Thế Hôn

Chương 362: Xa cách



Giống như là mưa hè ngoài cửa sổ, tí tách tí tách, lạigiống như có gió thổi qua cây bồ đào ngoài sân, nơi nơi một mảnh thanh âm sànsạt. Chính tiếng vang này so sánh với ngày thường không khỏi có chút ầm ỹ, LâmCẩn Dung đúng là lúc buồn ngủ nhất, khó tránh khỏi cảm thấy hơi phiền chán, vìthế muốn kéo chăn bịt lỗ tai, ý đồ che lại thanh âm phiền lòng này.

Nhưng lúc đó, nàng bất quá là nhẹ nhàng giật giật taychân, liền phát hiện chính mình căn bản không thể động đậy, một bàn tay mà nàngquen thuộc nhất đặt ở bên hông nàng ôm nàng, hô hấp ấm áp gợi lên bên tai nàng,khiến gáy của nàng một mảnh tê dại, môi giống như lửa nóng, từ cẩn cổ của nàngkéo dài đi xuống. Không cần nhiều lời, không cần mở mắt, nàng đã biết là vì saothế này. Nàng vươn tay ôm lấy Lục Giam, cười nhẹ nói: “Ta chỉ cho là trời mưagió thổi, ầm ỹ như vậy, chàng không phiền lụy sao.”

“Hôm nay là ngày hưu mộc.” Lục Giam nhẹ nhàng cắn vànhtai nàng, nhẹ nhàng cởi áo trong của nàng, hoàn toàn dính sát vào nhau, khôngđể giữa hai người xuất hiện một kẽ hở nào. Lâm Cẩn Dung cúi đầu thở dài mộttiếng, như nước suối mùa xuân mềm mại, tinh mịn ôn nhu.

Thanh âm than nhẹ này rơi vào tai Lục Giam, như mộtbàn tay vô hình, linh hoạt len lỏi vào trong lòng hắn, đụng chạm đến tận chỗmẫn cảm nhất ở đó. Mỗi một động tác vừa đúng lại làm cho người ta thần hồn điênđảo. Vì thế hơi thở của hắn càng thêm nóng cháy, càng dùng sức, muốn đem toànbộ cơ thể Lâm Cẩn Dung tiến sát vào trong cơ thể hắn, cùng hắn tiến lên cao caothấp thấp, cùng nhau trải qua thống khổ và khoái hoạt.

Lâm Cẩn Dung giống như đang du ngoạn trong ôn tuyền,cũng giống như đang thả bộ trên những đám mây, thoải mái đến cực điểm, lại mangtheo vài phần sợ hãi cùng chờ mong. Nàng giống như người trôi nổi trong sôngnước, gắt gao bám lấy khúc gỗ bên cạnh, nước chảy bèo trôi, cao thấp phậpphồng. Hoàn toàn mặc kệ khúc gỗ kia mang nàng đến nơi nào.

“A Dung.” Lục Giam ở bên tai nàng khẽ gọi, bàn tay ẩmướt mồ hôi tách năm ngón tay của nàng ra, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay,quả tim đều rung động, tê dại buồn buồn, quả thực không biết như thế nào chophải, hắn bức thiết muốn cho nàng nhiều hơn, lại khát vọng có thể đòi lấy càngnhiều hơn từ phía nàng. Hắn đỡ nàng dậy tựa vào trước người hắn, nâng nàng lêncao, lại nặng nề hạ xuống.

Lâm Cẩn Dung mũi chân banh thẳng, vừa lúc đó, giốngnhư được kéo lên tới đỉnh cao. Rồi đột nhiên rơi xuống, hắc ám qua đi một mảnhsáng lạn, giống như hoa đào nở rộ, hoa bay đầy trời, lại như thấy một chấm sángnhỏ, trăng sáng nhô lên cao.

Một chút ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấychiếu vào trong phòng, hai người mệt đến mức tận cùng, dây dưa không ngớt rốtcục tách ra. Lục Giam thở ra một hơi, cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Tóc của nàngđã sớm xõa ra bốn phía, băng băng lạnh lạnh, giống như hạnh thảo lênh đênh trênmặt nước, nắng sớm phản xạ càng thêm đen nhánh, da thịt giống như dương chibạch ngọc thượng đẳng, mi dài như họa, thần thái mê đắm. Thật sự kiều diễm, đâylà thê tử của hắn, nữ nhân của hắn, Lục Giam nhịn không được nhìn nàng mỉmcười, đưa tay vuốt tóc dài của nàng, ở trên cánh mơi hơi sưng đỏ của nàng hạxuống nụ hôn triền miên, ở bên tai nàng thấp giọng gọi một tiếng: “A Dung. Nàngthật đẹp……”

Lâm Cẩn Dung nửa khép mắt, lười trả lời hắn, chỉ vònghai chân ôm lấy hắn.

Trời mờ sáng, ngoài cửa sổ chim hót uyển chuyển, giónhẹ ôn nhu. Thời gian đẹp nhất của nhân sinh bất quá cũng chỉ như thế, Lục Giamcó chút say.

Thật lâu sau, Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng hỏi: “Chàng tỉnhchưa?”

Lục Giam đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ nhẹnhàng xoa bả vai nàng, tỏ vẻ hắn không ngủ.

Lâm Cẩn Dung nghiêng người, thấp giọng nói: “Mấy ngàynay ta đã thu thập tốt hành lý. Chờ qua Trung thu, Tam ca đã rõ ràng tình huốngtrong kinh, ta sẽ dẫn Nghị Lang trở về trước, chàng thấy thế nào?”

Lục Giam lúc này mới biết lời nàng nói đợi cho nhậpthu sẽ mang theo Nghị Lang đi là thật, không khỏi vừa vui mừng vừa thở dài: “Takhông phải mới trở về sao? Đợi cho xuân về hoa nở thì đi cũng không muộn.” Mộtmặt nói, một mặt lại nhớ đến bộ dạng Lục lão ông đứng ở trong rừng trúc thiếuchút nữa ho đến chết, còn ra vẻ vô sự, vì thế ngữ khí lại có chút trầm thấp dodự.

Lâm Cẩn Dung cầm tóc của hắn vòng qua đầu ngón tay:“Ta đã gửi thư về rồi, nghĩ đến trong nhà rất nhanh sẽ nhận được. Nay thời tiếtđã mát mẻ hơn, ôn hoà, lại có Tam ca ở đây, ta cứ thong thả, vừa đi vừa ngừng,giống như du sơn ngoạn thủy mà thôi.”

Nghe nói nàng đã gửi thư, Lục Giam trầm mặc một lát,nói: “Vậy tới mùa xuân sang năm, thời tiết chuyển ấm, ta lại cùng Lục Lương tớiđón mẫu tử các nàng. Chúng ta là người một nhà, không thể tách ra lâu.”

Lâm Cẩn Dung cười: “Được. Mấy ngày nay, lúc nào chàngrảnh rỗi còn làm phiền chàng cùng Tam ca đi chung quanh một chút, để hắn nhậnbiết vài người, hiểu được đường đi mới tốt. Bằng không sinh ý này phải làm lớn,chỉ trông vào chàng và ta, vẫn là không dễ dàng.”

Lục Giam cầm tay nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn: “Dámkhông tòng mệnh sao?”

Một vòng mặt trời đỏ dâng lên, trong đình viện mộtmảnh sáng mờ. Anh Đào mang theo hai người Song Phúc, Song Toàn bưng một chậunước ấm đứng ở hành lang, tĩnh lặng chờ chủ tử triệu hồi. Đã sớm qua thời giandậy như ngày thường, Lâm Thế Toàn đã dậy rồi, bên này vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Song Phúc đứng yên thật lâu, chân có chút tê, nhịnkhông được thấp giọng hỏi Anh Đào: “Tỷ tỷ, giờ nào rồi?”

Anh Đào hung hăng trừng nàng một cái: “Ngươi không chờđược sao? Nhị gia đường xa mệt mỏi, thiếu phu nhân còn sợ ầm ỹ hắn, mà ngươi đãlên tiếng huyên náo trước rồi.”

Song Phúc vội cười làm lành nói: “Sao ta lại không thểchờ chứ? Chỉ sợ là nước bị lạnh, bằng không ta đi đổi một chậu khác đến, bảophòng bếp mang điểm tâm trễ một chút.”

“Cũng được.” Anh Đào nhìn cửa phòng đóng chặt liếc mắtmột cái, nghĩ rằng đây chính là cảnh tượng chưa bao giờ có, cho dù lúc trướcNhị thiếu phu nhân hoài thai tham ngủ, Nhị gia vẫn đúng giờ dậy, ngẫu nhiên bịmuộn, cũng bất quá chỉ trong vòng một hai khắc thôi, tình huống trễ hơn bìnhthường gần một canh giờ còn chưa dậy thật là khó gặp.

Đang nghĩ tới, chợt nghe cạnh cửa một tiếng vang nhỏ,Lục Giam y quan chỉnh tề, tinh thần chấn hưng đi ra, thản nhiên nói: “Đi vàođi. Bảo người ta đem điểm tâm của ta đến chỗ của Lâm Tam gia.” Nói xong runglên bào giác, ngẩng đầu ưỡn ngực tới sương phòng phía đông thăm Nghị lang.

Anh Đào nghiêng đầu nhìn theo Lục Giam đi xa, đẩy cửamà vào: “Thiếu phu nhân, người đã dậy chưa?”

Vừa mới mở cửa, một mùi hương quen thuộc lại xa lạxông vào mũi, Anh Đào mấy năm gần đây đã hiểu việc, không khỏi đỏ mặt, mắt cũngkhông dám nâng lại gọi một tiếng nữa: “Thiếu phu nhân.”

Lâm Cẩn Dung tóc rối tung ngồi trước bàn trang điểm,quay đầu hướng nàng cười: “Lại đây giúp ta chải đầu.”

Anh Đào lúc này mới bớt quẫn bách, đi qua lấy lược gỗhoàng dương, thay Lâm Cẩn Dung chải đầu vấn tóc, thấy Lâm Cẩn Dung trong gươngkiều thái tiên nghiên, không khỏi cười nói: “Thiếu phu nhân sinh Nghị lang rồicàng thêm xinh đẹp.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi xoa xoa mặt, cười nói: “Thậtkhông?”

Anh Đào dùng sức gật đầu: “Là thật mà.”

Lâm Cẩn Dung véo mặt nàng một phen: “Miệng càng ngàycàng ngọt. Đi gọi Xuân Nha cùng Lục Lương gia đến, ta hỏi chuyện gia yến mộtchút.”

Ban đêm, Trung thu gia yến phong phú, ba người uốngsay chuếnh choáng, trăng sáng như gương, Lâm Cẩn Dung thổi sáo, Lục Giam đánhđàn, Lâm Thế Toàn bình thơ, nháo đến lúc canh ba mới tan tiệc.

Đảo mắt qua tiết, Lục Giam lúc nào nhàn hạ liền đemLâm Thế Toàn giới thiệu cho vài bằng hữu quen biết. Lâm Thế Toàn khôn khéo hiềnhoà, ngôn ngữ khôi hài, cũng biết nịnh hót lại không quá mức, rất nhanh liềntrở nên thành thục. Vốn cũng không cần hắn và người ta chỉ trong thời gian ngắnngủi đã kết thành tri kỷ, chỉ cần có cảm tình lúc gặp mặt này, ngày sau táikiến cũng không lo.

Lâm Cẩn Dung đánh giá không sai biệt lắm, quyết định ởđầu tháng 9 khởi hành trở về Bình châu. Vì đề phòng người bên ngoài sinh nghi,tất nhiên không dám đem nhiều đồ đạc của mình về, lại để phu thê Lục Lương và TrườngThọ, Trường Ninh lại hầu hạ Lục Giam, những người còn lại đều mang về Bìnhchâu. Việc vặt an bài thỏa đáng, không khỏi lại tới cửa cùng đám người TrươngSan nương cáo biệt, tất cả mọi người chỉ cho rằng sang năm nàng sẽ quay lại,cười hì hì chuẩn bị tiệc tiễn biệt cho nàng.

Đầu tháng 9, trời đầy mây.

Lục Giam xin phép nghỉ nửa ngày, chuẩn bị đưa thê nhitrở về Bình châu. Sáng sớm đã dậy, hắn liền cảm thấy lo âu không hiểu vì sao,các nha hoàn ma ma cầm các thứ ra ra vào vào khiến hắn hoa cả mắt, thấy Lâm CẩnDung ở đó không nhanh không chậm dặn dò Lục Lương gia, nên chiếu cố việc ăn ởcủa hắn ra sao, một bên Nghị Lang bởi vì Lâm Cẩn Dung không thỏa mãn bế một cáimà gào khóc, hắn đột nhiên sinh ra một cảm xúc mâu thuẫn, hận không thể để mẫutử Lâm Cẩn Dung không nên đi mới tốt. Nhưng đã đến giờ phút này, chung quy làkhông thể giữ lại, liền đi tới bên cạnh Phan thị, hướng Nghị Lang vươn tay,Nghị Lang đang khóc khan, thấy phụ thân hướng hắn vươn tay, liền lập tức cũnggiơ tay đòi bế. Rơi vào ôm ấp của Lục Giam, im lặng một lát, lại trông mongnhìn Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, bắt đầu gào khan, tiếng vô cùng lớn, làm chomọi người lỗ tai ong ong tác hưởng, tất cả đều nhíu mày không thôi.

Đậu Nhi linh cơ vừa động, lấy một mặt gương to bằngbàn tay lại đây: “Nghị Lang, người xem đây là cái gì?”

Nghị Lang ngẩn ra, ngừng tiếng khóc, khẽ nhíu mày, gắtgao nhìn chằm chằm hình trong gương một lát, hai mắt vẫn đang rớm lệ đột nhiênlộ ra nụ cười “nga nga” cùng đứa bé trong gương nói chuyện với nhau.

Lục Giam lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem tin tức tốtnày báo cáo cho Lâm Cẩn Dung biết: “A Dung, nàng xem! Hài tử này, thật sự làrất thông minh a!”

Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt kích động, không khỏicười to: “Hài tử đều là như vậy mà?”

Lục Giam kiên quyết không tin: “Làm sao được, ta nhớrõ lúc trước Hạo Lang không phải là như thế này, đã lớn mà cái gì cũng khôngbiết, ngốc hồ hồ a.”

Lâm Cẩn Dung nhìn Sa ma ma liếc mắt một cái, vội đánhgãy lời hắn: “Nói bừa, đó là bởi vì chàng không ngày ngày nhìn thấy, tất nhiênkhông biết. Tiểu hài tử mỗi ngày đều đang lớn lên thôi.”

Sa ma ma biết nàng sợ mình nghe được Lục Giam nói HạoLang không tốt, liền cười nói: “Nhị thiếu phu nhân cũng đừng chê cười Nhị gia,làm phụ mẫu luôn thấy con của mình thông minh hơn nhà khác, càng là lúc cònnhỏ, mỗi người đều như vậy, Nhị gia thế này cũng không có gì lạ a.”

Lục Giam hồi phục lại, không khỏi cười nói: “Nói đúng,ta có chút cuồng vọng.”

“A?” Nghị Lang đột nhiên kêu một tiếng, dùng sức vỗmặt gương một cái tát, khanh khách cười to, mọi người bị cảm xúc vui vẻ của hắncuốn hút, cũng đi theo cười ha hả, bớt đi vài phần ly biệt u sầu.

Xe ngựa vừa chạy, Lâm Cẩn Dung từ sau cửa sổ nhìn ra,Lục Giam một mình đứng ở bên đường, ánh mắt tha thiết nhìn theo các nàng, thânảnh cao ngất lại vô cùng cô độc.