Thế Hôn

Chương 397: Sạch sẽ



Lâm Cẩn Dung đầu tiên là ngẩn ra, giây lát hiểu được,Lục Luân là chỉ chuyện hiếu đạo này. Hắn là hỏi, có phải lúc hắn uống rượu vàođợt để tang, chính là đại bất hiếu, đối với Lục lão ông không phải thật sự hoàiniệm cùng đau thương.

Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ta không cholà như vậy. Đệ vừa nghe tin, liền chạy trở về vội chịu tang, có thể ở trướclinh đường mạo hiểm quỳ trên tuyết nửa đêm, tất nhiên là bởi vì đệ đau thương.Uống rượu…” Tuy rằng nàng từ nhỏ được giáo dục, hành vi này thật sự không được,nhưng vừa nói với nàng như thế, Lục Luân đau thương không thua bất luận kẻ nào,lời tự nhiên thốt ra khỏi miệng nàng: “Kiêng rượu kiêng thịt, đó là nghi thứcxã giao chỉ cho người ta xem mà thôi. Mỗi người đều cố gắng căng da mặt, chỉ sợbị người khác chỉ trỏ đàm tiếu, trên thực tế ai lại biết bên trong dơ bẩn sạchsẽ ra sao? Trong mắt ta, đệ so với nhiều người sạch sẽ hơn rất nhiều, chânthành hơn rất nhiều.”

Lục Luân yên lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Nàng một thân đồtang, trên đầu không đeo trang sức, trên mặt cũng mang theo chút nhợt nhạt mệtmỏi, nhưng đôi mắt sáng trong, tràn đầy chân thành, khóe môi còn mang theo mộttươi cười ôn nhu, trấn an. Hắn chậm rãi nở nụ cười, nói: “Nha đầu ngốc này,thật biết an ủi người khác mà. Không uổng công ngày bé ta giúp muội, trúng baonhiêu đòn, phạt quỳ ra sao.”

Lại không đứng đắn rồi, Lâm Cẩn Dung liếc mắt xemthường: “Không lớn không nhỏ, chẳng lẽ đệ thích bị mắng chửi sao! Đệ nghỉ ngơiđi, nhìn xem bộ dạng kia của đệ, giống như quỷ vậy, tuy rằng nghi thức xã giaođể cho người bên ngoài xem, nhưng đệ cũng thật sự là đáng đánh!”

Lục Luân cười cười, lại thấp giọng nói: “Bên ngoài lúctrước là tình hình gì vậy? Cầu xin tẩu, giúp ta hỏi thăm một chút, nương ta cóbị thương nặng hay không.”

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe áy náy,cố ý muốn khắc sâu sự áy náy của hắn, chậm rãi nói: “Nhị thẩm nương nơi đó, tasai người đi hỏi thăm. Đệ hỏi lúc trước là tình hình gì sao? Nhị thúc phụ đạiđể là oán Nhị thẩm nương giấu giếm chuyện đệ say rượu, tức giận, đánh Nhị thẩmnương một cái, đá ngã lăn bếp lò và ấm sắc thuốc.”

Lục Luân cúi mắt không nói.

Lâm Cẩn Dung cố ý dẫn dắt: “Ta nói cho đệ biết, bảo đệđừng qua lại với Lục Tích nữa thì đệ không nghe. Hắn là người nào chứ? Biết rõđệ đang trong tình cảnh này còn kéo đệ đi uống rượu, hắn có thể phủi sạch quanhệ, nhưng đệ nhìn đệ xem……”

“Không phải hắn.” Lục Luân ngắn gọn giải biện mộttiếng, không chịu giải thích hắn rốt cuộc đi chung với người nào, lại vì sao màuống rượu, chỉ đuổi Lâm Cẩn Dung đi: “Nhị tẩu nhanh đi đi, ở lại lâu khôngtốt.”

Lâm Cẩn Dung đi đến cạnh cửa quay đầu nhìn lại, thấyLục Luân còn im lặng đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cây hạnh trụi lủi ngoài cửasổ, vẻ mặt cô đơn ngẩn ngơ.

Lâm Cẩn Dung cũng không về Vinh Cảnh cư mà đi theo Nhịphòng, tìm được Khang Thị: “Nhị thẩm nương như thế nào rồi?”

Khang Thị nói: “Trên lưng bị sưng một chút, cũng làkhông có gì trở ngại, xoa chút rượu thuốc là tốt rồi.” Lại thở dài: “Thật sự làkhông thể tưởng được……”

Hai người thân phận lập trường không giống nhau, dùthế nào đều có chút xấu hổ, Lâm Cẩn Dung đang muốn an ủi Khang Thị, đã thấy Lãthị được Tố Cẩm nâng đỡ đi ra, đứng ở hành lang lạnh như băng nhìn hai người,thản nhiên nói với Khang Thị: “Tam đệ muội, bà bà hỏi muội, cơm canh của tộclão bên kia đã an trí thỏa đáng chưa?”

“Đại tẩu, ta phải đi đây.” Khang Thị có chút hối lỗi,vội cùng Lâm Cẩn Dung nói lời từ biệt. Lã thị liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Dung mộtcái, từ kẽ răng rít ra một câu: “Mèo khóc chuột giả từ bi! Dối trá!”

Lâm Cẩn Dung dường như không nhìn thấy nàng, khôngnghe thấy lời này, chỉ cáo từ Khang Thị, xoay người bước đi. Lã thị tức hừ mũi.

Lục Kiến Tân làm việc rất có chừng mực, chuyện này rốtcuộc cũng không rơi vào trong tai tộc lão, có điều trừ bỏ Lục lão phu nhân ra,mọi người đều biết Lục Kiến Trung đột nhiên phát bệnh cấp tính, ngã ngất xuống.Vì thế khi vài tộc lão muốn đến thăm Lục Kiến Trung, hắn nằm ở trên giường giảbộ bất tỉnh không chịu tỉnh lại, chỉ sợ tỉnh lại sẽ bị Lục Kiến Tân ép buộc.Hắn ước gì các tộc lão nhanh rời đi, như vậy đến thời điểm muốn ép buộc cũng sẽbị trì hoãn không ít, đủ để cho hắn chuẩn bị.

Lục Kiến Tân giống như là quyết tâm muốn ép buộc hắn,lưỡi xán hoa sen, ngay tại trước giường bệnh của Lục Kiến Trung giữ mấy tộc lãolại, lấy cớ là, hắn không có kinh nghiệm làm tang sự, các lão nhân gia kiến thứcrộng rãi, nếu đã đến đây, liền ở lâu thêm mấy ngày, chỉ đạo hắn, đỡ cho lầmlỗi, nháo loạn khiến người khinh thường chê cười, e sợ chậm trễ tang sự của Lụclão ông, phạm vào tội bất hiếu.

Vài người thấy hắn giữ lại thật tình thật lòng, cũngmuốn mượn cơ hội cùng hắn thiết lập quan hệ, chứng thực mấy việc hắn có ý tưởngmuốn làm kia, thật sự đáp ứng hắn, tỏ vẻ nguyện ý ở lâu thêm. Lục Kiến Trunglòng như lửa đốt, gấp đến độ muốn chết, hổn hển không thở nổi, thiếu chút nữathật sự ngất xỉu luôn.

May mắn nhà bọn họ từ trước đến nay luôn biết phốihợp, không cần hắn nhiều lời, Tống thị cùng Lục Thiệu đã biết nên làm gì, Tốngthị nửa điểm không lộ ra vẻ khác thường, như cũ để ý gia sự, chiếu cố trongngoài. Lục Thiệu cùng Lục Kinh thì kẹp chặt cái đuôi làm người, từng bước cẩntrọng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị Lục Kiến Tân bắt được bím tóc, cũng khôngdám trì hoãn, nắm chặt thời gian chuẩn bị làm tốt mọi thứ, nên tính toán thìtính toán, nên đưa tiền cho hòa thượng cũng thanh toán xong.

Lâm Ngọc Trân hãnh diện, qua đi lại thấy nếu đến lúcđó có chút gấp gáp, thừa dịp tộc lão nghỉ ngơi, liền cùng Lục Kiến Tân thươnglượng: “Có nên xử lý chuyện đó sớm hay không?”

Lục Kiến Tân chậm rì rì uống trà, định liệu trước nói:“Không vội, còn chưa chuẩn bị tốt.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Vậy chàng làm như thế để làm gì?Giáo huấn khiến người ta ngột ngạt, Ngũ lang tuy rằng phạm lỗi, ngày thườngcũng rất khá, chưa từng làm chuyện xấu gì.”

Lục Kiến Tân liếc nàng một cái: “Đúng là ý kiến củaphụ nhân! Ta làm gì hắn chứ? Hắn là Lục gia đệ tử, hắn đã làm sai chuyện, nhàhắn không nghiêm, ta đương nhiên phải dạy! Ta dạy hắn là sai sao? Ta không phảiđều ngăn đón không cho lão Nhị nổi điên sao? Nhà bọn họ không đau lòng hài tửnhà mình, còn đi oán trách ta?” Không bức bách như vậy thì Nhị phòng sao náoloạn? Hắn muốn làm cho Nhị phòng rối loạn trận tuyến.

Lâm Ngọc Trân cảm thấy lời này của hắn có chỗ khôngđúng, nhưng cũng không thể nói ra, nhân tiện nói: “Ta gọi A Dung đến, hỏi nàngmột chút, việc kia chuẩn bị thế nào rồi.”

Lục Kiến Tân trừng mắt: “Không được!”

Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Chàng rống với ta làm cáigì? Ta già rồi, hầu hạ không được chàng, tất nhiên chàng thấy không vừa mắt,muốn rống liền rống, muốn mắng cứ mắng.” Nói xong đôi mắt liền đỏ.

“Nàng làm ra vẻ làm cái gì? Đã lớn tuổi rồi, cũng đãlàm tổ mẫu, có chút bộ dáng được không? Lòng dạ hẹp hòi keo kiệt.” Lục Kiến Tânthở dài, nói: “Nàng vững vàng chút được không? Thời khắc mấu chốt, đừng vội đảthảo kinh xà.”

Lâm Ngọc Trân không để ý tới hắn, một mình ngồi laulệ. Khoảng cách bảy tám năm không gặp mặt, rốt cuộc là có chút xa lạ, Lục KiếnTân quan uy càng tăng lên, tâm tư càng sâu. Giờ phút này xem bộ dáng giống nhưtrở mặt, nàng nghĩ đến lời khuyên của Lâm Cẩn Dung, càng thêm thương tâm.

Lục Kiến Tân im lặng ngồi một lát, nói: “Ta từng viếtthư cho Thông Phán ở Ích Châu, bảo hắn chăm sóc hiền tế.”

Lâm Ngọc Trân lúc này mới ngừng lệ, nói: “Chàng là phụthân, đối với A Vân quan tâm quá ít. Nàng là cốt nhục duy nhất của chàng mà.”

Nói đến chuyện này, phu thê hai người đều có chút ảmđạm thương cảm, Lục Kiến Tân thả chén trà xuống, nhất thời nói không ra lời,Lâm Ngọc Trân lệ giàn giụa, Lục Kiến Tân lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọngnói: “Đừng nghĩ nhiều, đại để là cái số rồi. Ngày sau chuyện cốt nhục duy nhấtnày cũng đừng nói nữa, nuôi nấng Nghị Lang cho tốt.”

Nếu đã nhận mệnh, vậy còn nạp thêm thiếp làm cái gì?Rõ ràng là còn chưa chết tâm. Lâm Ngọc Trân muốn chất vấn Lục Kiến Tân, cuốicùng vẫn ngậm miệng, không dám hỏi, hơn nữa hai tiểu thiếp kia, từ lúc bắt đầuvẫn lặng yên không một tiếng động, cơm canh lạnh cũng thế, chỉ chuyên chú thêuthùa, nàng cũng không biết tìm chỗ nào để phát tác. Hai ngày trước nàng thấyLục Kiến Tân tâm tình tốt, đề cập về chuyện cơ thiếp, nói là có người nói hắnmang theo mĩ thiếp trở về nhà dẫn tới nhàn thoại, hắn nhất thời liền sầm mặt,nói nàng không có lòng dạ rộng rãi, Phương ma ma liều mạng ngăn đón, nói chútlời hay mới xem như xí xóa. Nàng mang theo vài phần ác độc suy nghĩ, tùy tiệnđi, dù sao cũng không sinh được. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình cũng đỡ hơn chút.

Lục Kiến Tân thấy nàng không náo loạn, nhân tiện nói:“Nàng đi hầu hạ mẫu thân, đừng luôn sai khiến Nhị lang tức ở bên kia! Người takhông phục nàng, cũng là có nguyên nhân.”

Đây là hiếu đạo, đặc biệt Nhị phòng ủ rũ ba ba như bâygiờ, nhóm tộc lão lại ở một bên nhìn, đúng là thời điểm mặt mày rạng rỡ, LâmNgọc Trân không dám không theo, lập tức đứng dậy đi.

Lục Kiến Tân nhắm mắt, tựa vào ghế, chậm rãi tínhtoán.

Lục Giam đang bắt Hỏa Ca Nhi lại, bảo hắn nhất nhất kểlại chuyện ngày hôm qua của Lục Luân, chỉ sợ sẽ bỏ qua điểm mấu chốt nào đó,hiểu được có liên quan đến Lục Tích, liền nghĩ cách muốn đi tìm Lục Tích, đểhỏi đến tột cùng. Vì thế liền thưởng cho Hỏa Ca Nhi chút tiền, nói: “Ngươi lạiđi phía sau ngõ nhỏ của Hạnh Hoa lâu xem xét, nhìn xem có thể gặp được mấyngười kia hay không, nếu là có, liền đi theo, nếu không thì thôi. Có dị độnggì, thì nhanh trở về nói với ta.”

Hỏa Ca Nhi hỏi: “Vậy không cần trông chừng Ngũ gianữa?”

Hiện tại hạ nhân từ trong ra ngoài đã sớm được dặn dòkhông được thả Lục Luân ra ngoài, trừ phi hắn trèo tường đào hang, bằng khônghắn căn bản không thể đi được. Lục Giam vẫy vẫy tay: “Bên này tạm thời khôngcần ngươi lo, cứ làm việc đi.”

Đợi đến khi Hỏa Ca Nhi rời đi, Lục Giam lại ngồi mộtlát, đứng dậy đi tìm Lục Luân. Lục Luân đang ở sân phơi nắng, không yên lòngcầm cái cung bắn về phía một viên gạch trên đầu tường, vỡ nát thành nhiều mảnh,gã sai vặt ở một bên mặt bị dọa xanh trắng, thấy Lục Giam tiến vào, lắp bắpnói: “Ngũ gia……”

Lục Luân chuyển cung kéo căng giương về phía hắn, gãsai vặt sợ tới mức hàm chứa lệ: “Ngũ gia tha hạ nhân đi, hạ nhân cũng là bị épbuộc thôi, nếu hạ nhân không nói, nhóm chủ tử sẽ luộc sống hạ nhân mà ăn a……”

Lục Luân lạnh lùng thốt: “Cút!” Quay đầu thấy LụcGiam, rũ mắt xuống thu cung, nói: “Nhị ca đã đến rồi.”

Gã sai vặt kia chạy trối chết. Lục Giam ẩn ẩn đoán, gãsai vặt này đại để chính là đem tin tức của Lục Luân báo cho Lục Kiến Tân cùngLâm Ngọc Trân biết được. Nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ngũ đệ lúc nàyđã thanh tỉnh chưa? Có bằng lòng cùng vi huynh trò chuyện không?”

Lục Luân nghĩ nghĩ, nói: “Nhị ca, mời ngồi.”