Thế Hôn

Chương 87: Hỏa diễm



“Đúng là, cô cô của các con vận khí thật tốt.” Đào thịvô tình cảm khái, lơ đãng đâm thủng đến tận chỗ sâu trong ký ức của Lâm CẩnDung, thậm chí khiến nàng nửa người cứng ngắc, trong chốc lát thậm chí khôngthể hô hấp.

Năm đó Đào thị sau khi biết được Lục Giam thi đỗ, cũngcảm thán như thế, chính là ngữ khí cùng biểu tình không giống cảnh nghèo túngnăm đó. Vận mệnh của mẫu thân đã thay đổi, vậy còn mình thì sao? Lâm Cẩn Dungnhìn đèn đuốc bần thần.

Kiếp trước, vào mùa đông năm nay, lúc chuẩn bị cho đámcưới của Lâm Cẩn Âm, bị Lâm Ngọc Trân nửa đùa nửa thật đưa ra lời kết thân vớiLục Giam. Lúc ấy Đào thị cũng không đáp ứng, từ chối chờ chuyện của Lâm Cẩn Âmxong xuôi sẽ nói sau. Nhưng sau đó không có Lâm Cẩn Âm chống đỡ, Đào thị càngngày càng sa sút, tùy thời phát bệnh không nói tới, còn bị tiểu thiếp NhượcHồng khí thế bức người, Lâm Tam lão gia hay gây chuyện, Đại phòng, Nhị phòng đèép không chịu nổi, rốt cục ở mùa xuân năm thứ hai, Đào thị bất đắc dĩ đáp ứngcửa hôn nhân này.

Lúc này đây, nàng có thể thoát khỏi vận mệnh nàykhông? Lâm Cẩn Dung khẩn trương cùng bất an trước nay chưa từng có, hận khôngthể thay Lâm Ngọc Trân nhanh định ra việc hôn nhân cho Lục Giam, nhưng nàngkhông nghĩ ra, nàng có bản sự gì, có biện pháp nào, có thể nhanh chóng thúc đẩycọc hôn sự này, để bản thân hoàn toàn yên tâm.

Trước mắt loại tình hình này nàng đã cố gắng làm hếtsức — thành công khiến mẫu tử Lâm Ngọc Trân và Lục Giam chán ghét mình, Lâm Lụctrổ hết tài năng, trở thành người được Lâm Ngọc Trân hài lòng nhất hiện nay;Đào thị thân thể khỏe mạnh, nỗi lòng yên ổn, Lâm Thận Chi hoạt bát tiến tới,rất được lão thái gia yêu thích, Lâm Tam lão gia cũng không gây chuyện, mẫu tửHoàng di nương coi như nghe lời. Dường như hết thảy đều rất tốt, không giốngnhư chuyện phát sinh kiếp trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Còn có một con đường khác nàng có thể đi không?

Lâm Cẩn Dung rút cây trâm tinh tế bật bấc đèn, chuyểnđến bấc thứ ba, hỏa diễm sáng ngời, cây trâm dưới bấc đèn kia nhấp nhánh dướiánh lửa, ngọn lửa màu vàng đột nhiên bùng lên, tâm màu lam nhạt cũng nhanhchóng theo đó mở rộng, Lâm Cẩn Dung gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa này, tronglòng cũng trở nên sáng ngời.

Sao lại quên mất chuyện này? Năm ngoái ngắm mai là lúcchưa phải suy nghĩ nhiều, rồi sau đó lập tức đi đến thôn trang, tiếp theo lạichỉ lo mua đất bị nhiễm mặn, vô ưu vô lo, vì vậy đã quên mất. Thời cơ tốt ngaytại trước mắt, vì sao không làm? Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi, quay đầu nhìnĐào thị cười nói: “Nương, chúng ta đích thân đến Ngô gia tặng lễ sao?”

Đào thị đang cùng Lâm Cẩn Âm lật xem chút ngọc bộilinh tinh gì đó, muốn chọn lễ vật thích hợp, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lênnói: “Đó là nhà mẹ đẻ của cữu mẫu con, sao có thể không đi?”

Lâm Cẩn Dung đi qua, từ bên trong lấy ra một khối ngọcbội: “Ngọc bội này được.”

Đào thị nhìn, là khối ngọc bội trắng hình trứng, khắchình con vịt, liền cười nói: “Ngụ ý khá hay.”

Lâm Cẩn Âm không đồng ý: “Nhất giáp một gã (hợp với ý chỉ TrạngNguyên, người thi đỗ đứng đầu), đúng là rất tốt, nghĩđến Ngô gia tất nhiên sẽ thích, nhưng lấy cái gì tặng Lục Giam đây? Cũng khôngthể tặng cho hắn một cái nhị giáp truyền lư được? Hai nhà có quan hệ như vậy,đưa ai cũng không hay, không bằng không tặng. Để lại cho tiểu Thất đệ vậy.”

Đào thị liền mỉm cười nói: “Được, vậy để lại cho tiểulão Thất.”

Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi tiếp về chuyện lễ vật, màtùy tay nắm lấy mấy dải lụa nhỏ, lơ đãng hỏi Đào thị: “Nương, Ngô gia có thể sẽphái người đến Thanh Châu dự lễ sinh thần của cữu mẫu không?”

Ngô thị là sinh thân lần thứ bốn mươi, Đào thị vô cùngkhẳng định nói: “Chắc chắn là có.”

“Chúng ta có thể đi cùng nhau không?” Dải lụa dưới bàntay linh hoạt thành thạo của Lâm Cẩn Dung nhanh chóng kết thành một hình hoamai.

Đào thị nói: “Điều này ta cũng không biết, nhưng cóthể hỏi thử, chúng ta nợ nhà hắn nhiều ân tình, có cơ hội sẽ hoàn trả.” Ngô giađến Thanh châu thường xuyên sai người tới hỏi, nàng có gì cần chuyển tới Thanhchâu hay không, nếu là lễ vật và thư tín cũng đành thôi, hiếm có là ma ma, quảnsự của nàng cũng được mang theo, trên đường chiêu đãi rất tốt, trở về cũngthường xuyên giúp Đào gia chuyển đồ tới cho nàng, thật sự là nợ ân tình củangười ta.

Theo tính tình của Ngô Tương, sau khi thi đỗ sẽ dungoạn, không biết hắn có đi theo hay không? Cho dù là hắn không đi, Dương thịđi cũng vô cùng tốt. Nếu bọn họ cũng không đi mà là những người khác thì sao?Lâm Cẩn Dung trong lòng có chút lo lắng táo bạo, lại thấy, loại sự tình nàycũng không do nàng khống chế, , cũng không có biện pháp nào để khống chế, vìthế miễn cưỡng đè ép tinh thần, tiếp tục thắt dải lụa.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung đến An Nhạc đường thỉnhan, thấy ở An Nhạc đường chật ních người. Lâm lão thái thái ngồi ở trên tháp,như cũ là bộ dáng không thể nói là vui cũng không thể nói là không vui. Chu thịthản nhiên, La thị lại có bộ dáng vui sướng, Đào thị có cũng được mà không cócũng không sao, Lâm Ngũ vẻ mặt tâm sự, Lâm Thất cùng Lâm Lục ở một bên thìthầm. Vài đường tẩu không yên lòng, Lâm Tam thiếu gia cùng Lâm Tứ thiếu gia luiở trong góc, biểu tình như phụ mẫu sắp chết.

Lâm Cẩn Dung liền hỏi Lâm Cẩn Âm: “Sao lại thế này?”

Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói: “Đang nói tới sẽ đến làmkhách ở nhà cô cô để ăn mừng.”

Lục gia chính thức đãi khách là ở hai ngày sau, nhưngLâm Ngọc Trân sáng sớm đã sai người tới nói, ngày ấy nhiều người bận rộn, trởngại người trong nhà nói chuyện thân cận, không được tự nhiên, nàng đã chuẩn bịmấy đồ ăn ngon, thỉnh người nhà mẹ đẻ hôm nay qua chơi. Kỳ thật là ý đywa bậcthang cho bên Lâm gia bước xuống – hai sĩ tử nhà Lâm gia thua kém Lục Giam, lúcđó người Lâm gia thấy khách nhân khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng không đi ăn mừnglại không được. Cho nên mới chọn phương thức như thế này, hôm nay qua chơi, đếnchính yến có đi hay không cũng được.

Lâm Ngọc Trân thật sự chu đáo, nhưng nhìn bộ dáng củaChu thị, cũng không phải thực vui mừng, dù sao Lâm Tam thiếu gia tuy rằng cũngthi đỗ, nhưng phải khảo thí hai lần, thực tại đối lập đến dọa người; Trái lạiLa thị, nửa điểm không vì Lâm Tứ thiếu gia không thi đỗ mà tức giận, chỉ hưngtrí bừng bừng, nhìn qua so với Lâm lão thái thái còn vui mừng hơn vài phần.

Lâm Cẩn Dung âm thầm lấy làm kỳ quái, nhỏ giọng hỏiLâm Cẩn Âm: “Tứ ca không thi đỗ, Nhị bá mẫu cùng Nhị bá phụ không tức giậnsao?” Năm ấy Lâm Ngọc Trân cũng làm như vậy, nàng lúc ấy không để ý nhiều, cũngkhông nhớ rõ phản ứng cụ thể của mọi người thế nào, chỉ nhớ rõ lúc đó đến Lụcgia cũng không gặp Lục Giam, nói là Lục Giam có việc còn ở lại Thái Minh phủ.

Lâm Cẩn Âm hơi hơi có chút khinh thường: “Muội có thểtrông cậy vào con vịt bay lên trời được sao?”

Lâm Cẩn Dung nhịn không được nở nụ cười. Con vịt baylên trời là chuyện ngoài ý muốn, ý nói người bất tài, nói vậy, Nhị phòng đãhiểu đạo lý này, xem La thị vui mừng, chỉ sợ cũng là thật tình vì Lục Giam thiđỗ, nguyên nhân có lẽ đã coi Lục Giam như vật trong lòng bàn tay, nhạc mẫu vìhiền tế có tiền đồ mà vui mừng, là điều rất bình thường. Vì thế cảm giác nguycơ của nàng lại thoáng hạ thấp một chút.

Lâm Lục ở một bên nhìn thấy Lâm Cẩn Dung cười vui,liền đi qua cười nói: “Tứ tỷ tỷ có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Lâm Cẩn Dung thuận miệng đáp: “Nghe nói sắp xuất mônlàm khách nên cao hứng.”

Lâm Lục nghe vậy, cẩn thận đánh giá biểu tình Lâm CẩnDung nói: “Đúng vậy, đã lâu tỷ chưa đến chơi nhà cô cô.” Mấy ngày này, Lục Vânnhiều lần mời tỷ muội các nàng tới chơi, Lâm Cẩn Dung đều lấy đủ loại cớ từchối không đi, mọi người biết căn nguyên, không có ai miễn cưỡng nàng. Tại saohôm nay nàng mới nghe nói tới đến Lục gia làm khách lại vui mừng như thế?

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, cũng không nói nhiều. LâmLục nghĩ nghĩ, cười nói: “Tỷ cũng thật quái gở, không chịu xuất môn cùng chúngta, mỗi lần Lục Vân đều hỏi tỷ vì sao không đi. Đúng rồi, lần trước Lục Luâncòn hỏi ta, sao lâu rồi không thấy tỷ?”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Hắn là thấy không có ngườiđể hắn bắt nạt chăng?”

Lâm Lục liền cười rộ lên: “Đúng vậy, tên mập đen kiathời gian qua không biết làm cái gì, càng ngày càng đen, càng ngày càng béo,vóc dáng cũng không thay đổi. Lần trước thiếu chút nữa lại cùng Thất muội đánhmột trận, lại nghịch bùn, khiến váy của Thất muội bẩn, đã bị đánh đòn rồi.”

Hiện tại mặc dù vóc dáng chưa có gì thay đổi, nhưngtương lai cũng là hán tử cao lớn cường tráng đây, Lâm Cẩn Dung nghĩ đến LụcLuân nghịch ngợm gây sự, không khỏi cũng nở nụ cười thật lòng: “Hắn vẫn khôngnhớ đòn. Vì sao lại cùng Thất muội nháo loạn đây?”

Lâm Lục thấy nàng cảm thấy hứng thú, vì vậy cũng vuivẻ nói tiếp: “Hắn ở trên cây dùng cung bắn nhóm ta, không phải vóc dáng hắn vẫnthế sao? Thất muội liền cười hắn béo mập đen tròn……”

Lâm Ngũ ở một bên lạnh lùng thốt ra: “Hắn liền mắngLâm Thất béo mập trắng tròn, vì thế có người lại cảm thấy không thoải mái. Kỳthật hắn chỉ nói lời thật mà thôi.”

Cặp song sinh tỷ muội chiều cao bình thường, vóc dángso với Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngũ thấp hơn một chút, bộ dạng đẫy đà hơn mộtchút, lão nhân nhìn các nàng như vậy mà vui vẻ, trên thực tế các nàng hận nhấtđiểm này. Lâm Ngũ những lời này xem như đá vào Lâm Lục, Lâm Lục sắc mặt nhấtthời biến đổi, gắt gao trừng Lâm Ngũ một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Ngũ tỷ,không biết Chu gia biểu ca có trở về gặp gỡ với người đỗ cao năm nay của TháiMinh phủ không?”

Trên mặt Lâm Ngũ phẫn hận nhất thời lại thêm một tầng,cười lạnh nói: “Ta sao biết được?”

“Nhất định sẽ đi. Thiên hạ sĩ tử đều yêu thích giao duvới người có tài, lại là thân thích, nói không chừng tương lai còn có thể cùnglàm quan, khẳng định sẽ đi.” Lâm Lục nói ra câu này vô cùng chắc chắn, dươngdương tự đắc tránh ra.

Lâm Ngũ đôi mắt ửng đỏ, ảm đạm gục đầu xuống, thần sắcnhìn qua vừa ủy khuất lại khổ sở.

Hai đường muội, một người tâm tình rất tốt, một ngườilại ủ rũ. Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ là cóchuyện gì đó mà nàng không biết đã xảy ra? Là Nhị phòng cùng Lâm Ngọc Trân đãcó ăn ý, mà Đại phòng không nhận ra hi vọng, liền buông tha, tính đem Lâm Ngũđính ước với Chu Mại sao? Dù sao Chu Mại cũng đã đỗ kỳ thi ở Tùng châu, cũngcoi như thiếu niên tài tuấn, cách làm người lại ổn trọng rộng lượng, Chu giatuy rằng hơi xa, nhưng so với Lục gia cũng gần gũi hơn nhiều, lại là người nhàmẹ đẻ, nếu suy đi tính lại kỳ thật cũng là nhân duyên khá tốt.

Nếu Nhị phòng cùng Lâm Ngọc Trân thật sự đã quyết địnhnhư vậy, thật đúng là một chuyện khiến người ta vui mừng. Nghĩ đến điều này,Lâm Cẩn Dung tâm tình lại tốt thêm vài phần. Ngay cả những người ngày xưa mìnhthấy phiền chán cũng không cảm thấy diện mục khả tăng (đáng ghét, khó chịu)nữa.

Người nhà mình thua kém nhà khác, Lâm lão thái giakiên quyết không chịu đến gặp Lục lão ông, từ chối bảo thân mình khó chịu, chỉsai người chuẩn bị nghiên mực đoan khê ngư não trân quý làm lễ vật cho Lục Giammang qua. Lâm Tam thiếu gia cùng Lâm Tứ thiếu gia cũng không thể không biết xấuhổ đến đó, nói muốn ở lại trong nhà làm mấy việc. Vì thế Lâm lão thái thái xuấtmôn, dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà, chậm rãi hướng tới Lục gia.