Thế Hôn

Chương 439: Cầu tình



Nửa đêm, là lúc lạnh lẽo nhất.

Trừ bỏ chỗ sâu trong từ đường có ánh sáng nhạt layđộng, bốn phía không có một chút ánh sáng, trăng sớm đã lặn, bầu trời quá mờ,ngay cả tinh quang cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng kéo kéocánh tay Lục Giam: “Chàng như vậy không thấy phiền lụy sao? Đầu gối không đauchứ? Chàng để dành chút khí lực để ngày mai quỳ? Cũng không phải giận dỗi vớiai mà.” Bảo nàng nghỉ ngơi, hắn thì quỳ, sau đó hắn quả nhiên vẫn nghiêm túcquỳ, nàng chưa bao giờ biết hắn lại đáng yêu như vậy.

“Đừng nháo.” Lục Giam lên tinh thần nhìn về phía LâmCẩn Dung, hắn dĩ nhiên mỏi mệt đến cực điểm, mí trên và mí dưới va vào nhau, cómột khắc Lâm Cẩn Dung cơ hồ hoài nghi hắn tiếp theo sẽ ngã dập đầu và gạch đáthanh chuyên, vù vù ngủ say, nhưng hắn luôn có thể tỉnh táo lại ở thời khắc mấuchốt.

Lâm Cẩn Dung lại quỳ xuống bên cạnh hắn: “Chàng khôngchịu nghỉ, ta sẽ quỳ với chàng.”

Mặc dù ánh sáng hôn ám, Lục Giam vẫn có thể nhìn thấytrên mặt và trong mắt nàng lóng lánh khoái hoạt, nàng thực vui mừng, Lục Giamnhanh chóng đưa ra phán đoán, tiếp theo cũng bị cảm xúc thoải mái khoái hoạtcủa nàng cuốn hút, tưởng tượng một chút, nếu nàng vẻ mặt cầu xin oán giận quởtrách không ngớt, sẽ là tình hình gì? Kể từ đó, tuy rằng thân thể nhẫn nại đãđến cực hạn, nhưng tâm tình thủy chung vẫn khoái trá, giống như hai người bọnhọ đang cùng nhau làm một chuyện rất khó hoàn thành, không phải chịu trừngphạt, mà là cùng nhau cố gắng.

“Vậy nghỉ một lát.” Lục Giam vươn tay nhẹ nhàng vuốttóc Lâm Cẩn Dung, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu của mình đối vớinàng và Nghị Lang, cùng với sự quý trọng đối với cuộc sống hiện tại. Hắn biếtLâm Cẩn Dung đơn giản là muốn hắn nghỉ ngơi một chút thôi, vì thế thuận theolôi kéo nàng đứng lên, phu thê hai người cùng nhau chậm rãi dọc theo sân đi vàivòng, rồi ngồi dựa sát vào nhau trên thềm đá.

Gió đêm thanh bần, ngay cả tiếng mèo kêu cũng khôngnghe thấy, mọi nơi một mảnh tĩnh lặng, người bên cạnh tản ra hơi thở im lặng ấmáp, nếu thanh tỉnh, đúng là thời khắc muốn tâm sự hết mọi điều. Lâm Cẩn Dungbắt tay đặt ở trên đầu gối Lục Giam, thấp giọng nói: “Trong mộng là vào mùađông.”

Nàng vừa nhắc lại. Lục Giam không lý giải Lâm Cẩn Dungquá độ sầu lo, mà là lý giải vì nàng đang hướng hắn tìm kiếm an ủi, hắn bắt tayđặt ở trên lưng Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Không sợ, có ta ở đây.”

Lâm Cẩn Dung không nói chuyện, ngửa đầu trầm mặc nhìnsao phía chân trời.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót đầu tiên, LụcKiến Tân thần thanh khí sảng ngồi dậy, thích ý lườn biếng vặn thắt lưng. Hà dinương nghe được thanh âm, vội vàng từ gian ngoài bước nhanh đi vào, thay hắnvén mành, hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt, ôn nhu hỏi: “Lão gia đêm qua ngủ ngonkhông?”

“Ngô.” Lục Kiến Tân chỉ đáp ứng cho có lệ, gắt gaonhíu mày, lộ ra vẻ mặt ưu sầu.

Hà di nương giỏi về sát ngôn quan sắc, lập tức thậtcẩn thận nói: “Lão gia là đang nghĩ tới Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân?”

Lục Kiến Tân không đáp, có điều ưu sắc trên mặt lạiđậm thêm vài phần.

Hà di nương cúi mắt, tiếp tục nói: “Lúc trước đã saingười nhìn qua, còn quỳ. Ai cũng đều phạm hồ đồ, bọn họ đã biết sai, lão giatha cho bọn họ lần này đi. Rốt cuộc vẫn là người một nhà mà, tương lai…” Nàngsợ hãi nhìn Lục Kiến Tân liếc mắt một cái, thanh âm nhỏ cơ hồ không thể nghethấy: “Tương lai lão gia cùng phu nhân còn phải dựa vào bọn họ hiếu thuận dưỡnglão.”

Lục Kiến Tân hung hăng trừng nàng một cái, Hà di nươngnhanh chóng gục đầu xuống, lộ ra cần cổ nhỏ xinh trắng nõn, lông mi run rẩy, aiuyển bất lực.

Lục Kiến Tân đem ánh mắt thu hồi khỏi cần cổ nàng,nặng nề mà vò tay áo: “Ai cho nàng đến thay bọn họ cầu tình?”

Hà di nương không thừa nhận: “Không ai cả.”

Lục Kiến Tân tiếp lời: “Cầu tình cũng không cầu nhưvậy. Đi xuống đi, không cần nàng hầu hạ.”

Hà di nương trên mặt lộ ra vài phần thê lương sợ hãi,trong mắt liền chứa lệ quang, nhưng cũng không nói cái gì, cúi đầu, im lặng thilễ, chậm rãi lui ra ngoài. Không bao lâu, Tiểu Tinh đi vào, trầm mặc hành lễvới Lục Kiến Tân, xắn tay áo thay hắn chải đầu, Lục Kiến Tân nửa khép mắt, trầmgiọng nói: “Phu nhân đã dậy chưa?”

Tiểu Tinh linh mẫn trả lời: “Đã dậy rồi, A Nhu đanghầu hạ phu nhân chải đầu.” Im lặng một lát, lại nhỏ giọng nói: “Phương ma mabảo tì thiếp hỏi lão gia, điểm tâm muốn ăn cái gì?”

Ăn cái gì? Có thể ăn cái gì chứ? Bất quá là chút cơmtrắng thức ăn chay thôi, làm được món nào sơn hào hải vị chứ. Lục Kiến Tân thảnnhiên nói: “Có cái gì thì ăn cái đó.”

Tiểu Tinh nhận ra hắn tâm tình không tốt, cũng cũngkhông dám hỏi lại, thấp giọng phân phó tiểu nha hoàn phụng bồi ở một bên: “Đemlời lão gia truyền cho Phương ma ma biết.”

Giây lát, Lục Kiến Tân chải đầu xong, đứng dậy hướngtới phòng Lâm Ngọc Trân ở cách vách, Lâm Ngọc Trân dĩ nhiên đã trang điểm xong,đang ngồi dưới đèn, thấy hắn tiến vào, liền đứng dậy, theo thói quen tính hỏi:“Ngủ ngon không?”

Tuy rằng vừa mới rời giường, nhưng cả người nàng nhìnqua đều thật sự mỏi mệt, hơn phân nửa là ban đêm trằn trọc ngủ không được. LụcKiến Tân trong lòng đều biết, cũng không nhiều lời, chỉ khe khẽ thở dài.

Phương ma ma đem một chén Hoa Thanh khắc hoa cỏ đưaqua, Lâm Ngọc Trân vội tiếp nhận đưa vào tay Lục Kiến Tân: “Nghị Lang rất nhuthuận. Tối hôm qua ta đến thăm hắn, cũng không khóc không nháo, chính là khôngchịu ngủ, mở to một đôi mắt nhỏ tìm kiếm nơi nơi, thấy ta đi, liền hỏi ta,nương và phụ thân hắn đâu?”

Lục Kiến Tân không nói, tiếp nhận chén Hoa Thanh, caumày nhìn kỹ sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ta không thích chén này.”

Lâm Ngọc Trân liền trầm mặt.

Phương ma ma thấy tình thế không tốt, vội an bài điểmtâm. Phu thê hai người trầm mặc dùng điểm tâm, trong chốc lát, Lục Kiến Tânthản nhiên đứng dậy nói: “Ta đến Thính Tuyết các.” Nói xong rời đi.

Lâm Ngọc Trân tức giận muốn chết. Phương ma ma thấpgiọng khuyên nhủ: “Phu nhân, người cũng đừng gấp, nếu thật sự không được, thỉnhlão thái thái nói một tiếng.”

Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Người ta cũng không quantâm, chính mình tìm mắng tìm phạt, ta thay ai quan tâm a! Một người nguyệnđánh, một người nguyện chịu, cần gì ta nữa?! Đi, chúng ta đi Vinh Cảnh cư.”

Phương ma ma cũng nhanh chóng ngậm miệng.

Lục Kiến Tân vào Thính Tuyết các, tùy tay rút mộtquyển sách, ngồi xuống chậm rãi đọc. Sắc trời càng ngày càng sáng, một tia ánhnắng nghịch ngợm theo khe hở cửa sổ tiến vào, dừng ở trên trang sách trước mặtLục Kiến Tân, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, tránh tia nắng này, rồi thấy ở cửacó một người, vẻ mặt chần chờ.

Lục Kiến Tân kinh ngạc ném sách xuống, đi nhanh ranghênh đón: “Tam đệ, sao đến đây cũng không lên tiếng?”

Lục Kiến Lập quẫn bách buông tay Đồng Nhi ra, hướngLục Kiến Tân thi lễ: “Đại ca.”

Lục Kiến Tân tự tay đỡ hắn đi vào, trách cứ: “Đệ nhìnđệ đi, rõ ràng bị bệnh, còn đi loạn khắp nơi. Cũng không sợ lại bị phong hàn,khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng sao. Có chuyện gì thì sai người lại đây nóimột tiếng là được, sao phải tự mình chạy tới, đến đây lại đứng đó chịu gióthổi, cũng không tiến vào!”

Lục Kiến Lập cười gượng, muốn nói lại thôi.

Lục Kiến Tân nhiệt tình thu xếp an trí hắn, nửa épbuộc nửa hòa khí nói: “Tam đệ, có chuyện gì?”

Lục Kiến Lập lại đứng lên, trên gương mặt hiện ra vàiphần ửng hồng của bệnh tật, không yên thấp giọng nói: “Đại ca, tiểu đệ thật sựkhó có thể mở miệng…”

Lục Kiến Tân không nói lời nào, trên mặt ý cười lạidần dần phai nhạt.

Lục Kiến Lập cắn răng nói: “Nói lý lẽ, ta không nên mởmiệng, Nhị lang bọn họ thật sự là sai lầm rồi, nên phạt, chính là……”

Lục Kiến Tân thản nhiên đánh gãy lời hắn: “Đệ thấy takhông đau lòng hắn?”

Lục Kiến Lập quá sợ hãi: “Đại ca sao lại nói như vậy?”Thấy Lục Kiến Tân vẫn bình tĩnh không nói lời nào, liền xoay người, uể oải bấtan đi ra ngoài: “Là ta không đúng mực, Đại ca cứ coi như ta chưa từng tới.”

Lục Kiến Tân ánh mắt nặng nề, đợi đến khi hắn đã ratới cửa, mới thấp giọng nói: “Tam đệ, không phải đệ khách khí sao?”

Lục Kiến Lập liền dừng chân, thử nhìn về phía hắn.

Lục Kiến Tân vẻ mặt uể oải cùng khổ sở: “Ta hiểu đượccác ngươi đều oán lòng ta ngoan tuyệt, nhưng thời điểm ta vừa biết được chuyệnnày, đệ không biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở!”

Lục Kiến Lập xấu hổ: “Đại ca, ta không phải có ý tứnày, bọn họ thật sự không đúng, ta chỉ là……”

Lục Kiến Tân đi qua đi vỗ vỗ đầu vai hắn: “Không cầnnhiều lời, ta đều hiểu được. Chúng ta là thân huynh đệ.” Nói xong nghiêng đầugọi Chu Kiến Phúc một tiếng: “Đi, mời Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân đến.”

Chu Kiến Phúc vội vàng rời đi.

“Đại ca!” Lục Kiến Lập cảm kích nói không nên lời.

Lục Kiến Tân cười cười, giữ hắn lại: “Nếu có tinhthần, theo giúp ta chơi cờ, một mình ta thật tịch mịch.”

Lục Kiến Lập làm sao còn có mặt mũi ở lại đây chờ gặpLục Giam? Vội vàng từ chối: “Ta tới giờ uống thuốc rồi.”

Lục Kiến Tân cũng sẽ không giữ thêm, nhìn hắn đượcĐồng Nhi nâng đỡ rời đi, chậm rãi trở về chỗ ngồi. Ngồi một lát, lên tiếng gọingười: “Ta không thoải mái.”

Chu Kiến Phúc dẫn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cử độngkhó khăn đi đến Thính Tuyết các mới biết được Lục Kiến Tân đã trở về, gọi ĐồngNhi hỏi qua xong, cười giải thích với Lục Giam: “Nhị gia, lão gia một đêm khôngngủ ngon, đại để là bệnh phong thấp lại tái phát.”

Lục Giam trầm mặc một lát, xoay người nói: “Chúng tađi qua thăm lão nhân gia.”

Chu Kiến Phúc nhẹ nhàng thở ra. Vào bên trong, chiếnhỏa sẽ không thiêu tới chỗ mình. Muốn nói, Lục Kiến Tân tâm tư cũng khó đoán,người trong nhà cầu tình hắn cũng không đồng ý, phải chờ Lục Kiến Lập đến cầutình. Nhưng Lục Kiến Lập, cũng thật sự đã tới rồi.

Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đến bên ngoài gian phòngcủa Lục Kiến Tân, thấy A Nhu đứng ở hành lang, liền thỉnh A Nhu đi vào thôngbẩm, trong chốc lát, A Nhu đi ra, xấu hổ nói: “Lão gia đang bôi thuốc, khôngtiện gặp khách, còn thỉnh Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân ở bên ngoài đợi chút.”

Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đều biết Lục Kiến Tân đâylà cố ý làm khó dễ, vì vậy cũng chỉ đứng chờ ở cửa. Hồi lâu, mới có quản sự dẫnđại phu mà Lục gia hay mời tiến vào, đi vào không bao lâu, A Nhu vui mừng đira: “Nhị gia, lão gia thỉnh người đi vào.”

Lục Giam hai chân sớm đã đứng chết lặng, từng bước mộtkhó khăn đi vào, đang muốn thi lễ với Lục Kiến Tân, chợt nghe Lục Kiến Tân thảnnhiên nói: “Không cần, dẫn Chương đại phu đi khám bệnh cho Tam thúc phụ conđi.”

“Vâng.” Lục Giam ứng, thấp giọng hỏi: “Không biết sứckhỏe của phụ thân thế nào rồi?”

Lục Kiến Tân không để ý “Ân hừ” một tiếng, xua tay bảohắn lui ra.

Đợi đến khi Lục Giam rời đi, A Nhu thật cẩn thận hỏiLục Kiến Tân: “Lão gia, Nhị thiếu phu nhân…”

Lục Kiến Tân cười lạnh một tiếng, rồi nằm xuống nghỉ.

A Nhu không dám nói nữa, tay chân lưu loát thay hắnsửa sang lại đệm chăn, lại lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên.

Hồi lâu, Tiểu Tinh tiến vào, thấp giọng nói:“ Lão gia,Tam lão gia không chịu khám bệnh, không gặp Nhị gia. Tam phu nhân lôi kéo Nhịgia khóc lóc.”

Lục Kiến Tân lười biếng vung tay lên: “Bảo Nhị thiếuphu nhân trở về đi.”