Thế Hôn

Chương 86: Mua đất



Sau giờ nghỉ trưa, trong Thính Đào cư một mảnh thanhlương yên tĩnh, Lâm lão thái gia hỏi Lâm Đại lão gia Lâm Như Mẫn đang đứng thúcthủ ở một bên: “Chuyện gì?”

Lâm Như Mẫn thật cẩn thận bưng chén trà nhỏ lên, cườilàm lành nói: “Bên ngoài nhiều ngày nay có lời đồn đãi. Tam đệ cùng Tam đệ muộiở thành tây mua gần trăm khoảnh đất bị nhiễm phèn, bên ngoài mọi người đang chêcười bọn họ điên rồi, tiền nhiều không biết dùng vào đâu. Đại sự như vậy, lúctrước cũng không thấy bọn họ đề cập nửa câu, vì vậy không thể ngăn cản.”

“Đồ cưới của phụ nhân, ngươi quản được hay sao?” Lâmlão thái gia buông chén trà, thản nhiên nói :“Ngươi là muốn hỏi ta, đất này cóthể mua hay không đúng không?”

Lâm Như Mẫn bị một lời của hắn chọc thủng, không khỏixấu hổ vạn phần, ngập ngừng nói: “Mảnh đất kia cũng không quá đắt, nếu thật cóthể thành ruộng tốt, tương lai nhà chúng ta cũng có thể dư dả hơn rất nhiều.Nếu mua, chính là một số tiền không nhỏ, nếu không thể thành, tương đương vớitrôi xuống sông xuống biển.” Lâm lão thái gia chậm rì rì nói: “Ngươi đã bốnmươi mấy rồi, không thể cứ việc gì cũng tới hỏi ta. Đọc sách không được, là dongươi không có phúc khí, nhưng cũng không đến mức một chuyện nhỏ này cũng khôngbiết nên làm thế nào chứ.”

“Phụ thân giáo huấn đúng.” Lâm Như Mẫn từ trước đếnnay đều sợ hắn, nghe nói như thế còn có chút xấu hổ, không dám hỏi lại, ngượngngùng lui ra ngoài.

Lâm lão thái gia nhìn bóng dáng trưởng tử mà thở dài.

Hắn không đồng ý với việc kiếm lợi kinh doanh, trongmắt hắn, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Nhưng trên đời này nhiều người đọcsách như vậy, người có thể đi lên con đường làm quan dù sao cũng là số ít, mànay thế đạo, hôn nhân luận tiền tài, nếu không có vài phần gia sản, ngay cảviệc hôn nhân của nữ nhi cũng có vấn đề, lại càng không nói với phong trào hậutáng, vô duyên vô cớ khiến người ta thêm bao nhiêu gánh nặng. Cho nên một vàihành động nhỏ của nhóm nhi tức, không ảnh hưởng đến toàn cục hắn đều mắt nhắmmắt mở cho qua. Nhưng mà trưởng tử chẳng những không thể thành công trên conđường khoa cử, ngay cả gia nghiệp nhỏ nhặt ngày thường như vậy cũng phân vânkhông biết giải quyết ra sao. Không khỏi khiến hắn rất thất vọng.

Lâm Thận Chi đang ngồi bên cửa sổ vùi đầu viết chữnghe tiếng quay đầu lại, buông bút nói: “Tổ phụ vì sao thở dài?”

Lâm lão thái gia mở to mắt nhìn tôn tử, trầm giọngnói: “Tiểu lão Thất, con phải nhớ kỹ, khoa cử nhập sĩ mới là chính đồ. Con nhấtđịnh phải chăm chỉ đọc sách, đừng cô phụ tâm huyết của ta!”

Lâm Thận Chi vội thẳng thân mình, đáp: “Vâng!”

Lâm Như Mẫn mặt xám mày tro trở về Phác Giản cư, vàocửa liền cởi áo choàng nói: “Dâng trà, quạt, nóng chết lão gia ta.”

Chu thị nhanh bưng trà lên lên, hiền lành cầm cây quạtphe phẩy, nhỏ giọng nói: “Thế nào rồi?”

Lâm Như Mẫn bình tĩnh nói: “Lão gia bảo ta tự mình làmchủ.”

“Vậy làm thế nào mới tốt? Rốt cuộc mua hay không muađây?” Chu thị không khỏi thất vọng thở dài. Nếu không mua, sợ sẽ bỏ qua cơ hộiphát tài; Nếu dùng đồ cưới của nàng mua, lại sợ trôi xuống sông xuống biển nênkhông dám mạo hiểm; Tốt nhất là lấy tiền chung để mua, là tiền tất cả mọi ngườicùng góp vào, tổn thất của cá nhân sẽ xuống đến mức thấp nhất, mặt khác, buônbán lời thì mọi người đều kiếm được tiền, chỉ sợ Đại phòng sẽ phải gánh tráchnhiệm, vì thông tin chính xác chưa có, cần phải có lão thái gia lên tiếng, saunày cũng không sợ Nhị phòng bỏ đá xuống giếng. Ai ngờ lão thái gia không tỏthái độ gì.

Lão gia bảo hắn tự làm chủ, nhưng cũng chưa nói phảnđối không được mua. Lâm Như Mẫn trầm mặc hồi lâu, cắn răng nói: “Mua đi! Mượntiền chung để mua!”

Chu thị vội hỏi: “Mua bao nhiêu?”

“Cũng mua một trăm khoảnh! Dùng mấy ngàn lượng bạc Lathị đưa tới để dùng.” Lâm Như Mẫn vươn một đầu ngón tay quơ quơ: “Buổi tối nàngbảo phòng bếp chuẩn bị vài món đồ ăn ngon, rượu ngon, ta thỉnh lão Nhị, lão Tamqua ăn cơm.”

Bữa cơm này là muốn thương lượng chuyện mua bán, Tamphòng chắc chắn sẽ đồng ý mua, Nhị phòng tất nhiên sẽ không phản đối, nếu xảyra sai lầm, Đại phòng chẳng những không phải chịu trách nhiệm, còn có thể lưulại hiền danh. Chu thị ngầm hiểu cười: “Được.”

Như Lâm Như Mẫn mong muốn, ở tiệc rượu, Lâm Tam lão giaquả nhiên đồng ý, thổi phồng gần như thủng trời, luôn miệng nói đều là ĐàoThuấn Khâm khôn khéo có năng lực thế nào, cho tới bây giờ chưa từng để thuathiệt, còn đề nghị mua nhiều một chút, mọi người cùng nhau phát tài. Nhị lãogia chỉ cười, nói ca ca đệ đệ quyết định thế nào thì cứ làm như thế, hắn khôngcó ý kiến.

Lâm Như Mẫn cuối cùng giải quyết dứt khoát, quyết địnhmua một trăm khoảnh, hắn đem tin tức này báo cho Lâm lão thái gia biết, thuậtlại mấy câu trọng điểm của Lâm Tam lão gia đã nói, Lâm lão thái gia chỉ nở nụcười, thản nhiên nói: “Còn nhiều việc phải lo, cần gì đến nỗi này.”

Lâm Như Mẫn hé ra mặt đỏ bừng, lại không thể nào biệnbạch. Hắn hiểu được lão thái gia là nhìn thấu hắn sợ chịu trách nhiệm, nhưngvẫn muốn kiếm tiền, vốn đầy bụng ủy khuất, hắn từ nhỏ một lòng đọc sách, cóđiều không thành công, vì vậy đã chết tâm, muốn để ý gia nghiệp lại kinh doanhkhông tốt, lão thái thái cưng Nhị phòng, La thị lại là chất nữ bên ngoại củabà, tùy thời đều muốn nói xấu Đại phòng, hắn làm trưởng tử thật sự rất mệt.

Lâm lão thái gia thấy hắn tội nghiệp đứng ở nơi đó,trong lòng càng phiền, phất phất tay: “Ngươi đã làm gì thì cứ làm như thế. Nhớkỹ ngươi là trưởng tử, là huynh trưởng.”

Lâm Như Mẫn có được lời này mới yên tâm. Hắn vốn tínhsang ngày thứ hai sẽ đi mua, có điều Chu Mại sai gã sai vặt tới nói, sinh thầncủa Chư tiên sinh sắp đến, thỉnh hắn hỗ trợ việc tặng lễ vật. Thư hương dòngdõi, tôn sư trọng đạo là đại sự, hắn không thể không tạm buông chuyện này xuốngđến dự sinh thần của Chư tiên sinh, Chư tiên sinh thực cho hắn mặt mũi, giữ hắnlại hai ngày.

Đến khi hắn trở về, đã qua bốn ngày, tới tìm ngườitrong nha môn để thương lượng, mới phát hiện đất bị nhiễm mặn lại tăng giá,tăng tới 160 văn tiền một mẫu, hơn nữa chỗ hắn coi trọng đã có chủ, muốn muaphải tới chỗ xa xôi hơn để xem xét. Sau khi nghe ngóng, mới biết được trong mấyngày nay, Nhị phòng lấy danh nghĩa của La thị đã lặng lẽ mua mấy chục khoảnh,Ngô gia cũng mua hai trăm khoảnh, Lục gia lão thái gia cũng tham gia, mua hơnhai trăm khoảnh, giá chính là vì vậy mà tăng cao, chỗ thuận lợi lại bị bọn họgiành trước.

Nói tới ba người nhà Ngô, Lâm, Lục ở Bình Châu, trướcmắt nghèo nhất chính là Lâm gia, hai nhà khác có tiền, tùy tiện có thể bỏ ramấy ngàn lượng bạc cũng không có việc gì, Lâm gia làm sao có nhiều tiền nhànrỗi như vậy? Lâm Như Mẫn tức giận đến hộc máu, đầu tiên là hận thấu Lâm Tam lãogia mồm rộng, tiếp theo lại hận phu thê Lâm Nhị lão gia giảo hoạt ích kỷ lãnhhuyết, chỉ lo bản thân được lợi, cũng không nghĩ đến thay người trong nhà muađất, còn có huynh đệ nào vô dụng, ích kỷ hơn thế nữa đây?

Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn phải mua, Lục giacùng Ngô gia đều mua rồi, điều này có ý nghĩa gì? Tất nhiên là có cơ hội kiếmtiền. Lại thấy Nhị phòng, Tam phòng đều có đất, bọn họ không mua rất chịuthiệt, tương lai phân gia, thua kém hơn hai phòng khác là chuyện nhỏ, mấu chốtlà tài sản cho con cháu, vì thế cùng Chu thị thương lượng, cắn răng cũng muathêm mấy chục khoảnh.

Chu thị thật sự hối hận, càng xem sổ sách càng hốihận, càng xem càng khổ sở, sớm biết như vậy, nàng nên quyết định thật nhanh,thừa dịp những người khác còn chưa biết mà mua về, địa thế nàng có thể chọnlựa, mà giá cả cũng không khác biệt lắm so với lúc Lâm Tam lão gia ngốc tử kiamua, chỉ khoảng 80 văn tiền. Hiện tại thì sao, giá gần như gấp đôi. Chu thị xoangực, lòng chua xót nói không nên lời.

Lâm Đại lão gia an ủi nàng: “Đừng khổ sở, đừng khổ sở,không phải như vậy cũng sẽ không biết mảnh đất này có thể mua, tuy rằng dùngnhiều tiền hơn, nhưng tốt xấu cũng thấy an tâm……” Nói đến điều này, hắn cũngkhông thể nói thêm được nữa. Nói vậy nếu để lão thái gia biết được, lại làchuyện mà hắn không thể làm chu toàn.

Lúc Lâm Cẩn Dung biết được việc này, đã qua gần mộttháng.

Lâm Cẩn Âm cười đến mặt mày loan loan nói: “Ta còn nóiĐại bá mẫu vì sao gần đây luôn một bộ dạng tức giận khó coi, Đại bá phụ vì saoluôn khó chịu Nhị phòng, mà nhìn phụ thân cứ như muốn xông vào đánh vài cáivậy. Hóa ra là vì điều này. Cái này gọi là tự lấy đá đập vào chân mình. Chiêmtiền cố hậu(nếucứ ngần ngừ ngó trước trông sau thì việc chẳng thành), chútmệt cũng không chịu ăn lại muốn chiếm hết lợi lộc, trên đời này sao có chuyệndễ dàng như vậy?”

Lâm Cẩn Dung không khỏi mỉm cười, chuyện dẫn nước sôngChử giang về cũng không phải là chuyện chắc chắn.

Lúc trước chỉ có một mình nàng, đành ngoan ngoãn chờthời vận đến, hợp tình hợp lẽ trở thành ruộng tốt. Nhưng hiện tại cũng khônggiống như vậy nữa, các phú gia trong thành Bình châu cơ bản đều mua đất bịnhiễm mặn vào tay, ai sẽ nguyện ý để tiền của mình vô duyên vô cứ trôi xuốngsông xuống biển đây? Còn có Đào Thuấn Khâm, ai dám chắc hắn không mua thêm mộtmảnh đất bị nhiễm mặn nào ở Thanh châu? Nếu đất bị nhiễm mặn rơi hết vào taycác phú gia ở Bình châu, Thanh châu, có lẽ không cần đợi đến thời điểm kia, đãcó người trước tiên thúc đẩy đại sự này.

Đảo mắt trời vào thu, Đào thị đã sớm chuẩn bị tốt, bẩmvới Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái, dự kiến qua tiết Trung thu sẽ cùngLâm Tam lão gia mang theo Lâm Cẩn Dung, Lâm Thận Chi đến Thanh châu dự lễ sinhthần của Ngô thị.

Hoàng di nương từ chỗ của Lâm Tam lão gia biết đượcviệc này của Đào thị còn muốn thay Lâm Diệc Chi tìm một nhà để định hôn phối,không khỏi khẩn trương, có tâm muốn theo Đào thị, lại hiểu không có khả năng,vì vậy đến cầu Lâm Cẩn Dung thay nàng nói tốt vài câu.

Lâm Cẩn Dung tất nhiên đáp ứng. Nàng đương nhiên sẽgiúp đỡ Đào thị thay Lâm Diệc Chi tuyển thê. Kiếp trước, hôn sự của Lâm DiệcChi không phải do Đào thị làm chủ, mà là Chu thị, nàng ta họ Phạm, người Thanhchâu, thông qua một cửa kia của Lâm lão thái thái, trực tiếp thông tri Đào thịchuẩn bị sính lễ, cưới người vào cửa.

Phạm thị cùng Lâm Diệc Chi đều là thứ xuất, tính cáchtối tăm, hàng năm trên mặt thường không thấy tươi cười, hầu hạ Đào thị ở mặtngoài tuy không có gì để chê trách, nhưng sau lưng lại luôn tính kế Lâm ThậnChi. Tóm lại là một loại người khiến người ta không thoải mái, cả đời này, cónàng ở đây, Phạm thị đừng nghĩ đến vệc vào cửa Lâm gia!

Mới qua mười lăm tháng tám, Thái Minh phủ liền truyềnđến tin tức, Lục Giam cùng Ngô Tương đều đã thi đỗ. Ngô Tương đỗ Trạng Nguyên,Lục Giam đứng thứ hai, Lâm gia Tam thiếu gia miễn cưỡng đứng cuối cùng, Tứthiếu gia thì thi rớt.

Hai nhà Ngô, Lục vô cùng vui mừng, Lâm gia lại lặngyên không một tiếng động, hạ nhân đi đường cũng không dám bước thành tiếng.

Lâm lão thái gia vừa tức giận lại uể oải, trong cáctôn tử, trưởng tôn, thứ tôn khảo thí mới miễn cưỡng đỗ được cử nhân, nhưng đãlà cực hạn, hắn sớm không hề hy vọng. Tam tôn tử khảo thí hai lần rốt cục mớiđỗ, thứ hạng còn xấu hổ như vậy, Tứ tôn tử càng khiến người phẫn nộ. Đã bao nămnay, hắn chưa từng tức giận như vậy?

Vì thế một ngày này Lâm Thận Chi bị bắt ở lại ThínhĐào cư tới giờ thắp đèn mới cho ra, cơm chiều ăn hai chén còn muốn ăn thêm. Đàothị sợ hắn chống đỡ không được, đè nặng không cho ăn, không khỏi đau lòng,thường nhỏ giọng oán giận vài câu.

Lâm Thận Chi lại chớp mắt cười nói: “Tương lai conmuốn giống như Ngô Nhị ca, còn muốn làm quan, chịu chút đau khổ thì có là gì?”

“Được, nương sẽ chờ con tên đề bảng vàng.” Đào thịtrìu mến nhéo nhéo mũi hắn, gọi Cung ma ma tới để thương lượng: “Không thểkhông chuẩn bị một phần hậu lễ cho Ngô gia, lại đi hỏi hai phòng khác địnhchuẩn bị lễ thế nào cho Lục gia, chúng ta tùy tâm, không cần nhiều, nhưng cũngkhông được ít.” Lại thấp giọng than thở với hai nữ nhi: “Đúng là, cô cô của cáccon vận khí thật tốt.”

Lâm Cẩn Dung ở một bên không khỏi cảm thấy hoảng hốt.