Thế Hôn

Chương 65: Chuyện xưa



Lâm Cẩn Dung trầm mặc cùng Trí Bình, Trí Thanh nóichuyện, đội đấu lạp lên, dẫn theo các ma ma cùng Lệ Chi cùng Quế Viên rõ ràngđang có mâu thuẫn trở về thôn trang.

Mới vào cửa, chỉ thấy Miêu Nha lúc trước nàng sai đitìm Lâm Thế Toàn “Xẹt” một chút như bóng ma từ bên cạnh chui ra, một bên hướngnàng chớp mắt một bên nói: “Tiểu thư, có khách. Lục gia biểu thiếu gia mangtheo tiểu thư đồng du sơn ngoạn thủy, gặp phải cây cầu gỗ bị mục nên rơi xuốngsông. Ca ca ta đi bắt cá hoa đào vừa mới gặp được, cứu bọn họ lên. Lúc này phunhân đang cùng biểu thiếu gia nói chuyện, bảo người trở về liền qua đó.”

Nhìn Miêu Nha cười hì hì thoải mái, Lâm Cẩn Dung hiểuđược Lục Giam không đem chân tướng nói ra. Nhưng không lập tức tới chỗ của Đàothị, mà trở về phòng của mình, đối diện với cây mai vàng ngoài cửa sổ đã muốnhéo tàn nẩy mầm mà ngẩn người.

“Tiểu thư nếu không muốn qua đó, không bằng đi rửachân rồi nằm nghỉ, ta sẽ đến nói với phu nhân người mệt mỏi, khi nào dùng cơmchiều thì qua đó?” Lệ Chi không biết hôm nay Lâm Cẩn Dung bên ngoài gặp sự tìnhgì, nhưng nhìn thấy hài của nàng ẩm ướt dính đầy bùn đất cùng biểu tình tốităm, cũng có thể đoán được nàng không vui vẻ. Sau lại thấy nàng phái Miêu Nhara ngoài tìm Lâm Thế Toàn, nên đoán được vài phần — hơn phân nửa chủ tớ LụcGiam rơi xuống nước cùng nàng có liên quan. Lúc này thấy Lâm Cẩn Dung như vậy,theo bản năng đoán là nàng không dám đi qua.

“Ân.” Lâm Cẩn Dung lúc này xác thực cũng không muốnnhìn thấy gương mặt của Lục Giam, nàng cần bình phục một chút tâm tình. Hơn nữađã đi một lúc lâu, tâm tình lúc lên cao lúc xuống thấp, xác thực đúng là cực kỳmệt mỏi, gối lên gối không biết khi nào thì đi vào giấc ngủ.

Trời âm u, đất cứng rắn, cỏ lau khô vàng, thần miếu imắng đứng sừng sững trong gió lạnh, chung quanh nạn dân khóc lóc chạy trốn.

Trước mắt, trong tuyết rơi trắng xóa có máu tươi chóimắt, toàn một màu đỏ.

Lệ Chi hốt hoảng kêu: “Chạy mau, chạy mau……”

Nàng liều mạng trốn, liều mạng chạy, chân đau quá,ngực giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy sạch lục phủ ngũ tạng cùng cổhọng co rút đau đớn……

“Tê……” Lâm Cẩn Dung đau ngồi dậy, có chút mê man nhìnhoàn cảnh chung quanh.

Ngày tàn về phía tây, ngoài cửa sổ cảnh vật ôn hòa,dưới cửa sổ có tháp làm bằng gỗ bạch đằng sắc xanh nhạt nửa mới nửa cũ, ở mộtgóc sáng sủa có lư hương sứ men xanh khắc hoa văn đang tỏa ra bách hoa hương,trên bàn có bình hoa đào sáng lạn in hình mỹ nhân, hết thảy đều nói cho nàngbiết, nàng đang nằm trong phòng của mình.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng ôm chặt chăn, nhìnchằm hoa mai thêu trên chăn ngẩn người. Nàng gần đây bận việc ở thôn trang, rấtít khi nhớ tới chuyện kiếp trước, nhưng giấc mộng vừa rồi, lại chân thật đếnvậy, thậm chí cảnh sắc cũng không hề bị biến hình vặn vẹo như trong giấc mộngbình thường.

Nàng kiệt lực không muốn nhớ tới cảnh tượng kia, nhưngnó lại luôn cố chấp hiện lên trước mắt nàng.

Trong mấy ngày chờ Lục Giam quay lại, trong ấn tượngcủa nàng là những ngày rét lạnh nhất đối với cả hai kiếp. Mỗi ngày luôn luônchờ thuyền nạn dân đi qua, đem mọi thứ trong thần miếu có thể nhóm lửa chốnglạnh đều dùng hết sạch. Đem quần áo mặc trên người tượng miếu cùng trướng mànkéo xuống, đem cửa gỗ, cửa sổ, bàn thờ, ngay tại trong đại điện đốt lên đốnglửa. Ở trên đống lửa nấu canh hầm dược nướng bánh, chung quanh tràn ngập hươngvị quái dị cùng tiếng khóc của hài tử, thanh âm của các lão nhân một tiếng caomột tiếng thấp rên hừ hừ, cùng với các nam nhân tức giận mắng chửi, các nữ nhâncúi đầu oán giận.

Nàng cùng Lệ Chi xem như may mắn, không bị ở chung vớinhững người đó. Thời điểm không phải ra ngoài, các nàng đều tránh ở trong thầnmiếu kia ẩn nấp, ông từ (người trông miếu) cùngdưỡng nữ của hắn đem cửa khóa lại, dồn thêm mấy đống cỏ khô, thế giới bên ngoàihoàn toàn ngăn cách với các nàng. Tuy rằng không có chậu than sưởi ấm, chăn đệmcũng thực đơn bạc, nhưng chủ tớ hai người gắt gao tựa vào nhau, cũng không cảmthấy lạnh lẽo, cũng không lo lắng ai sẽ đến quấy nhiễu các nàng, cơm canh tuyrằng đạm bạc, lại có thể ăn no, nàng thật sự thỏa mãn.

Có điều nàng luôn luôn lo lắng, nhìn thấy vô số ngườiđi rồi lại đến, cũng vẫn không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào, khôngthể nào hỏi thăm tình hình người nhà và Lục Giam. Thẳng đến buổi sáng ngày hômđó, ánh mắt các nàng phát sáng, rốt cuộc đã gặp người quen, đó là một người tênlà Lục Tích là bàng chi đệ tử (đệ tử nhánh hệ) của Lụcgia.

Lục Tích tuy là bàng chi đệ tử, trong nhà bần hàn,nhưng lúc trước cũng thường xuyên qua lại với Lục gia, thẳng đến khi Lục Luânchết, Lục gia trong một khoảng thời gian dài đều đóng cửa không tiếp khách, lúcnày mới không thấy hắn đến. Nàng cùng Lục Tích mặc dù không quen biết, chỉ làgặp qua vài lần, nhưng trong tình cảnh bấp bênh hiện nay, thời khắc mà mỗingười đều cảm thấy bất an, thấy một gương mặt của người trong tộc trong lòng sovới bình thường càng vui mừng hơn, thân thiết hơn.

Nàng kinh hỉ bảo Lệ Chi gọi Lục Tích vào hỏi thăm.

Thời điểm Lục Tích nhìn thấy chủ tớ các nàng, rõ rànglắp bắp kinh hãi: “Nhị tẩu sao còn ở đây?”

Nàng đầy cõi lòng hy vọng hỏi thăm hắn tin tức củangười nhà và Lục Giam, Lục Tích thực rõ ràng nói cho nàng rằng, chỉ biết là Lâmgia cũng gặp tai họa, nhưng không thấy người Lâm gia đâu. Thời điểm nói đến LụcGiam lại nhìn nàng chậm chạp không nói, hồi lâu thở dài nói: “Nhị tẩu, tìnhhuống thật sự nguy cấp, loạn phỉ sẽ đuổi tới đây giết người, tẩu đừng chờ nữa,không bằng trước đi theo ta, sau đó sẽ cùng Nhị ca hội hợp. Ta tuy rằng bấttài, cũng không có bản sự, nhưng tốt xấu cũng có thể chiếu cố được hai nữ tửchu toàn.”

Nàng ngốc nghếch, không hiểu hàm ý trong lời hắn, chỉlắc đầu: “Không được, ta đã đáp ứng sẽ chờ Nhị ca của ngươi. Hắn nếu tìm khôngthấy ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Nhị tẩu a……” Lục Tích thở dài một tiếng, lắc đầu,muốn nói lại thôi, vẻ mặt thương hại.

Nàng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong lòng khẩntrương, thanh âm run run nói: “Như thế nào?”

Lục Tích thở dài: “Không có việc gì, không có việc gì,các người trước trốn đi là được, thoát khỏi tai họa lần này, ta sẽ giúp tẩu tìmNhị ca. Ở trên núi sâu không lo không có củi đốt. Loạn phỉ mà tràn đến đây thìthật dọa người.”

Hắn càng không nói, nàng càng sợ hãi, nghĩ đến LụcGiam chẳng lẽ đã gặp bất trắc, đau khổ cầu xin hắn nhất định phải nói ra.

“Ta thật không đành lòng nói với tẩu…… Nhưng Nhị ca..,ta chính mắt nhìn thấy, hắn mang theo Tam bá phụ cùng Tam bá mẫu ngồi xe lừahướng một con đường khác đi rồi, lúc này sợ là đã qua sông.”

Tin tức này, giống như sét đánh giữa trời quang, chấnđắc khiến trong đầu nàng trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, nàng không tin,rõ ràng hắn đem hơn phân nửa số tiền cùng ngọc bội trên người đưa cho nàng, lạiphó thác ông từ chiếu cố nàng, còn thỉnh ông từ hỗ trợ tìm nhà đò, hắn sao cóthể có thể cứ như vậy bỏ mặc nàng? Chẳng lẽ số tiền kia cùng ngọc bội là đểnàng tìm cách sống sót? Tìm thuyền cũng là ngụy trang? Hắn kỳ thật muốn nàngtin tưởng hắn nhất định sẽ trở về?

Sau đó nàng chỉ nhìn thấy môi Lục Tích càng khôngngừng mở ra khép vào, hình như đang an ủi nàng, lại hình như đang khuyên nàngcùng Lệ Chi chạy trốn theo hắn. Lệ Chi lôi kéo nàng dùng sức lay động, lớntiếng gọi tên nàng, nàng miễn cưỡng hồi phục tinh thần, ôm một tia hy vọng cuốicùng hỏi Lục Tích: “Có thật đúng đó là hắn hay không?”

Lục Tích cười khổ: “Nhị tẩu, ta lúc trước không dámnói sợ tẩu không tin. Xem đi, quả nhiên không tin mà. Ta cần gì phải lừa tẩu a?Ta hỏi tẩu, Nhị ca ta có phải mặc áo choàng màu thiên thanh viền lông chồntrắng, trên chân là hài da đen, trên đầu mang khăn kết màu xanh đúng không?”Lại tùy tay túm bằng hữu bên người: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm trước chúng ta cóphải nhìn thấy Lục Nhị ca cùng hai lão nhân ngồi xe lừa hướng phía nam kia điđúng hay không?”

Bằng hữu của hắn mặc dù nàng không biết, nhưng ngườinày biểu tình cũng là vạn phần khẳng định: “Đúng vậy, chúng ta tận mắt thấy.Còn gọi hắn, nhưng hắn làm bộ không hề nghe thấy.”

Lệ Chi run run thanh âm nói: “Có thể hay không nhìnlầm rồi a?”

“Nhìn lầm rồi?” Lục Tích cười lạnh: “Chúng ta là thânthích, không phải kẻ thù, ta lừa các người làm cái gì? Có nguyện ý đi theochúng ta hay không là quyền của các người. Ta thấy đều là tộc nhân, các ngườilại là hai nữ tử mới bằng lòng quản việc này, bằng không ta chỉ cần lo cho bảnthân chẳng tốt hơn sao?”

Bằng hữu của hắn bước lên phía trước hoà giải: “Cần gìphải tức giận như vậy? Tẩu tử không ngại cẩn thận suy nghĩ đi, loạn phỉ lập tứcsẽ đến đây, nếu không đi sẽ không kịp. Các ngươi là hai nữ tử độc thân, phunhân lại tuổi trẻ mỹ mạo, nếu không có ai che chở, sợ là không tốt, nơi này đãkhông còn thuyền, chúng ta có ngựa, có thể đến huyện phủ đằng trước rồi ngồithuyền……”

Nàng cự tuyệt bọn họ. Nàng muốn ở lại chờ.

Lục Tích lại khuyên hai lần, không khuyên được liền đithẳng.

Nàng tựa vào vai Lệ Chi khóc lóc. Lệ Chi an ủi nàng,nói hẳn là nhìn lầm hoặc là Lục Tích có thể đã lừa nàng. Nhưng nàng nghĩ, saolại nhìn lầm đây? Nàng cùng Lục Tích không oán không cừu, nàng không nghĩ raLục Tích vì sao phải gạt nàng, có lý do gì để lừa nàng đây.

Nàng cùng Lệ Chi vẫn đợi cho đến hoàng hôn, đợi chotuyết rơi đầy đường, đợi cho người càng đến càng ít, rốt cục cũng không đợiđược Lục Giam. Người đến là loạn phỉ, thứ ập đến là cái chết.

Dừng ở đây! Lâm Cẩn Dung mệt mỏi xoa xoa trán, xoayngười bước xuống giường, ngăn cấm bản thân suy nghĩ thêm nữa.

Quế Viên nghe thấy động tĩnh, cười hì hì đi vào, nói:“Tiểu thư, phu nhân đã sai người qua đây hỏi thăm hai lần, người ngủ có ngonkhông?”

Lâm Cẩn Dung rầu rĩ nói: “Hỏi cái gì?”

Quế Viên cũng không đình chỉ tươi cười: “Hỏi người saovẫn chưa qua nha? Có phải thân thể không thoải mái hay không, có cần thỉnh Thủylão tiên sinh đến bắt mạch không.”

“Ta tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung vừa nghĩ đến lúc trướcnguyệt sự của mình không đều, thỉnh Thủy lão tiên sinh bắt mạch kê đơn, thuốckia khó uống vô cùng, vừa đắng vừa chua liền nhịn không được rùng mình. Khótrách lúc trước Lâm Tam lão gia lại oán giận thuốc khó uống như vậy, quả nhiênrất đúng. Thật khó cho Đào thị quanh năm suốt tháng uống thuốc, mày cũng khôngthấy nhăn lại.

“Biểu thiếu gia lạnh, Thủy lão tiên sinh đã bốc thuốc,bọn họ muốn ở lại thôn trang hai ngày. Phu nhân hướng biểu thiếu gia hỏi thămchuyện của Chư tiên sinh, nghe ý tứ, dường như muốn cho Thất thiếu gia cũng đitheo Chư tiên sinh đọc sách.”

Nha đầu kia, ngay cả Đào thị cùng Lục Giam nói cái gìđều rõ ràng, trăm phần trăm trong lúc mình ngủ luôn luôn lui tới trong viện củaĐào thị, ngắm nhìn Lục Giam. Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận nhíu mày nói:“Việc này còn phải suy tính lâu dài. Thất thiếu gia còn nhỏ như vậy, bất quávừa vỡ lòng, Chư tiên sinh sẽ không thu nạp.”

Nàng lúc trước khi nghe Thiết Hòe nhắc tới Chư MộngNgạc cũng đã nghĩ tới việc này, nhưng lo lắng Lâm Thận Chi tuổi quá nhỏ, đitheo Lâm lão thái gia rất tốt, muốn bái sư cũng nên chờ đến lúc mười tuổi mớiđược.