Thế Hôn

Chương 438: Loạn mộng



Đêm xuân, luôn mang theo vài phần se lạnh. Trăng rằmtreo ở phía chân trời, có con mèo ở đầu tường đánh nhau, thê lương quái kêucùng động tĩnh trên mái ngói hỗn tạp thành một mành. Vì thế cảnh tượng nghiêmtúc trầm mục liền mang theo vài phần thoải mái nói không nên lời.

Lâm Cẩn Dung giật giật chân bị tê, nhìn về phía LụcGiam ở một bên, nhỏ giọng nói: “Nhị lang, ta liên lụy đến chàng.”

Lục Giam nghe vậy nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt càngđen láy: “Nói ngốc gì đó!” Hắn thắt lưng thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ quỳ xuống,không giống nàng ngẫu nhiên còn có thể trộm dùng mánh lới, gương mặt tràn đầynghiêm túc, thật sự chính là một người đang nhận trừng phạt.

Hắn và nàng không giống nhau, hắn đồng ý với nàng, bảohộ nàng, nguyện ý vì việc làm của nàng gánh vác hậu quả, nhưng hắn cũng nghiêmtúc nhận sự trừng phạt của Lục Kiến Tân. Lâm Cẩn Dung ha ha cười, thấp giọngnói: “Ta chưa từng nói với chàng rằng, chàng thật sự rất đẹp mắt đúng không?”

Lục Giam trên mặt hiện lên một tia xấu hổ hư hư thựcthực, lại giống như vui sướng cười nhẹ, nói ra cũng là nghiêm trang, thập phầnnghiêm túc: “Chẳng phân biệt được trường hợp! Trang nghiêm chút đi!” Vừa nói,vừa nhanh chóng quét một vòng bốn phía, thấy chung quanh yên tĩnh không người,bả vai đang nâng lên lại thả lỏng xuống.

Hắn trách nàng chẳng phân biệt được trường hợp, vậy ýmuốn nói, nếu đổi lại là thời điểm khác, hắn sẽ thật sự hưởng thụ a. Lâm CẩnDung cúi mắt nở nụ cười một tiếng, không nói thêm điều này nữa, từ trong ngựclấy ra chùm chìa khóa chưa bao giờ rời người ra cho hắn xem: “Thiếu ba cái.”

Thiếu ba cái, tất nhiên đều là đóng góp vào nhà tìnhnghĩa. Lục Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Bớt đi cũng tốt, nhiều tiềnnhư vậy, sống khó tiêu hết, chết cũng không thể mang theo, có thể làm nhiềuviệc thiện là rất tốt, nàng vui vẻ là được rồi.” Hắn ẩn ẩn cảm thấy, hôm nayLâm Cẩn Dung so với từ trước luôn gắt gao giữ chặt chìa khóa có vài phần khoáihoạt cùng thoải mái.

Lâm Cẩn Dung đem hai chìa khóa còn lại thu hồi vàotrong lòng: “Dân dựa vào ông trời mà sinh tồn, giảm thuế, phát cháo, nhà tìnhnghĩa, chúng ta có thể làm đều đã làm, chuyện còn lại chỉ có thể nghe theo ôngtrời vậy.” Năng lực của nàng chỉ tới mức này thôi.

Nàng không phải lần đầu tiên nói lời như thế với hắn,Lục Giam im lặng một lát, trầm giọng nói: “Vì sao nàng nhất định cho rằng sẽphát sinh việc này?” Không ai muốn gặp náo động, hắn tuy rằng thấy cứ như thếthì không ổn, nhưng trong tiềm thức vẫn hy vọng Lục Kiến Tân nói là đúng – loạichuyện đáng sợ này sẽ không phát sinh ở Bình châu.

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn một lát, mỉm cười: “Ta khôngnhất định cho rằng, ta chỉ là lo lắng sợ hãi.” Đối với sâu trong từ đường tốinhư mực, thanh âm của nàng cơ hồ không thể nghe thấy: “Ta trước đó vài ngày đãgặp ác mộng.”

Lục Giam kinh ngạc nhíu mày: “Như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Ta mộng Bình châu rốiloạn, rất nhiều kẻ giết người phóng hỏa, người trong nhà chung quanh bôn đào,ai ta cũng không tìm thấy, chỉ có một mình Lệ Chi và ta.” Thanh âm của nàngcứng nhắc rõ ràng, không mang theo một tia cảm tình:“ Ta ở Giang thần miếu gầnbến tàu Võ Nghĩa đợi chàng mấy ngày cũng không thấy chàng đến, Lục Tích nóichàng đã theo một con đường khác rời đi, có đạo tặc tràn qua, Lệ Chi bị bọn họgiết chết, ta nhảy vào sông chết đuối ……”

Không biết là đêm xuân se lạnh, hay bởi vì quần áo đơnbạc, hay là đối với mấy linh vị sâu trong từ đường, Lục Giam thế nhưng thấykhắp cả người đều phát lạnh, toàn thân cao thấp từ trong ra ngoài, không có mộtchỗ nào thoải mái. Không ai muốn gặp phải ác mộng này, hắn muốn nói nàng làmiên man suy nghĩ lại nhịn không được hỏi nàng: “Nghị Lang thì sao?”

Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại hắn, trong ánh mắtphản xạ ánh trăng phá lệ sáng ngời, tản ra ánh sáng lạnh như sắt thép: “Khôngbiết. Trong mộng của ta không có hắn.”

Lục Giam trầm mặc sau một lúc lâu, thấp giọng trấn annói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Lệ Chi không phải đã lập gia đình rồi sao? Sao talại bỏ mặc nàng một mình được? Cho nên nàng chỉ bị ác mộng thôi. Ngày suy nghĩnhiều thì đêm sẽ nằm mộng, nàng bị ảnh hưởng bởi chuyện trước đó vài ngày rồi.”

Lâm Cẩn Dung cũng không biện bạch, cúi mắt nhỏ giọngnói: “Có lẽ vậy. Chính là không biết vì sao, giấc mộng kia rất thật, giống nhưtự mình trải qua một lần vậy, mỗi một chi tiết ta đều nhớ rất rõ. Trong nhà aiai cũng chạy trốn, lão bản nương bán bánh bao đối diện với đại môn phía bên taytrái bị người ta một đao đâm vào bụng ngửa mặt chết trên đường cái, lửa bốc lêntừ dãy phố phía tây, nửa bầu trời đều là khói đen, Lệ Chi bị giết chết nằm trêntảng đá giống như con trâu đang nằm bên bờ sông ở bến tàu Võ Nghĩa kia, máutươi văng khắp nơi, chỗ lần trước ta đứng nói chuyện cùng với chàng chính làchỗ ta nhảy xuống tự tử, ngay cả tuyết rơi ở trên mặt, cảm giác dần dần hòa tanđều rất thật…”

Rõ ràng nói đến điềm xấu khủng khiếp này, gương mặtnàng lại không có nửa điểm kích động cùng sợ hãi, thanh âm lạnh nhạt, mang theosự bình tĩnh bất thường. Dưới tình huống bình thường, sau khi bừng tỉnh khỏigiấc mộng như vậy, hẳn là sẽ dựa vào trong lòng trượng phu, nửa làm nũng nửa sợhãi kể lại cho trượng phu nghe, quả quyết sẽ không phải là ngữ khí cùng biểutình thế này. Lục Giam nghe không nổi nữa, đột nhiên trong lúc đó nhớ lại mộtviệc, liền mang theo chút ý cười cùng thoải mái lên tiếng đánh gãy lời nàng:“Giấc mộng này của nàng, tại sao lại có chút tương tự như chuyện xưa năm ấynàng kể với ta ở bến tàu Võ Nghĩa như thế? Lúc trước sao chưa từng nghe thấynàng nhắc qua?”

Hắn không thích nghe, hắn đại để thấy nàng là nói bừađùa với hắn. Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Giam một cái, quay đầu lại, thảnnhiên nói: “Xác thực rất giống. Đã quên rồi.”

Nàng vừa rồi liếc mắt nhìn hắn, tuy chỉ là vội vàng,lại sắc bén, xa lạ, lạnh lẽo giống như dao nhọn. Đã rất lâu rồi nàng chưa từngdùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, Lục Giam nghi ngờ bản thân vừa nhìn lầm, hắnngừng thở, vụng trộm đánh giá Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung lông mi thật dài trầm mặc phủ bóng, trêngương mặt trắng nõn không có vẻ tươi cười, biểu tình xa cách lạnh lùng, đườngcong nơi thắt lưng có vẻ thực cứng ngắc.

Lục Giam đột nhiên có chút hối hận, nàng cũng khôngphải người nói chuyện vô căn cứ, ác mộng như vậy hắn nghe vào tai còn khôngthoải mái, nói gì tới nàng? Nàng hơn phân nửa cũng là không dám kể cho ngườikhác nghe, nàng chỉ có thể nói với hắn, hắn lại ngại nàng miêu tả quá mức chânthật cùng tinh tế, ngại nàng tư thái bình tĩnh, mà coi đó là trò đùa dai. Mặcdù nàng thật sự là nữ nhân hay miên man suy nghĩ, gặp ác mộng, hắn cũng khôngnên như vậy.

Lục Giam áy náy dịch về phía Lâm Cẩn Dung, nhẹ nhànggiữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Là ta không tốt.” Tay nàng lạnh lẽo, khôngcó một tia nhiệt khí, biểu tình cũng không có gì phập phồng. Lục Giam càng thêmáy náy, hắn muốn hôn nàng, ôm nàng một cái, nhưng đây không phải ở trong phòng,mà là ở bên ngoài từ đường, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lay động tay Lâm Cẩn Dung:“A Dung?”

Lâm Cẩn Dung một lát sau mới nâng mắt lên nhìn hắn,biểu tình phức tạp khiến Lục Giam không hiểu nổi. Hắn cười theo, mang theo chútlấy lòng:“ Là ta không tốt, mấy ngày nay bận bịu nhiều việc.”

Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không, chàng tốt lắm. Như vậytốt lắm.”

Lục Giam không rõ nàng rốt cuộc có ý tứ gì, chỉ cảmthấy nàng có chút là lạ. Vì thế trầm mặc, cũng không buông tay nàng ra.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ cơ hồ khôngthể nghe thấy, Lục Giam nhanh chóng buông tay Lâm Cẩn Dung, quỳ lại chỗ cũ, mắtnhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng nghiêm trang.

“Nhị tẩu.” Người đến là Khang Thị, một mình một người,trong tay còn cầm theo thực hộp, cũng không nói nhiều, nhẹ tay nhẹ chân buôngthực hộp xuống, một tầng lại một tầng theo thứ tự mở ra, cầm hai chén canh nóngđưa vào tay Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam: “Ăn đi, ta tự tay làm đấy, rất ngon.”Dừng một chút, lại thêm một câu: “Không có người nào biết đâu.”

“Đa tạ.” Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đều có chút độngdung, tiếp nhận bát đũa yên lặng ăn. Quả nhiên giống như Khang Thị miêu tả, rấtthơm rất ngon.

Khang Thị cúi đầu thu thập bát đũa, thấp giọng nói:“Takhông giúp được các ngươi.” Với thân phận địa vị của nàng, ngay cả khuyên cũngkhông được, lại càng không muốn nói tới cầu tình.

Lục Giam cười: “Đa tạ Tam đệ muội, chúng ta không cóchuyện gì.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Muội đưa đồ ăntới cho chúng ta đã là đại ân rồi, ta lại nhờ muội giúp ta đi Vinh Cảnh cư nhìnxem Nghị Lang có ngoan hay không.”

Đại để là nhìn thấy phu thê hai người cảm xúc đềukhông tệ lắm, Khang Thị cao hứng phát ra từ nội tâm: “Để ta đi.”

Thấy Khang Thị rời đi, Lục Giam thấp giọng nói: “Tamđệ muội thật tốt.”

Lâm Cẩn Dung gật đầu phụ họa: “Ân, nàng đúng là mộtngười chính phái.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lục Giam nghiêm trang nhìn nàng,vươn một ngón tay nhẹ nhàng lau qua bên môi nàng, mang theo vài phần oán tráchnói: “Lớn như vậy, ăn uống ngay cả miệng đều lau không sạch sẽ. Nếu để nhóm tổtông nhìn thấy sẽ chê cười.”

Chính nàng lau tự nàng rõ ràng, làm sao có thể khôngsạch được đây, bất quá là mượn cơ hội muốn hòa hảo với nàng thôi. Lâm Cẩn Dungnghiêm túc nhìn Lục Giam nói: “Chàng động thủ động cước như thế, mới khiến nhómtổ tông nhìn mà chê cười.”

Lục Giam lập tức lùi tay về, cúi mắt, quy củ quỳ yên.

Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “Thôi,dù sao ta chính là gặp giấc mộng như vậy, tin hay không tùy chàng.”

Lục Giam nghiêm túc đáp: “Sẽ không đến mức đó.”

Lâm Cẩn Dung liền hỏi lại hắn: “Tuy chỉ là nằm mơ,nhưng nếu thực sự đến tình cảnh đó, Mẫn Hành sẽ làm như thế nào? Chúng ta nênlên kế hoạch trước mới đúng.”

Vì một giấc mộng hư vô mờ mịt, ngẫu nhiên gặp phải,lại phải lên kế hoạch cho an tâm. Nếu là những người khác, tất nhiên sẽ cườinhạt, nhưng thứ nhất, Lục Giam đối với thế cục Bình châu vẫn lo lắng, đối vớihành vi của Du Tông Thịnh cũng không thuận mắt; Thứ hai là hắn vừa trêu chọcLâm Cẩn Dung, có tâm muốn lấy lòng. [trời có gió thổi mây tan, người có họaphúc khó lường], an bài một kế hoạch, không dùng đến cố nhiên là tốt nhất,nhưng nếu thật sự gặp nguy cơ, cũng không đến nỗi rối loạn tay chân. Cho nêncẩn thận suy nghĩ, tốn tâm tư một phen cũng không có gì trở ngại. Nghĩ đến điềunày, Lục Giam nghiêm túc đáp ứng: “Được. Ta cẩn thận suy nghĩ.” Hắn lộ ra mộtnụ cười: “Vạn nhất không được, chúng ta liền chạy về phía nhà cũ a, nơi đó đãtừng ngăn chặn được kỵ binh của Đại Vinh.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Mấy năm trước tổ phụ cònsống đã tu sửa nhà cũ, kho hàng cũng đã kiến lập để phòng trộm, có muốn saingười đi thăm dò xem một chút tường vây, đại môn, kho hàng không?”

Lục Giam nghĩ nghĩ, nói: “Chờ mấy ngày nữa, mùa mưasắp tới rồi, ta lại lấy cớ đi nhìn một cái.”

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Được.”