Thế Hôn

Chương 437: Thỉnh tội



Cục diện bế tắc sẽ luôn bị phá vỡ.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài thong thả tới gần, mỗimột bước đều thực trầm ổn, không thấy nửa điểm hoảng sợ kích động, chứng tỏngười tới cảm xúc rất bình tĩnh. Sẽ không phải là một người nào trong số chủ tửcủa Lục gia, hơn phân nửa là hạ nhân không biết tình huống đi đến đây, Lục KiếnTân vừa vặn phát tác tức giận trên người đó: “Không có mắt……”

“Nhi tức tiến đến thỉnh tội, khẩn cầu công công tha thứ.”Lâm Cẩn Dung hợp thời đánh gãy lời của hắn, thần sắc bình tĩnh quỳ xuống trướccửa, quỳ tự nhiên hào phóng, cũng không thấy nửa điểm kích động. Nàng quỳ trướchắn, bởi vì hắn là trưởng bối, hắn là phụ thân trên danh nghĩa của Lục Giam, làcông công của nàng, là tổ phụ của Nghị Lang. Càng bởi vì việc này nàng xác thựccó chỗ không đúng – nàng vì đạt tới mục đích, không coi trọng tôn nghiêm củangười đứng đầu một nhà như Lục Kiến Tân. Cho nên nàng phải phủ phục, nhưngkhông thể quá đà — không ai so với nàng rõ ràng hơn, kiếp trước Lục Kiến Tânbất động thanh sắc muốn chiếm toàn bộ đồ cưới của nàng như thế nào.

Lục Kiến Tân thấy rõ ràng là Lâm Cẩn Dung, đầu sỏ gâynên chuyện, tức giận oán khí tích trữ hồi lâu một tầng lại một tầng bừng bừngào ra: “Ai cho ngươi vào?”

Lúc này tiến vào làm cái gì? Lục Giam cũng đưa tới mộtánh mắt không đồng ý với Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung hướng Lục Giam vểnh vểnh lên khóe môi,nhẹ giọng nói: “Công công thỉnh bớt giận. Nhi tức biết, người tức giận bất quálà nhi tức trước đó chưa từng bẩm báo với người, một mình tự chủ trương. Sựtình là nhi tức làm ra, không liên quan đến Nhị lang cùng Nghị Lang. Người muốnphạt nhi tức quỳ ở từ đường, nhi tức liền quỳ, muốn nhi tức nhận lỗi, nhi tứcliền nhận, phạt ra sao cũng đều được. Chỉ nguyện công công bớt giận, đại nhânđại lượng, tha thứ cho lỗi lầm của nhi tức, đừng đoạt Nghị Lang khỏi nhi tức.”

Hiện tại biết đau lòng rồi sao? Một tiểu nhi tức nhonhỏ, ỷ vào bản thân có chút tiền, liền dám năm lần bảy lượt khiêu chiến với quyềnuy của hắn, không coi hắn ra gì? Lục Kiến Tân âm thầm cười lạnh một tiếng, nói:“Trong mắt ngươi không có tôn trưởng, trước bất kính ta, lúc này lại bảo taphải đại nhân đại lượng? Lâm thị, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết cái gì làhiếu đạo, cái gì là lễ tiết hay không?”

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Hồi công công, nhi tứcmặc dù bất tài, lễ nghĩa nhân hiếu, đức dung ngôn công đều đã học qua, cũngbiết phi pháp không nói, phi đạo không được; , đi khắp thiên hạ không oán ác.Trong trường hợp đó, hiểu được đạo lý là một chuyện, thật sự muốn làm tốt lạilà chuyện khác, bằng không con người cũng sẽ không phạm vào sai lầm. Hiện tạinhi tức vì bản thân sai lầm mà tới nhận lỗi với công công.” Về phần vì sao lạilàm vậy thì nàng không muốn giải thích, chính là nàng làm, nên thừa nhận liềnthừa nhận.

Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, ngược lại không truycứu lỗi lầm của nàng, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi góp công xây dựng nhà tĩnhnghĩa, vốn là đại nghĩa, làm là đại sự, nếu ta ngăn cản ngươi, đó là tiểu nhân.Chỉ sợ mỗi người đều nói ta luyến tiếc tiền của ngươi, thanh danh này ta đảmđương không nổi.” Lời này nghe vào tai có chút ý tứ thẹn quá thành giận.

Lâm Cẩn Dung không biết vừa rồi Lục Giam cùng Lục KiếnTân nói cái gì, tuy biết hắn xác thực luyến tiếc số tiền kia, nhưng cũng chỉ cóthể đáp: “Công công tất nhiên sẽ không vì điều này, là nhi tức xử trí không chutoàn. Nhi tức nguyện ý nhận trừng phạt, chính là muốn mời công công thu hồimệnh lệnh đã ban ra, đừng để Nghị Lang rời khỏi ta và Nhị lang.”

Từ lúc sự việc bắt đầu phát sinh, Lục Kiến Tân liềnvẫn chịu đựng, hôm nay đã làm tới bước này, sao có thể dễ dàng thu tay? Hắn trừbỏ có thể vin vào cớ hiếu đạo cùng bất kính trừng phạt Lâm Cẩn Dung cùng LụcGiam, cũng không còn lý do nào khác để biểu đạt rõ ràng. Nhưng thế thì thế nào?Chẳng lẽ còn không thể mượn lý do này đắn đo bọn họ? Lập tức liền muốn quảquyết cự tuyệt.

Đã thấy Lục Giam lui về phía sau vài bước, đi đến bêncạnh Lâm Cẩn Dung quỳ xuống, thấp giọng nói: “Phụ thân dung bẩm, con có mấy câumuốn nói.” Cũng không chờ Lục Kiến Tân mở miệng nhận lời, liền ngữ khí ôn hòanói: “Phụ thân, con mấy năm nay luôn cảm kích người, trừ bỏ việc người nuôidưỡng con lớn khôn ra, còn cảm kích người chưa bao giờ từng quản thúc con, nóiqua hoặc là không cho con hiếu kính Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ. Còn nhớrõ năm đó, con vừa mới được nhận làm dưỡng tử, tuy là biết thân phụ mẫu từ ái,lại vẫn sợ hãi không nơi nương tựa, Nghị Lang hắn……”

Lục Kiến Tân dường như có chút hiểu được Lục Giam lúctrước vì sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy. Nhưng hắn không muốn nghe LụcGiam nói tiếp, bởi vậy hắn đánh gãy lời của Lục Giam: “Không cần nói với tađiều này, ta chỉ biết, con và nhi tức ở bên ngoài làm cái gì ta cũng khôngbiết. Trong mắt, trong lòng của con và nhi tức đều không có ta!” Hắn mới làngười đứng đầu một nhà, hắn mới có thể làm chủ, hắn chẳng những có thể tự làmchủ, còn có thể làm chủ những người khác. Bao gồm Lục Giam, bao gồm Lâm CẩnDung, bao gồm cả Nghị Lang.

Lần này hắn muốn Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam hoàn toànhiểu được đạo lý này.

Lục Giam nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cũngđang nhìn Lục Giam, Lục Kiến Tân đối với nàng bất mãn đã lâu, hắn muốn cái gì,nàng vẫn đều hiểu được, nhưng nàng làm không được. Hắn muốn nàng sự vô toàndiện đều hướng hắn bẩm báo xin chỉ thị, sẽ đem quyền xử trí tài sản của nàngđều giao vào tay hắn, tùy tiện hắn hỏi đến, nghe theo ý chí của hắn. Tạm thờingoài chuyện này, nàng còn muốn làm một việc chỉ sợ sẽ lại là kinh thế hãi tục— nếu người Lục gia không chịu tin lời của nàng, nàng chỉ có thể trước tiên đemNghị Lang tiễn bước, khi đó lại làm sao bây giờ? Xung đột tất nhiên sẽ còn kịchliệt hơn so với lần này.

Lục Kiến Tân nhìn xem rõ ràng biểu tình của hai người,cũng không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt chờ đợi. Đôi phu thê này yêu thương NghịLang đến mức nào, hắn rất rõ, cho nên hiện tại người gấp gáp không phải hắn, màlà bọn họ, bọn họ không thông suốt cũng không sao, hắn cho bọn họ thời gian suynghĩ.

Cửa truyền đến tiếng bước chân, chính là Đào thị, LâmNgọc Trân đi đến, lão thái thái không xuất hiện, chỉ có một mình Sa ma ma đitheo.

Sa ma ma đoan đoan chính chính thi lễ với Lục KiếnTân, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái tịch mịch, tưởng niệm Tứ thiếu gia, muốn bếTứ thiếu gia đi qua chơi mấy ngày.”

Lão thái thái gần đây tâm tư khó lường, ý tưởng càngngày quái dị, xem phương thức xử trí này, rõ ràng là hướng về Lâm Cẩn Dung cùngLục Giam. Lục Kiến Tân lòng tràn đầy mất hứng, nhưng hắn muốn làm gương cho LụcGiam cùng Lâm Cẩn Dung, dạy bọn họ cái gì mới là hiếu thuận, cho nên hắn khôngdám không theo, chỉ ôm lửa giận trong lòng, hung hăng thò đầu ra bên ngoài nhìnChu Kiến Phúc một cái.

Sa ma ma coi như là nhìn Lục Kiến Tân lớn lên từ nhỏ,trong lòng hiểu được hắn có tính tình gì, cũng không nói nhiều, chỉ thi lễ,cười hỏi Đào thị: “Lão nô muốn đi đón Tứ thiếu gia đến Vinh Cảnh cư, thân giaphu nhân có muốn đi thăm Tứ thiếu gia không?”

Đào thị biết Sa ma ma có ý tốt, Lâm Cẩn Dung mặc kệnhư thế nào đã gả cho người khác, là người của Lục gia, bản thân mình là ngườinhà mẹ đẻ thì không tiện can thiệp, nếu không phải Lục Kiến Tân không cho nàngmặt mũi, mọi người đều xấu hổ. Nhưng thời điểm này, nếu nàng không nói lời nào,thật sự sẽ không có người thay Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện. Đào thịnhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi đến trước mặt Lục Kiến Tân vén áo thi lễ: “Thângia.”

Rốt cuộc là người nhà mẹ đẻ của Lâm Ngọc Trân, lại làthân gia, dù là người ngoài, hắn không thể tùy ý lên mặt. Lục Kiến Tân lại tựxưng là người lễ nghĩa nhất, trong lòng dù không cao hứng nhưng cũng đứng dậyhơi hơi nghiêng người tránh, thản nhiên nói: “Thân gia phu nhân hôm nay tại saolại rảnh tới đây?”

Đào thị liếc nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung còn quỳgối ở cửa một cái, nói: “Còn không phải là vì hai hài tử làm chuyện hồ đồ nàysao. Tuy là làm chuyện tốt, nhưng cũng hơi quá mức. Chẳng lẽ bọn họ nói trướcvới thân gia, thân gia còn có thể không cho phép sao? Ai chẳng biết lúc trướcthân gia sửa tông học, tặng tế điền, thay người trong tộc làm bao nhiêu chuyệntốt? Trong mắt không có trưởng bối, tự chủ trương như vậy, ta ủng hộ thân giahung hăng phạt hai người họ! Trăm ngàn lần đừng khoan dung.”

Sửa tông học, tặng tế điền, so sánh với số tiền LâmCẩn Dung đóng góp thì cũng không đáng kể. Huống chi lợi ích từ việc sửa tônghọc, tặng tế điền đều là người một nhà của Lục gia, sao có thể so sánh? Kỳ thậtmọi người trong phòng đều hiểu được, nếu Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung trước đónói với Lục Kiến Tân, nhất định sẽ không được cho phép. Nhưng Đào thị vừa nóinhư thế, giống như đây chỉ là một việc đơn giản, Lục Kiến Tân hiếm khi lộ ravài phần tươi cười: “Thân gia phu nhân là người hiểu biết.”

Đào thị liền đưa mắt ra hiệu với Lục Giam cùng Lâm CẩnDung nói: “Ta đây đi trước thăm Nghị Lang.” Nói xong quả nhiên chào hỏi LâmNgọc Trân rồi cẩn thận rời đi.

Trời tối dần, ánh sáng trong phòng càng ngày càng ảmđạm, không ai dám tiến vào thắp đèn, một nhà bốn người một nửa chôn vùi trongbóng tối, không thấy rõ thần sắc, hai đôi phu thê, cô chất, thúc cháu, đều ômtâm tư, đều tự cân nhắc.

Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng giật giật, dựa theo tính tìnhcủa nàng vốn nên lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng trước khi đến nàng đã bị Đào thịthổi phồng qua, bị Phương ma ma khuyên giải, bị Sa ma ma chỉ điểm, bị Chu KiếnPhúc hù dọa, cho nên trong lòng tuy rằng còn tức giận, nhưng vẫn có thể miễncưỡng nhịn xuống, thản nhiên nói: “Phụ thân các ngươi không phải phạt các ngươiquỳ ở từ đường sao? Còn không đi? Ở trong này làm cái gì?”

Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung trầm mặc dập đầu, đứng dậylui ra ngoài.

Lục Kiến Tân dựa vào ghế, trầm trọng thở dài, thấpgiọng nói: “Nàng rốt cuộc đã đóng góp bao nhiêu?”

Lâm Ngọc Trân nhẹ giọng nói: “Con số cụ thể thì khôngbiết, nghe nói là hơn phân nửa.”

Lúc trước Lâm Cẩn Dung nổi danh là đồ cưới dày, lạicàng không nói tới mấy năm nay nàng kinh doanh, hơn phân nửa là bao nhiêu chứ?Lục Kiến Tân liền có chút trách oán Lâm Ngọc Trân: “Nhi tử và nhi tức đi theonàng mấy năm nay, vậy mà nàng phóng túng để chúng thành cái dạng này! Khôngbiết nàng làm bà bà thế nào, đồ cưới của nhi tức có bao nhiêu cũng không biết,ngay cả nàng quyên góp bao nhiêu cũng không rõ. Nhà tình nghĩa kia là một cáiđộng không đáy, hiện nay chính là thời buổi rối loạn, khắp nơi đều phải dùngtiền. Ta và Nhị lang làm việc trong chốn quan trường chẳng lẽ không cần tiêutiền? Nàng lại ép buộc như thế, vạn nhất Mai Bảo Thanh nơi đó còn cần tiền đểdàn xép, thì phải làm sao bây giờ?”

Lâm Ngọc Trân mất hứng nói: “Là ta phóng túng sao? Làlão gia tử phóng túng mà! Quản giáo sao? Hai năm nay chàng ở nhà thì có thểquản giáo tốt sao?” Dừng một chút, nhịn không được cười lạnh: “Chàng đừng nghĩđến chàng vì cái gì mà sinh chuyện, ta lại không hiểu được.”

Lục Kiến Tân thẹn quá thành giận, phất tay áo bỏ đi:“Nàng nói hươu nói vượn cái gì! Nói loạn đi đâu rồi!” Rồi nổi giận đùng đùng điđến trong vườn, nhưng thấy Lục Kiến Trung một mình tản bộ ở đó, thấy hắn đến,cười tủm tỉm lại đây cùng hắn hành lễ: “Đại ca ăn qua cơm chiều chưa? Ta vừamới nghe thê tử Tam lang nói đến chuyện hôm nay, thật sự là hâm mộ Đại ca Đạitẩu có một nhi tức hào phóng như vậy a. Tại sao vừa mới thấy hai người đi quỳ ởtừ đường?”

Lục Kiến Tân bình tĩnh vuốt râu, bình tĩnh nói: “Làmhai chuyện tốt, liền nghĩ đến bản thân đúng hết, đã quên quy củ, cho nên taphạt bọn họ đi quỳ ở từ đường!” Nói xong thi thi nhiên nhiên rời đi.