái hậu, việc lớn không tốt rồi, Tà U vương suất lĩnh thập bát chiến ưng tiến sát hoàng cung rồi."

Động tác vỗ đầu gối của Thái hậu dừng lại ở giữa không trung, chợt mở mắt phượng hiện đầy nếp nhăn ra, nhướng mày, đưa tay hướng về phía thái giám đang hát kinh khúc phất phất tay, thái giám hiểu ý lui xuống, nàng đưa tay duỗi đến phủ trên mu bàn tay ma ma, run lẩy bẩy đứng lên nói: "Ngươi nói cái gì? Không phải Ngọc nhi nàng ta thay thế thân phận của Nam Cung Tự sao? Làm sao lại bị phát hiện?"

Trần công công giơ tay lên dùng ống tay áo xoa xoa đầu đầy mồ hôi hột, thở không ra hơi nói: "Nô tài cũng không biết Tà U vương làm thế nào phát hiện, việc cấp bách trước tiên là hộ tống ngài và Hoàng thượng xuất cung."

Thái hậu nhướng mày, ngã ngồi ở trên giường phượng, cắn răng nói: "Không được, ai gia mười tám tuổi vào cung, đến nay đã năm mươi năm rồi, ai gia nói gì cũng sẽ không xuất cung."

Nghe vậy, cung nữ, thái giám rối rít quỳ trên mặt đất: "Thái hậu nghĩ lại!"

Trần công công thấy tâm ý Thái hậu đã quyết, linh cơ khẽ động, vội vàng nói: "Thái hậu, Tà Vương phi không phải là bị đánh vào lãnh cung sao? Chúng ta có thể bắt nàng tới uy hiếp Tà U vương."

"Nhanh, nhanh đi lãnh cung đem Tà Vương phi áp giải đến cho ai gia!" Cửa bị đẩy vào, Trần công công dẫn mấy tên Cẩm y vệ sau lưng đi vào, đứng ở trước mặt Nam Cung Tự: "Tà Vương phi, Tà U vương khi quân phạm thượng, suất lĩnh chiến ưng bức vua thoái vị, chính là tử tội. Ngài nếu có thể khuyên Tà U vương đừng tiếp tục bức vua thoái vị, Thái hậu có thể thả ngươi xuất cung." Thấy nàng không nhúc nhích đánh đàn, trong lòng Trần công công không khỏi nóng vội, ai uy này, này là lúc nào, cả hoàng cung cũng máu chảy thành sông rồi, chuyện này đều do Nam Cung Tự, nàng ta lại có thể bình tĩnh đánh đàn như vậy, mắt nhìn thấy Tà U vương sắp ép tới rồi, hắn lạnh lùng nói: "Người tới, đem Tà Vương phi áp giải vào Vĩnh Thọ cung." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Vương gia hắn tới. . . .

Ngón trỏ thon dài trắng nõn của Nam Cung Tự nhẹ phẩy qua dây đàn, dây đàn đột nhiên ‘băng’ một tiếng đứt, mi tâm nhíu nhẹ, từ từ mở ra tròng mắt hẹp dài, con ngươi lười biếng nở rộ có thể so với ánh trăng sáng, bàn tay hung hăng hạ xuống bàn bộp một cái, cổ cầm bay lên, nàng đưa tay nhanh chóng tiếp được cổ cầm "đinh" một tiếng thanh thúy vang lên, ngân châm đã sớm chuẩn bị ở trên dây đàn bá ba tiếng, mau chuẩn ngoan đâm trúng Cẩm y vệ đang tiến đến bắt nàng phía trước.

Trần công công nhanh chóng phản ứng, hắn lùi về phía sau một bước, tiện tay kéo Cẩm y vệ đứng ở một bên tay chân luống cuống, ngăn ở trước mặt hắn, một cây châm bạc thật nhỏ bá một tiếng, đâm vào cổ họng Cẩm y vệ, chậm rãi té xuống đất.

"Nhanh, người mau tới, đem Tà Vương phi bắt lại cho ta!" Trần công công luống cuống, vội vã hướng ngoài phòng gào thét.

Rất nhanh nhóm lớn nam tử Cẩm y vệ người mặc phục sức, tay cầm bảo kiếm tràn vào trong lãnh cung, một bước hai bước cẩn thận đến gần Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự chân phải giẫm trên bàn, cầm đặt trên đầu gối, ống tay áo lướt nhẹ qua từng dây đàn, cuối cùng ba cái ngân châm đâm vào ba Cẩm y vệ tiến đến gần nhất, nàng khẽ nhíu mày, hỏng bét, trước khi Hổ Phách bị áp giải vào thiên lao chỉ chừa cho nàng bảy cái ngân châm, đối mặt với mười mấy tên Cẩm y vệ cầm kiếm trước mắt, nàng không phản kháng, mà là lựa chọn khoanh tay chịu trói.

Nhưng nếu nàng ra tay, nhất định sẽ dùng tới nội lực, nhưng. . . . . . nàng rủ thấp tầm mắt xuống, đưa tay vuốt ve cái bụng tròn trịa một chút, nhanh. . . . bọn họ cũng sắp sinh a.

"Đừng động Bổn cung, ta tự biết đi đường!" Nam Cung Tự chán ghét trừng mắt về phía hai Cẩm y vệ mạo phạm nàng.

"Tà Vương phi tha lỗi, ngài bây giờ là người mang tội, phải có người áp giải ngài."

"Bổn cung nói rồi, ta tự biết đi đường, đụng chạm Bổn cung, đừng trách ta không khách khí!"

Khóe miệng Trần công công khẽ quất một cái, ngước mắt vừa đúng lúc chống lại cặp con ngươi sắc bén kia, cầm khăn thêu lên, nhếch tay xoa mồ hôi trên trán, khách khí? Nàng ta lúc nào thì khách khí với hắn? Từ lúc nàng vào cung, cái mạng già này của hắn suýt nữa bị nàng đoạt mất, tẩm cung cũng bị nàng dung một cây đuốc thiêu hủy, quả thật là ứng với câu thà đắc tội tiểu nhân, chớ đắc tội nữ nhân kia!

Cũng được, hiện tại nàng là người mang thai, hơn nữa Cẩm y vệ đi theo canh chừng, nàng cũng không có bản lãnh chạy trốn, hướng về phía hai Cẩm y vệ kêu dừng tay: "Liền nghe Tà Vương phi ."

"Dạ"

Ước chừng nửa nén hương, xuyên qua hành lang Ngự thư phòng, đi tới Vĩnh Thọ cung.

"Tà Vương phi, mời vào, Thái hậu trong tẩm cung chờ ngươi đã lâu." Từ trong điện đi tới một lão ma ma tuổi ước chừng lục tuần, cùng Trần công công là người đắc lực nhất bên cạnh Thái hậu.

Nam Cung Tự cầm làn váy rũ xuống đất, nhịp bước nhẹ nhàng theo ma ma đi vào trong đại điện lộng lẫy.

Thái hậu nằm nghiêng trên giường phượng, đầu đội lụa mỏng màu trắng, tay phải nắm thành quyền chống đỡ gân xanh nhô trên trán, nghe được cung nữ bên cạnh kêu: "Thái hậu, người đã mang đến." Nàng nhướng mày, mở ra tròng mắt ứ máu, tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm Nam Cung Tự đang ung dung bước vào, thấy nàng như cọc gỗ đứng ở đó không nhúc nhích, cả giận nói: "Càn rỡ, thấy ai gia há lại không hành lễ?"

"Chỉ sợ Thái hậu ngài không chịu nổi cái lễ này của Bổn cung." Lời nói của Nam Cung Tự tràn ngập khinh thường cùng khinh bỉ đối với Thái hậu.

"Ngươi. . . . . ." Thái hậu tức giận đến mức lông mày đều bị dựng lên, cảm giác phổi của mình cũng sắp bị nàng làm cho tức tới mức nổ tung, cực kỳ phẫn nộ, nhớ tới Tà U vương sẽ đến bức vua thoái vị, nàng đè nén tức giận trong lòng, đưa tay phủ trên mu bàn tay cung nữ duỗi đến, kéo làn váy thật dài đi xuống, bước tới gần Nam Cung Tự chỉ cách ba bước thì dừng lại, dò xét cẩn thận khuôn mặt trước mắt làm Tà U vương thần hồn điên đảo này, mặc dù được xưng tụng mỹ nhân, nhưng lại không đến nỗi làm một người nam nhân vì nàng không tiếc lưng đeo xú danh khi quân phạm thượng, quả thật là hồng nhan họa thủy! Nàng âm thầm than một tiếng, ban đầu nàng cũng xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng tại sao lại không thể nắm được lòng của Tiên hoàng đây? Cái này làm nàng không khỏi nhớ tới thân phận của Nam Cung Tự, cửu vĩ hồ.

Không sai, Tà U vương nhất định là bị cái hồ ly tinh này mê hoặc, mới có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

Thái hậu nhìn một vòng khắp người Nam Cung Tự, lúc này mới lên tiếng nói: "Ngươi biết Tần quốc diệt vong như thế nào không? Chính là vì một con hồ ly tinh ngàn năm biến thành người, dùng nữ sắc đầu độc Trụ vương, hoang dâm bỏ nước, không làm việc gì chính đáng, khiến cho Tần quốc đi lên con đường diệt quốc, có thể nói là hồng nhan họa thủy, để lại tiếng xấu muôn đời. Hôm nay Đại Đường cũng tương tự xuất hiện một con hồ ly tinh ngàn năm, mê hoặc Tà U vương, khiến cho hắn đi lên con đường không lối về, chắc hẳn ngươi cũng không muốn lịch sử tái diễn chứ?"

Nam Cung Tự dĩ nhiên hiểu ý của Thái hậu, vô tội chớp tròng mắt trong veo như nước: "Ngươi lầm rồi, không phải hồ ly tinh, là cửu vĩ hồ ngàn năm. Ngươi lại sai rồi, không phải là ta hồng nhan họa thủy, mà là Thái hậu ngươi! Thái hậu ngươi thêu dệt chuyện trước kia, vì tư lợi bản thân bắt đi vợ con Vương gia, Vương gia mới có thể khởi binh tạo phản, hôm nay ta lại thành hồng nhan họa thủy, lời này nói cho ai nghe?"

"Ngươi. . . . . . ngươi già mồm át lẽ phải!" Thái hậu phất tay áo xoay người căm tức nhìn Nam Cung Tự.

"Ngươi lấy công làm tư!" Nam Cung Tự không sợ hãi chút nào tiến lên ánh mắt hung thần ác sát nhìn Thái hậu.

Thái hậu thiếu chút nữa nổi đóa, trước mắt một hồi tối tăm, thiếu chút nữa không thở nổi, cũng may Trần công công mắt tinh tiến lên đỡ nàng, Thái hậu đưa tay đẩy Trần công công ra, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ về phía nàng: "Được, ngươi nói ai gia lấy công làm tư, ai gia hỏi ngươi, Hoàng hậu chết không phải là do ngươi hạ độc hại nàng?"

"Hạ độc?" Nam Cung Tự chớp đôi mắt to xinh đẹp, một dạng vô tội giống như đứa bé: "Ngươi có từng thấy ta tiến cung? Có từng thấy ta đến gần qua Hoàng hậu? Tuy là Thái hậu cũng không thể không bằng không chứng nói ta hạ độc hại Hoàng hậu."

"Ngươi được lắm Nam Cung Tự, chết đến nơi còn mạnh miệng như thế."

Nam Cung Tự cười lạnh nói: "Rốt cuộc là ai chết đến nơi rồi?"

Thái hậu hoàn toàn bị chọc giận, hướng về phía Diêu ma ma lạnh lùng nói: "Ngươi phản rồi phải không? Không coi ai ra gì như thế, chết một trăm lần còn chưa đủ cho ai gia hả giận. Người đâu! Vả miệng cho ta."

Thấy Diêu ma ma đi về phía nàng, đáy mắt Nam Cung Tự lóe một tia u ám rồi biến mất, nhấc chân đạp một cước về phía bụng Diêu ma ma, Diêu ma ma liền lui về phía sau ba bước, cái mông cứng rắn ngã ra mặt đất: "Cẩu nô tài, lại dám động vào Bổn cung?"

Nàng chính là muốn cứng đối cứng, thế nào? Có dũng khí thì một kiếm đâm chết nàng, cái ghế Thái hậu cao cao tại thượng kia có thể giữ không được, chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng.

Đột nhiên từ ngoài điện một tiểu thái giám chạy tới, hắn run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, sắc mặt xanh mét: "Thái hậu, không xong, không xong, Tà U vương hắn dẫn thập bát chiến ưng trực bức Tây cung, bảo là muốn lấy. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng không có can đảm nói thêm nữa.

"Nói mau!"

"Bảo là muốn lấy đầu Thái hậu người."

"Cái gì?" Thái hậu một hồi choáng váng, lui về phía sau ba bước, giơ tay lên vuốt vuốt gân xanh nhô trên trán, liếc nhìn Nam Cung Tự, vội vàng nói: "Đem Tà Vương phi giải lên trên lầu các cho ai gia."

"Nô tài tuân chỉ."

Nam Cung Tự bị Trần công công chế trụ, theo Thái hậu đi tới hướng tầng cao nhất Vĩnh Thọ cung.

Một hồi gió mát thổi tay áo mọi người lên, từ nơi này ngắm nhìn hoàng thành, hoàng thành to lớn khí phái trong mắt nàng giống như một tòa thành trì, chỉ thấy cách đó không xa trên mái hiên khói mù ngất trời, thế lửa cơ hồ lan tràn ra cả tòa hoàng thành.

Dưới hoàng thành không ngừng truyền đến tiếng cung nữ, thái giám thảm thương đang chạy trốn.

"Giá!" Hiên Viên Dật cưỡi một con hãn huyết bảo mã màu trắng, dẫn theo 18 người áo đen sau lưng một đường giết chóc mà đến, giết một mạch đến Vĩnh Thọ cung.

Hiên Viên Dật ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tự đứng ở bên cạnh lầu các, ánh mắt khẽ run, gầm nhẹ một tiếng: "Tự nhi!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Vương gia, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng." Nam Cung Tự cười nói, âm thanh rất nhỏ, bị gió không để lại dấu vết.

"Hiên Viên Dật, nếu như ngươi muốn Nam Cung Tự cùng thai nhi trong bụng nàng bình an đi ra khỏi hoàng cung, lập tức thu hồi thập bát chiến ưng phía sau ngươi, đem hổ phù giao ra đây!" Thái hậu đứng trên lầu các, tay bóp gáy Nam Cung Tự, đem nàng dùng sức đè ép xuống, uy hiếp nói.

Trong mắt Hiên Viên Dật xẹt qua vẻ dữ tợn, tay gắt gao kéo ngựa cương, nhìn Nam Cung Tự ba giây, môi mỏng của hắn mấp máy: "Không có khả năng!"

Thái hậu hơi ngẩn ra, cười lạnh nói: "Hừ, nói bức vua thoái vị là vì cứu Nam Cung Tự, ai gia xem ra ngươi chẳng qua là muốn mượn cơ hội này mưu triều soán vị mới là thật."

Mưu triều soán vị? Ngôi vị hoàng đế đối với hắn mà nói đến cái lông hồng cũng không bằng, hắn cũng không phải đau lòng vì phải đem binh quyền chắp tay nhường ra, chỉ là người thông minh cũng biết, coi như hắn thật sự làm theo lời Thái hậu nói, Thái hậu nhất định sẽ nhân cơ hội giết hắn, loại bỏ hậu họa về sau, đến lúc đó đừng nói có thể giữ được Nam Cung Tự, chỉ sợ ngay cả hắn cũng. . . . . . .

Nhưng nếu như không làm theo lời Thái hậu nói, như vậy Tự nhi sẽ. . . . . . .

"Vương gia, nếu như ngươi bởi vì cứu ta mà giao ra hổ phù, vậy ta tình nguyện chết!" Bên tai đột nhiên truyền đến lời nói làm tâm hắn không khỏi run lên, cứng ngắc ngẩng đầu lên, con ngươi từ từ phóng đại: "Không cần, Tự nhi!"

Nam Cung Tự một chưởng đánh trúng Thái hậu, nghiêng người, cả người hướng phía lầu cao chậm rãi nhảy xuống, tay áo theo gió phấp phới lên, trên mặt không có một tia sợ hãi, trên khóe miệng tách ra một nụ cười.

Ánh mắt Hiên Viên Dật không ngừng run rẩy, nhìn nàng từ lầu cao nhảy xuống, trong đầu cấp tốc hiện ra từng điểm từng điểm cùng Nam Cung Tự một chỗ.

"Làm nữ nhân của ta!"

"Lý do!"

"Bởi vì ngươi không yêu ta, ta cũng vậy không thương ngươi."

"Bổn vương nghĩ sẽ thử yêu ngươi!"

"Tự nhi . . . ." Môi mỏng của hắn run run hạ xuống, đuôi lông mày nhảy lên, hai chân điểm nhẹ lưng ngựa, tung người, giống như chim ưng bay lượn, trên nền trời xanh mây trắng vạt áo màu đen như mực bị gió thổi, tung bay lên, nhanh chóng nắm lấy hông của Nam Cung Tự, tay áo màu trắng của hai người theo gió phấp phới lên.

Đôi tay của Nam Cung Tự ôm chặt cổ của hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người thật giống như nhìn rõ hoàn toàn tâm tư của nhau, thấy rõ không còn một mảnh.

Hai chân Hiên Viên Dật chậm rãi rơi trên mặt đất, cặp ánh mắt luôn luôn lạnh lùng kia nổi lên một tầng lệ, hếch môi mỏng lên, có chút tức giận nói: "Nam Cung Tự, nàng ngốc sao? Từ trên cao như vậy nhảy xuống, chẳng lẽ nàng tin chắc ta sẽ tiếp được nàng như vậy sao? Nếu như mà ta không tiếng được nàng thì phải làm sao? Về sau không cho nàng làm loại chuyện nguy hiểm này nữa, nghe rõ chưa?" Nói xong lời cuối cùng, âm thanh không tự chủ mềm xuống.

Chân mày Nam Cung Tự cau lại, ôm bụng, có chút thở hổn hển nói: "Vương gia. . . . ta. . . . . . ta giống như sắp sinh. . . ." Đôi tay gắt gao níu lấy xiêm áo Hiên Viên Dật.